Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 248



Mặt Cố Tiểu Mạch nóng ran đỏ bừng, cô nhảy ra khỏi chân của Mộ Bắc Ngật, vội vàng chỉnh lại quần áo và đầu tóc của mình ngồi xuống bên cạnh Mộ Bắc Ngật, cô vỗ nhẹ lên mặt.

Sau đó Dịch Bách lên xe đưa Mộ Bắc Ngật về nhà.

Mộ Bắc Ngật dựa lưng vào ghế, mắt lim dim, đã giả vờ say thì phải giả vờ đến cùng.

Xe vốn đang đi rất êm nhưng lúc gần đến biệt thự của Mộ Bắc Ngật, trước mặt bỗng có một chiếc xe lao tới!

May mà Dịch Bách phản ứng kịp thời, vội vàng đạp phanh chân để chiếc xe dừng lại, vì thế hai chiếc xe mới không đâm vào nhau, cậu ta muốn chửi người… Nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ từ trên chiếc xe đó bước xuống, Dịch Bách cảm thấy may mắn vì cậu ta vẫn chưa nói gì.

Cố Lan Tâm mặc đồ trong nhà, rõ ràng là vội vàng đi đến đây, không đợi tài xế mở cửa xe, Cố Lan Tâm đã tự mình mở cửa bước xuống, mắt mở to nhìn chiếc xe của Mộ Bắc Ngật đang lại gần.

Cố Tiểu Mạch liếc nhìn một cái, sau đó mắt tối sầm, không biết là có cảm xúc gì.

Sau đó, cửa xe phía sau bị Cố Lan Tâm mở ra một cách hung dữ, Cố Lan Tâm nhìn chằm chằm hai người, Mộ Bắc Ngật nhắm mặt, không động đậy.

Cố Tiểu Mạch đầy thắc mắc, Cố Lan Tâm lạnh lùng lên tiếng, “Cố Tiểu Mạch, em xuống đây.”

Dịch Bách giải thích, “Cô Cố, hôm nay Mộ Thị tổ chức bữa tiệc cho nhân viên, Tiểu Mạch là trợ lý đời sống của Sếp…”

Dịch Bách còn chưa nói xong thì Cố Lan Tâm đã trừng mắt với cậu ta, “Tôi đang nói chuyện với nó.”

Cố Lan Tâm nói với giọng điệu uy hiếp, “Cố Tiểu Mạch, em tốt nhất hãy xuống xe, nếu không…”

Cố Tiểu Mạch bước một chân xuống, “Tôi xuống xe, nhưng mà cô tránh ra, ok?”

Nghe xong Cố Lan Tâm mới lùi về sau một bước, Mộ Bắc Ngật đã ngủ rồi, Cố Lan Tâm không cần phải giả vờ nữa, sau khi Cố Tiểu Mạch xuống xe, Cố Lan Tâm nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại vô cùng phẫn nộ, “Cố Tiểu Mạch, mày coi nhưng lời tao nói như gió thổi qua tai sao? Tao đã nói mày không được quyến rũ Mộ Bắc Ngật nữa, mày không nghe thấy à? Mày có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Xem ra mày không muốn cứu Nám Nám nữa rồi.”

Đối mặt với Cố Tiểu Mạch, sắc mặt Cố Lan Tâm lạng lùng một cách rõ ràng, thậm chí còn có chút ép bức người khác.

Cố Tiểu Mạch mím môi, “Tôi đã nói rất rõ, nếu anh ta không gọi tôi đến, tôi sẽ không đến, bây giờ cô ở đây rồi, giao anh ta cho cô đó.”

Không biết tại sao, nếu là trước đây Cố Tiểu Mạch sẽ dửng dưng mà vứt chuyện này cho Cố Lan Tâm, nhưng bây giờ trong lòng cô lại có cảm giác kỳ lạ.

Cố Lan Tâm cười lạnh một tiếng, “Tao tất nhiên sẽ chăm sóc Bắc Ngật, nhưng còn mày, mày là cái thá gì? Cố Tiểu Mạch, đừng cho rằng tao không dám động tay động chân với mày!”

Cuối cùng… không nhịn được nữa mà bộc lộ bộ mặt thật rồi, bộ dạng độc ác đó khá giống với Cố Lan Tâm trước đây, lúc đầu Cố Tiểu Mạch còn cho rằng Cố Lan Tâm đã thay đổi tích cách, từ một người phụ nữ độc ác vô tình trở thành người phụ nữ dịu dàng ấm ấp.

Nhưng bây giờ cô nhận ra, tất cả đều chỉ là giả vờ.

Cố Tiểu Mạch nheo mắt nhưng cô biết lúc này mình không chiếm được lợi thế, cô đành im lặng không lên tiếng.

Mộ Bắc Ngật ở đây, Cố Lan Tâm sẽ không làm gì đó với Cố Tiểu Mạch, cô ta đi qua người Cố Tiểu Mạch, hung dữ đẩy cô một cái, Cố Tiểu Mạch lảo đảo lùi về phía sau.

Cuộc đối thoại của hai người đều lọt vào tai của Mộ Bắc Ngật, Thật không ngờ, lúc Cố Lan Tâm hung dữ lại như thế này… đợi chút!

Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, Cố Lan Tâm trước giờ đều rất dịu dàng nhỏ nhẹ mà cũng có thể dùng những lời lẽ khó nghe vô tình để hăm dọa Cố Tiểu Mạch, lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra mà anh không hề biết, tất nhiên là đúng thế rồi!

Nhưng tức giận hơn chính là Cố Tiểu Mạch không hề níu giữ anh, cô tùy tiện vứt anh cho người khác.

Có phải cô luôn muốn nhường anh cho người khác không? Cô chưa bao giờ quan tâm để ý đến anh!

Đôi lông mày rậm run run, phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, Cố Tiểu Mạch đáng chết!

Cố Lan Tâm đi đến bước lên xe của Mộ Bắc Ngật, trong xe toàn là mùi rượu nồng, hôm nay nếu cô ta không ngăn chặn kịp thời, Mộ Bắc Ngật với Cố Tiểu Mạch có khi nào lại uống say làm loạn không?

Lúc Cố Lan Tâm ở nhà biết được tin này, cô ta gần như phát điên, lần này cô ta phải ngăn chặn lại tất cả.

“Dịch Bách, lái xe.”

Dịch Bách chỉ có thể nghe lời, lái xe đến nhà họ Mộ, tất cả mọi chuyện Cố Lan Tâm đều tự mình làm, cô ta chủ ông ôm vào eo Mộ Bắc Ngật, bước đi loạng choạng về phía trước.

Cô ta khó khăn lắm mới dìu được Mộ Bắc Ngật đến ghế sofa, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch, cô ta hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào người Mộ Bắc Ngật.