Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 156: Mộ Bắc Ngật tỉnh lại



“Mày chắc là mày còn có thể rời khỏi đây không?” Cô Tiểu Mạch không hề bị đe dọa, ngược lại càng lạnh lùng hơn, điều này làm cho Cố Lan Tâm kinh ngạc đến hồn bay phách lạc.

Một giây sau, cô lại túm lấy Cố Lan Tâm kéo về phía trước, con dao dường như đã cứa vào cô ta, động tác cực kỳ cứng rắng và lạnh lùng.

Đến một chút lưu tình thương xót cũng không có, Cố Tiểu Mạch làm như thế này đúng thật là quá thâm sâu và nguy hiểm.

Làm cho Cố Lan Tâm bất chợt không dám nhìn cô bằng ánh mắt trước kia nữa, cô hình như đã thay đổi hoàn toàn, thay đổi đến mức càng thêm phần điên cuồng!

Cố Tiểu Mạch cầm con dao ghì vào cổ của cô ta, khống chế ở ta đứng ngay trước mặt của mình và lạnh lùng đe dọa: “Nói, Nám Nám đang ở đâu? Cố Lan Tâm, tôi cho chị một cơ hội cuối cùng.”

Cố Lan Tâm tuyệt đối sẽ không khuất phục, mở trừng đôi mắt to đang kinh hồn sợ hãi, không ngừng suy nghĩ tìm cách để thoát khỏi, “Tao nói cho mày biết, Cố Tiểu Mạch, nếu mày dám làm hai tao dù chỉ một chút, thì tao nhất định sẽ làm Nám Nám sống không bằng chết, không, phải là dày vò cho đến chết, mày có tin không?”

“Cố Lan Tâm!”

Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch cuối cùng cũng đã trở nên đỏ rực và hận thù, lạnh lùng nói một câu làm cho Cố Lan Tâm bị dọa đến cơ thể phải rùng mình một chút.

“Cố Lan Tâm, chị tưởng rằng, say này chị sẽ không có con à? Câu nói có thù ắt phải báo chị có cần tôi đích thân dạy cho chị không? Nếu chị dám động vào Nám Nám thì tôi dám bảo đảm là con của chị sau này cũng sẽ không được sống yên ổn đâu!”

Cố Tiểu Mạch bất ngờ buông Cố Lan Tâm ra, Cố Lan Tâm ngay lập tức chạy về phía trước mấy bước, mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạnh thu thập được chứng cứ dễ như trở bàn tay, chứng cứ này do chính miệng Cố Lan Tâm thừa nhận là cô ta đã bắt cóc Nám Nám, Cố Lan Tâm nghĩ rằng bản thân mình đã thoát được nguy hiểm nên đã chuẩn bị tinh thần để cắn răng đánh trả thêm một lần nữa!

Bất Chợt, đôi mắt của cô ta trừng to hết cỡ sau đó thì chuyển ánh mắt phẫn nộ cùng cực nhìn Cố Tiểu Mạch rồi gào lớn một tiếng, “Cố Tiểu Mạch!”

Âm thanh vừa sắc vừa chói tai khiến ai nghe cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nhìn thấy Cố Tiểu Mạch ném con dao xuống đất, một âm thanh leng keng vang dội, cô chậm rãi lấy ra một chiếc bút ghi âm nhỏ màu đen từ trong túi, “Nếu cái này được giao đến cục cảnh sát, thì có phải nó sẽ là bằng chứng nói rằng chị đã bắt cóc Nám Nám không, Cố Lan Tâm, trước ngày chị kết hôn mà lại phải ngồi ở trong tù thì e rằng chị sẽ không vui đâu nhỉ?”

Gương mặt của Cố Lan Tâm trở nên méo xệch, không dám tin là Cố Tiểu mạch lúc này lại có một phương án dự phòng khác, cô ta hận thù nhìn Cố Tiểu Mạch, bất chợt cô ta lại lạnh lùng cười: “Hơ, mày tưởng rằng sẽ hạ gục được tao bằng chiếc máy ghi âm đó sao? Cố Tiểu Mạch, mày đừng quên vị trí thân phận của mày hiện đang ở đâu, sau lưng tao có nhà họ Cố, tiếp đó thì tao lại được gả vào nhà họ Mộ, bất luận là thế nào thì mày cũng không thể đánh bại tao đâu!”

Cố Lan Tâm nói rồi nói rồi, sau đó thì cười nhẹ một tiếng vì đã nắm trong tay được mọi chuyện, dường như đã nắm thóp được những điểm yếu của Cố Tiểu Mạch mà trưng ra dáng vẻ không sợ hãi.

Nhưng điều cô ta thất vọng đó chính là từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Cố Tiểu Mạch hoặc là dáng vẻ nhục nhã hay phẫn nộ, cô hình như chỉ điềm tĩnh lạnh lùng đứng đó mà không bị Cố Lan Tâm uy hiếp một chút nào.

Trong khi Cố Lan Tâm vẫn còn đang nghi hoặc thì Cố Tiểu Mạch liền nhẹ nhàng mở đôi môi và lạnh lùng nói, “Nếu để Mộ Bắc Ngật biết chuyện thì sao nhỉ? Anh ta biết chuyện thì chị có chắc chắn là anh ta sẽ lấy chị không? Tôi không muốn phá đám chuyện của người khác, nhưng Cố Lan Tâm là chị đã ép tôi, Nám Nám có một chút bất chắc thôi thì tôi sẽ không để chị được như ý đâu, chị thử làm xem rồi sẽ biết.”

Sau khi nói xong lời cảnh cáo thì Cố Tiểu Mạch lại cảm thấy khóe môi cô lạnh toát, cô không thèm nhìn Cố Lan Tâm mà quay người đi thẳng lên cầu thang. Khi cô chuẩn bị rời khỏi thì không ngờ được rằng con chó điên Cố Lan Tâm đó lại bất ngờ phát điên, cô ta nhặt con dao từ dưới đất lên rồi cắn rằng cắn lợi lao về phía Cố Tiểu Mạch.

Dù sao thì ở đây cũng đã bị phong tỏa lại và cũng không có camera!

Cô ta biết tính cách của Mộ Tiểu Mạch là sẽ không vạch trần cô ta nên mới để cô ta hết lần này đến lần khác làm tổn thương và hãm hại cô như vậy.

Cố Tiểu Mạch đi ở phía trước và đã nghe được tiếng bước dần dồn dập và cả âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Cố Lan Tâm truyền đến từ phía sau.

Cố Lan Tâm cầm chặt con dao hướng thẳng vào lưng của Cố Tiểu Mạch, trong giây phút hết sức căng thẳng đó thì Cố Tiểu Mạch đã bất chợt nghiêng người.

Chân cô chuyển động tránh sang một bên, sắc mặt của Cố Lan Tâm trở nên kinh hãi, phía trước mặt cô là cầu thang tưởng chứng dài vô tận.

Cô ta đã không kịp dừng bước chân của mình lại nên đã ngã chúi người về phía trước.

Bất kể là cô ý hay là do Cố Lan Tâm thật sự không dừng chân lại kịp thì cũng đều là tự làm tự chịu, Cố Tiểu Mạch đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô ta đập người xuống cầu thang và lăn xuống bên dưới.

Cô ta lăn xuống cả một đường cầu thang, trán đập vào góc tường, máu chảy ròng ròng.

Không biết có phải là Cố Lan Tâm đã sớm chuẩn bị vài người từ trước mà trong thời khắc cô ta lăn xuống thì những bác sĩ và y tá ở tầng dưới đã nghe thấy tiếng và vội chạy đến.

Đầu tiên thứ lọt vào mắt đó chính là Cố Lan Tâm đang nằm ở một góc, có thể run lên bần bật, trán bị va đập đến chảy máu, ai nhìn cũng phải bàng hoàng, bên cạnh vẫn còn một con dao đang bị vất trổng trơ ở bên cạnh, cổ tay cũng đã bị cứa chảy máu.

Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch nheo lại, dường như là đang chờ đợi để xem Cố Lan Tâm sẽ biểu diễn một màn kịch hay nào nữa hay không.

Chỉ nhìn thấy Cố Lan Tâm khàn giọng nói với dáng vẻ yếu đuối: “Em gái, chị biết Nám Nám bị mất tích em đã rất đau lòng nên mới giận dữ với chị như vậy, chị cũng không để bụng đâu nhưng em…lại lấy dao cứa vào cổ tay chị rồi đẩy chị xuống cầu thang như vậy, chị…”

Bác sĩ vừa nghe thấy vậy thì đã bị sốc và đưa mắt nhìn Cố Tiểu Mạch đang đứng ở trên lầu.

Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch vô cùng lạnh lùng, còn mọi người thì lại luôn đứng về phe kẻ yếu, trong chốc lát đương nhiên là đã bị Cố Lan Tâm làm cho thu hút hơn, mọi người đều nhìn Cố Tiểu Mạch như là một người phụ nữa ác độc vậy.

“Cô Cố, để chúng tôi đỡ cô đi chữa trị!” Bác sĩ không kịp suy nghĩ đến những thứ khác mà chạy đến bên cạnh Cố Lan Tâm rồi đỡ cô ta dậy.

Cố Tiểu Mạch bị vu oan, cũng không có ý nghĩ phải giải thích nên đã quay người đi về hướng ngược lại, không chút lưu tình.

Bất giác mọi người đều cảm thấy Cố Tiểu Mạch quá nhẫn tâm và vô lý, còn Cố Lan Tâm thì lại luôn nhường nhịn đứa em gái ngỗ ngược này của mình!

Cố Tiểu Mạch rời khỏi bệnh viện, bên ngoài trời đổ mưa nhưng cô lại không đem theo ô, cô khẽ chuyển động đôi mắt và khi cô chuẩn bị chạy vào trong màn mưa…

Thì chợt có một bóng người đứng ngay phía trước, Cố Tiểu Mạch đưa mắt lên nhìn thì thấy Nam Thần An đang dịu dàng cầm chiếc ô đứng trước mặt cô.

“Tiểu Mạch, thế nào rồi?”

“Đã lấy được chứng cứ.”

Nam Thần An nối tiếp câu nói của cô, “Chuẩn bị báo cảnh sát không?”

Lông mày của Cố Tiểu Mạch nheo lại, trong lời nói của Cố Lan Tâm cũng có phần hợp lý, ví dụ như phía sau lưng cô ta đúng thật là có nhà họ Cố và nhà họ Mộ, chứng cứ mà Cố Tiểu Mạch đưa ra rất có thể là sẽ bị nhà họ Mộ dễ dàng giải quyết.

Còn Nam Thần An thì dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch, sau đó thì anh đã nói ra suy nghĩ của mình đã ấp ủ rất lâu, “Tiểu Mạch, có anh đây, họ không thể dễ dàng hủy đi chứng cứ như vậy đâu, thời gian này, hay là để anh nghĩ cách xem thế nào.”

Ánh mắt của Cố Tiểu Mạch tối sầm lại, đôi mắt xám xịt dường như không chút gợn sóng, dường như cũng không có bất cứ cảm xúc khác lạ nào với suy nghĩ của Nam Thần An.

“Tiểu Mạch, em có muốn thay Nám Nám báo thù không, anh biết em nhìn thấy dáng vẻ đó của họ thì sẽ không can tâm, không phải sao?

“Anh Nam, nói chuyện này sau nhé!”

……

Cố Lan Tâm được dìu đến phòng cấp cứu và được bối thuốc lên vết thương, từ đầu đến cuối cô ta đều giữ dáng vẻ yêu đuối, đáng thương để người khác thương cảm.

“Cô Cố, cô không thể cứ nhường nhịn em gái mình như vậy được đâu, làm như vậy thì cô ấy sẽ càng ngang ngược hơn thôi.”

Cố Lan Tâm khoan dung nở nụ cười cay đắng, “Tiểu Mạch chỉ vì quá lo lắng cho Nám Nám mà thôi, tôi chịu một chút vết thương này cũng không là gì, chỉ cần có thể làm con bé cảm thấy tốt hơn là được rồi.”

Vẻ mặt trang nhã giả tạo bên ngoài càng che lấp đi cảm giác hận thù vào sâu bên trong.

Ở phía bên kia, trong phòng bệnh của Mộ Bắc Ngật chỉ còn lại một mình anh.

Trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim khâu rơi xuống đất, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật trở nên trắng bệch, đến cả bác sĩ cũng không thể biết được cụ thể là khi nào thì Mộ Bắc Ngật mới tỉnh lại.

Tuy nhiên, ý chí được sống của Mộ Bắc Ngật rất mạnh mẽ, trong lòng anh ấy vẫn luôn cố chấp vì vẫn chưa tìm được Mộ Bắc Ngật, vậy nên làm sao mà anh ấy có thể bỏ mặc cô mà tiếp tục nằm ở đây được!

Bóng dáng của Cố Tiểu Mạch cứ đi quanh quẩn trong tâm trí anh, chuyện chiếc xe bị mất kiểm soát làm cho Mộ Bắc Ngật có một dự cảm không lành, nếu anh không kịp cứu cô thì có thể cô sẽ bị chìm đắm vào sự khó khăn tận cùng.

“A!”

Mộ Bắc Ngật hét lên một tiếng, mặt mũi nhăn lại cau có.

Những khớp xương mảnh khảnh nắm chặt tấm chăn, những đường gân xanh trên mu bàn tay cũng đều nổi lên thấy rõ, Mộ Bắc Ngật dần dần bóp chặt tay, ý thức hỗn loạn đang cố gắng vượt ra trở ngại, cố gắng tỉnh lại.

Mộ Bắc Ngật chầm chậm mở mắt, khuôn mặt tự cao mà trang nhã chợt tái nhợt đến không còn một giọt máu, anh chán nản mình lên trần nhà.

Âm thanh của ống truyền dịch, mùi của thuốc khử trùng, anh đã nhanh chóng nhận ra lúc này mình đang ở đâu.

Mộ Bắc Ngật khẽ cử động thân người, thì liền cảm thấy chân mình đau nhói đến tận tim gan, cảm giác rõ ràng và quyết liệt này khiến anh không thể xem nhẹ.

Mộ Bắc Ngật chửi rủa một tiếng, người y tá ở bên ngoài đi ngang qua thì cảm giác được những động tĩnh trong phòng bệnh của Mộ Bắc Ngật, y tá nhìn qua cửa sổ thì liền nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đã tỉnh lại!

Suốt ba ngày trời anh đã luôn ép buộc bản thân phải tỉnh lại.

Đôi mắt không nhìn thấy đáy của anh như chứa đựng sự nguy hiểm và lạnh lùng, y tá hốt hoảng lập tức thông báo tin tốt này cho bác sĩ.

Cố Lan Tâm vừa xử lý xong vết thương thì liền nghe tin Mộ Bắc Ngật đã tỉnh lại, bất chợt cô ta cảm thấy vui vẻ đến mức cảm nhận được giống như có pháo hoa đang nổ trong đầu của mình vậy, cô ta nôn nóng bước xuống giường rồi lao ra ngoài.

Khi Cố Lan Tâm xông đến phòng bệnh của Mộ Bắc Ngật thì Mộ Bắc Ngật đã được y tá đỡ dậy và ngồi tựa lưng vào thành giường.

Cố Lan Tâm vừa xông vào phòng thì đã đối diện với khuôn mặt lãnh đạm và tuấn tú của Mộ Bắc Ngật thì đôi mắt của cô đã dần ngấn lệ, cô ta lảo đảo đi về phía Mộ Bắc Ngật.

“Bắc Ngật, anh tỉnh lại rồi sao? Tối quá rồi, tốt quá rồi.”

Cố Lan Tâm vui vẻ vô cùng nhưng cũng không quên để vết thương có thể tự nhiên nhất bày trước mắt Mộ Bắc Ngật.

Không ngoài dự tính, vết thương đó quả nhiên đã làm Mộ Bắc Ngật chú ý đến.

Anh hơi nhíu mày, một lúc lâu sau mới mở lời, giọng nói có chút khàn: “Sao vậy?”

Cố Lan Tâm cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh thì liền cắn đôi môi nhợt nhạt rồi cúi mặt xuống không nói lên lời.

Cô y tá đứng bên cạnh đã chứng kiến toàn bộ quá trình ban nãy.

Cô y tá lập tức đứng về phía Cố Lan Tâm, hai mặt nói: “Giám đốc Mộ, anh không biết khi nãy em gái của cô Cố đã đến Bệnh viện làm loạn một trận, bệnh nhân nhỏ tuổi mặc dù đã mất tích, chúng tôi cũng rất cảm thất thương cảm, nhưng cũng không thể trút giận lên cô Cố chứ, cô ấy còn dùng dao làm cô Cố bị thương, rồi còn đẩy cô Cố lăn xuống cầu thang!”