Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 151: Tai nạn xe



Cố Tiểu Mạch dùng toàn bộ sức lực của mình để gào thét, âm giọng bị khàn đến khi mất tiếng, cô khom lòng bàn tay lại, những ngón tay ghì chặt vào nền đất để có thể đứng lên!

Cô lại một lần nữa điên cuồng lao về phía thuộc hạ, giống như tù nhân đang phát điên vậy, Cố Tiểu Mạch kéo lê sợi sấy xích trên chân mình và phát ra những âm thanh chói tai.

Thuộc hạ nhanh chóng tránh được cú tấn công của Cố Tiểu Mạch, thậm chí còn có thể dễ dàng “giẫm chết” Cố Tiểu Mạch, anh ta với lấy cổ tay của Cố Tiểu Mạch hận thù bóp thật mạnh, phút chốc cô đã bị đá ra ngoài.

Cơ thể Cố Tiểu Mạch nặng nề đập xuống nền đất, đau điếng đến từng thớ thịt, cô muốn vực dậy để giết những người đó, nhưng lại chỉ có thể bất lực mà hận thù, đây là cảm giác tuyệt vọng khi đã quá hối hận với những hành động của mình, là cảm giác mệt mỏi khi không thể thay Nám Nám chịu đựng những đau khổ này.

Đồng tử của Cố Tiểu Mạch vừa co lại thì lập tức tấm ảnh đó nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh cô, nó ở khắp mọi nơi đã làm cho tâm trạng của cô trở nên kích động.

Thuộc hạ không hề do dự mà uy hiếp cô: “Nếu mày còn giống như con chó điên nữa thì tao bảo đảm con gái của mày sẽ không sống qua nổi tối nay đâu.”

Cố Tiểu mạch bò xuống nền đất không dám có bất cứ hành hộng nào, tên thuộc hạ không thèm nhìn cô mà chán ghét bỏ ra ngoài, một giây sau Cố Tiểu Mạch đã nhanh chân đứng dậy khỏi nền đất và đuổi theo.

Cô vội vàng nắm chặt bức ảnh trong tay, sao có thể đối xử với một đứa bé gái như vậy.

Nám Nám còn đang bị bệnh, cơ thể của cô bé bị vất vào trong nước lạnh khiến hai má sưng tấy đỏ ửng, vừa nhìn thì có thể nhận ra cô bé đã phải chịu đựng sự dày vò của người khác, từng thớ thịt trên cơ thể Cố Tiểu Mạch trở nên mơ hồ, cơ thể cô thì lại lạnh giá vô cùng đến nỗi không dám động đậy.

Cuối cùng thì…cô cũng đã mất đi toàn bộ hi vọng, cô nằm xuống nền đất, đến cuối cùng…đã ôm tấm ảnh của Nám Nám và ngủ thiếp đi.

Sau khi Mộ Bắc Ngật đi ra khỏi biệt thự thì đã căn cứ vào địa chỉ mà Dịch Bách đã gửi đến mà đi thẳng đến một hộp đêm, nơi đây đều có cả người tốt và người xấu nên Vương Dật đã có thể thuận lợi trốn ở đây.

Mộ Bắc Ngật cởi chiếc cúc ở cổ tay, vừa đi vào thì nhìn thấy khắp mặt của Vương Dật đều bị sưng đỏ và đang bị thuộc hạ khống chế, Dịch Bách cau mày báo cáo: “Thưa sếp! hắn ta vẫn luôn trốn ở nơi này, nhưng lại im lặng không nói về tung tích của cô Cố và Nám Nám mà chỉ nói không biết.”

Mộ Bắc Ngật khẽ gật đầu, đôi mắt sắc như dao dường như có thể nghiền nát Vương Dật bất cứ lúc nào, anh lạnh lùng nói, “Là ai chỉ đạo?”

Chỉ là một câu nói bốn chữ đơn giản nhưng lại có thể khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy hoang mang vô cùng.

Nhưng gương mặt của Mộ Bắc Ngật lại tràn đầy sắc khí nguy hiểm, đôi mắt sắc bén, phẫn nộ quát tháo: “Ai xui khiến mày nhận nhầm Nám Nám, rồi lừa gạt mọi người mày là cha của Nám Nám vậy?”

Câu nói vừa được phát ra thì sắc mặt của Vương Dật đã kinh hãi đến không còn một giọt máu, đôi mắt trợn trừng đã bị nhìn thấy rồi sao?

Nhưng gương mặt của Mộ Bắc Ngật đã trở nên lạnh băng, không cho Vương Dật bất cứ cơ hội nào để trả lời mà đã ác nghiệt chỉ đạo: “Đánh gãy hai chân của hắn, khiến hắn không thể chạy đi đâu được nữa, sau đó thì nhốt hắn lại, vì dẫu sao cuộc phẫu thuật của Nám Nám vẫn cần đến tủy xương của hắn!”

Câu nói trầm tĩnh lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật vừa được phát ra thì đôi mắt cũng trở nên nặng trĩu, sau đó thì liền quay người đi ra bên ngoài, để lại cho Vương Dật một bóng lưng lạnh lùng vô tình, tiếp đó, từ phía sau truyền đến những tiếng hét thê thảm. Đôi chân của Vương Dật thật sự là đã bị phế rồi.

Khi Dịch Bách đi theo ra bên ngoài thì nhìn thấy sắc mặt của Mộ Bắc Ngật vẫn căng thẳng như vậy, anh ta sờ những giọt mồ hôi lạnh trên trán, “Sếp! có phải anh vẫn còn đang lo lắng cho chị Cố đúng không?”

Anh đã rất lâu chưa được chợp mắt, thậm chí ngay lúc này đều không nhìn thấy lòng trắng mà toàn là những đường máu đỏ thẫm, những đốm đen ở hốc mắt cũng in hằn lên một cách rõ ràng.

“Cố Lan Tâm, ông nội, họ âm mưu làm ra chuyện này tưởng rằng có thể uy hiếp được tôi sao, Dịch Bách, tối nay khi trời tối hệ thống máy tính trong phòng của ông nội có thể cho ta biết được nơi chị Cố đang bị giam giữ.”

“Cái gì?” Nhìn Mộ Bắc Ngật mở lời một cách chắc chắn đến như vậy thì Dịch Bách liền gật đầu lia lịa, cũng không dám có bất cứ chi tiết thờ ơ nào, anh nhanh chóng đi sang một bên và phái một người đi điều tra nghe ngóng.

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đứng bên ngoài hộp đêm, khi nãy đi xe từ ngôi biệt thự đến đây nhiệt độ ở bên trong chiếc xe vẫn còn đang phát ra hơi nóng.

Thời tiết càng ngày càng xấu đi, dường như đang báo hiệu một trận mưa lớn, ngột ngạt vô cùng, những đám mây đen nghịt tụ lại dễ dàng phá vỡ sự đề phòng của con người và đẩy nó đến sự căng thẳng tột đỉnh.

Cuối cùng khi Vương Dật bị đưa ra khỏi hộp đêm thì cơ thể của hắn đều là máu, mặt cắt không còn một giọt máu đến mức trắng bệch, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Mộ Bắc Ngật, toàn thân hắn run cầm cập rồi bị đẩy ra ngoài.

Vào lúc thuộc hạ chuẩn bị đưa Vương Dật vào bệnh viện thì chắc chắn với tình huống này hắn sẽ bị cắt đi đôi chân, vào khoảnh khắc này lại nghe tiếng hô dừng lại của Mộ Bắc Ngật từ phía sau.

“Đợi chút!”

Lúc này đối với Vương Dật giọng nói của Mộ Bắc Ngật giống hệt như vị thần asura ở trong địa ngục, hắn ta tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, là ai không được mà nhất định phải là hắn ta cơ chứ!

Người bề ngoài có vẻ trầm lặng nhưng thực tế thì lại lạnh lùng vô tình hơn trong tưởng tượng.

“Để hắn ta đau đớn hết đêm nay đi, rồi mai hẵng đưa đi cứu chữa!”

“Vâng, thưa sếp.”

Nhìn kìa, đây đối với Vương Dật mà nói chắc chắn là một sự dày vò kinh khủng nhất, hắn phải tự nhìn vết thương của mình không ngừng bị viêm, hoại tử rồi lan ra khắp nơi.

Sau khi Vương Dật rời đi không lâu thì trong không khí vẫn còn nồng nặc mùi máu tanh, khó chịu vô cùng.

Trong khi Mộ Bắc Ngật đang che đậy ánh trăng thì nhìn thấy Dịch Bách hớt ha hớt hải, sắc mặt cứng đờ chạy vội đến từ phía xa, không kịp lấy lại hơi thở thì đã gấp gáp báo cáo nói: “Sếp, sếp, dường như đã tra ra Cố Tiểu Mạch hiện tại đang ở đâu, địa chỉ là…”

Đôi mắt của Mộ Bắc Ngật trùng xuống, trầm lặng nháy mắt, câu nói của Dịch Bách chưa dứt thì điện thoại trong tay của anh ta đã bị Mộ Bắc Ngật giật lại, tiếp đó thì anh ta liền nhìn thấy bóng lưng của Mộ Bắc Ngật giống như phát điên lao đến chỗ chiếc xe.

Động cơ ngay lập tức được khởi động, Mộ Bắc Ngật kéo cần gạt tay, chiếc xe không chút do dự phóng vào trong màn mưa như tên bắn.

Tốc độ phóng xe của Mộ Bắc Ngật lên đến cao nhất, khi nhìn thấy phương hướng cơ bản của vị trí thì Mộ Bắc Ngật liền trầm giọng hét lên một tiếng, lão Mộ ẩn trốn ở một nơi rất sâu, tín hiệu cũng không được tốt, thậm chí ở nơi Kinh Đô này còn có những khu nghèo nàn tụt hậu!

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật nhăn lại, khuôn ngực tràn đầy sự phẫn nộ bốc hỏa, không có thời khắc nào có thể căng thẳng hơn khoảnh khắc hiện tại, thậm chí có chút không dám manh động.

Anh vì muốn đẩy tốc độ đi nhanh hơn nên đã trực tiếp lái xe lên trên đường quốc lộ Hoàn Hải, trời càng vào đêm, mưa cũng càng ngày càng lớn hơn, đôi tay Mộ Bắc Ngật nắm chặt lấy vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Nào ngờ, Nam Thần An cũng đang bí mật quan sát những hành động của Mộ Bắc Ngật, khi anh ta biết được Mộ Bắc Ngật bất ngờ lái xe đi thẳng đến một địa điểm thì sắc mặt của anh ta đã ngay lập tức trở nên căng thẳng vô cùng, “Mau lại xe đi theo ngay!”

Anh ta có một dự cảm chẳng lành, đó chính là Mộ Bắc Ngật rất có khả năng là đã biết được Cố Tiểu Mạch đang ở đâu.

Cơ thể của Nam Thần An càng thêm phần căng thẳng đến mức run rẩy, hấp ta hấp tấp chạy ra khỏi Nam Thị để nhanh chóng lên xe.

Trên đường quốc lộ Hoàn Hải, mưa càng ngày càng lớn.

Xung quanh không hề có xe đi lại mà chỉ có một chiếc xe của Mộ Bắc Ngật đang phóng đi với tốc độ rất nhanh, nhưng khi Mộ Bắc Ngật tăng tốc thêm một lần nữa thì bảng đo tốc độ đã không còn nằm dưới sự điều khiển nữa, sau đó thì nó đã đưa cả chiếc xe đi vào bước đường không thể kiểm soát!

Mộ Bắc Ngật kinh hãi đến tột độ, đôi mắt mở to hết cỡ, anh ta nhanh chóng đạp chân phanh, vào thời gian này thì phanh xe đã bất chợt không còn tác dụng nữa!

Mộ Bắc Ngật không thể không hiểu ra rằng chiếc xe đã bị người nào đó động tay vào, anh ta đã lái nó suốt một ngày dài nhưng không biết được từ lúc nào đã bị người khác đụng vào rồi.

Một người từ nhỏ đã phải sống trong nguy hiểm như anh ta thì ngay trong thời khắc này đôi mắt anh ta đã tràn đầy nỗi nguy hiểm, Mộ Bắc Ngật nhanh chóng đánh tay lái, buộc chiếc xe phải dừng lại.

Cần gạt nước cũng không thể sử dụng được, cơn mưa lớn cứ như vậy va đập vào kính xe, không khí yên tĩnh đủ để làm cho Mộ Bắc Ngật nghe được những âm thanh xung quanh một cách vô cùng rõ ràng!

Nguy hiểm, chỉ trong một khoảng khắc.

Mộ Bắc Ngật gầm lớn một tiếng, khi anh không thể nhìn rõ được phương hướng thì anh chỉ có thể liều lĩnh quay vô lăng đâm thẳng vào không trung.

Trong không gian vang dội âm thanh rất lớn của phanh xe, đầu xe đã đâm thẳng vào lan can bẹp rúm, mà lan can cũng bị xe của Mộ Bắc Ngật đâm đến hỏng nát, ngay bên dưới là biển cả mênh mông, một nửa chiếc xe đã bị lao ra ngoài lan can và lơ lửng trong không trung!

Chiếc xe cuối cùng cũng bị tắt máy dưới sự chấn động khủng khiếp, phần đầu của Mộ Bắc Ngật bị đập vào cửa kính và ngay lập tức máu chảy xuống trước trán, cơ thể của anh cũng bị sự đàn hồi của dây an toàn kéo bật lại, mùi bình xăng có chút khó chịu, toàn thân Mộ Bắc Ngật trở lên cứng đờ không thể động đậy, phía trước thì bị mưa lớn chắn mất tầm nhìn, khiến anh không thể nhìn được sự nguy hiểm và khó khăn trongg thời điểm này.

Mộ Bắc Ngật mở hờ đôi mắt muốn lấy lại được lí trí, nhưng ý thức thì lại dần trở nên mơ màng sau đó thì từ từ nhắm chặt hai mắt lại.

Khi Nam Thần An đuổi kịp Mộ Bắc Ngật thì lại nhìn thấy cảnh tưởng không thể ngờ tới!

Thuộc hạ nhìn thấy cảnh tượng này thì đều không thể kìm nén được mà hít một hơi lạnh, có chút sợ hãi trong lòng mở miệng nói: “Sếp ơi, giám đốc Mộ này lái xe không cần mạng nữa à!”

Thuộc hạ che chiếc ô còn Nam Thần An thì đứng ở trong cơn mưa với một bàn tay đút vào trong túi, nhìn thấy một nửa thân xe đang bị lơ lửng trong không trung ở ngay phía trước mặt thì liền nheo đôi mắt đầy vẻ nguy hiểm, cuối cùng thì Mộ Bắc Ngật đã tự tìm đến cái chết, vẫn là vì gấp gáp để tìm được Cố Tiểu Mạch mà đến mạng cũng không cần nữa sao?

Cho dù là nguyên nhân nào thì đối với Nam Thần An mà nói thì đều là một loại uy hiếp!

Điều không can tâm ở trong lòng từ khi sinh sôi nảy mầm từ sớm thì đã lan dần ra toàn cơ thể, “Nghĩ cách đi vào trong xe để lấy manh mối của hắn mang qua đây!”

Thuộc hạ gật đầu: “Vâng!”

Là người duy nhất có thể cứu được Mộ Bắc Ngật thì Nam Thần An đã tự nhận mình đối xử với địch không có phần tốt bụng đó, thậm chí nếu Mộ Bắc Ngật chết rồi thì anh ta cũng không còn bất cứ nguy hiểm nào nữa.

Lúc này, anh ta phải không chút do dự để cứu được Cố Tiểu Mạch.

Thuộc hạ rất nhanh đã lấy được chiếc điện thoại ở trong xe của Mộ Bắc Ngật rồi thu hoạch được địa chỉ được hiển thị bên trên màn hình thì đã lập tức quay về báo cáo với Nam Thần An: “Thưa sếp, đây có phải là địa chỉ nơi chị Cố đang bị bắt không?”

Nam Thần An nhìn qua một lượt, trong chốc lát sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, anh ta nhanh chóng trở lại xe của mình, “Lúc này hãy mau chóng đi đến nơi này, phái thêm nhiều người nữa qua đó!”

“Vâng, thưa Sếp!”

Thuộc hạ nhanh chóng lên xe, khi chúng chuẩn bị khỏi động xe rời đi thì Nam Thần An lại lạnh lùng nói: “Đợi chút!”

“Đẩy xe hắn xuống dưới.” Sắc mặt của Nam Thần An bình tĩnh nói ra từng câu từng chữ một cách rõ ràng.

Thuộc hạ không thể kìm nén mà kinh ngạc vô cùng, bàn tay đang nắm chiếc vô lăng cũng có chút cứng đờ, mưa bên ngoài càng ngày càng lớn hơn, lấn áp cả giọng nói thì thầm của tên thuộc hạ, “Cái gì ạ, thưa sếp?”

Chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Nam Thần An nhìn về phía tên thuộc hạ, đôi lông mày cau lại, lạnh lùng nói: “Cụ thể làm thế nào còn cần tao phải đích thân dạy mày à?”