Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 273



Cố Lan Tâm lắc lư ly rượu trong tay, trong lòng suy nghĩ điều gì đó, cô ta cầm điện thoại gọi cho Mộ Bắc Ngật.

Lần đầu tiên không có người nghe, Cố Lan Tâm tiếp tục gọi hết cuộc này đến cuộc khác.

Cô ta không cam tâm, đến lúc Mộ Bắc Ngật nghe điện thoại, Cố Lan Tâm dịu dàng lên tiếng: “Bắc Ngật… anh đang ở đâu, đến đón em được không?”

Mộ Bắc Ngật ở bên kia nhíu mày, Cố Lan Tâm chủ động vác xác đến?

“Em đang ở đâu?”

Cố Lan Tâm ngoan ngoan nói ra địa chỉ của mình, cố gắng không dịu dàng ngoan ngoãn như trước mà học cách nói chuyện giống với Cố Tiểu Mạch, hơi nghịch ngợm một chút.

Cô ta ngà ngà nói, “Bắc Ngật, anh đến đón em đi, em là vợ sắp cưới của anh, rất lâu không gặp anh rồi, anh không nhớ em à, anh có biết em rất nhớ anh không, em rất yêu anh không…”

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng lúc càng tối sầm, anh chắc chắn Cố Lan Tâm đã say tí bỉ, ánh mắt anh hiện lên sự không vui, “Lan Tâm, về sớm đi, nếu không sẽ không an toàn đâu.”

Một người phụ nữ ở quán bar uống rượu nguy hiểm như thế nào có ai không biết chứ, nhưng Mộ Bắc Ngật lại lạnh lùng ngối ở trên xe, không hề có ý định đến đón cô ta.

Nhưng Cố Lan Tâm bám dính lấy anh, bắt Mộ Bắc Ngật phải đến đón cô ta nếu không cô ta sẽ tiếp tục uống rượu.

Tối nay Cố Lan Tâm có mục đích, cô ta muốn trao mình cho anh, chỉ cần có thể lên giường, Cố Lan Tâm mới có thể nắm chắc mọi thứ trong tay, nghĩ đến đây, Cố Lan Tâm nắm chặt bàn tay của mình.

Cô ta không ngờ Mộ Bắc Ngật không chút nể nang: “Anh còn có việc, anh không đi đón em được, nếu em không muốn gặp chuyện thì gọi người đến đón, Lan Tâm, đừng tự làm bẽ mặt chính mình.”

Nói xong, không đợi Cố Lan Tâm có bất cứ phản ứng gì, Mộ Bắc Ngật đã tắt điện thoại, không chút nể nang.

Mộ Bắc Ngật tắt điện thoại xong, anh vứt điện thoại sang một bên, trên màn hình hiện thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Cố Lan Tâm, còn Mộ Bắc Ngật thì gọi không biết bao nhiêu cuộc cho Cố Tiểu Mạch!

Một mình ngồi trong xe, tâm trạng Mộ Bắc Ngật vô cùng tệ, cuối cùng anh vẫn đẩy Cố Tiểu Mạch vào chỗ nguy hiểm?

Mộ Bắc Ngật hừ lạnh một tiếng, anh phẫn nộ nắm chặt tay đập xuống vô lăng, sau đó mở cửa ra đi vào nhà.

Căn phòng khách rỗng rãi nhưng không có bóng dáng của Cố Tiểu Mạch, thậm chí còn không có một dấu vết gì cả.

Mộ Bắc Ngật đứng ở đõ, bỗng nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, anh quay người đi đến cửa lớn, nhờ ánh sáng điện thoại, anh chăm chú quan sát dấu vết trên khóa cửa.

Anh nheo mắt đầy nguy hiểm, anh nhĩn thấy rõ trên đó có vết bị cạy ra, có người đã đến sao?

Lúc này Mộ Bắc Ngật giống như một con sư tử rất dễ nổi giận, chỉ cần lại gần một bước anh sẽ gầm gừ giận dữ.

Anh nắm chặt hai tay, hơi lạnh trên người lan tỏa ra xung quanh, trong người ngập tràn lửa giận, cùng với màn đêm tăm tối trông anh đáng sợ giống như Asura trong địa ngục.

Còn Cố Tiểu Mạch luôn không cam tâm, cô luôn tìm cơ hội để trốn thoát nhưng chỉ nhận lại những trận đòn đẫm máu.

Tên thuộc hạ không chút lưu tình, hắn liên túc đánh lên người Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nằm bệt xuống đất, “Tôi sẽ chết ở đây, đúng không?”

Đôi mắt trắng toát nhưng cô lại bật cười, nhẹ nhàng lên tiếng.

Tên thuộc hạ cười lạnh, “Mày muốn chết ở đây à?”

Cố Tiểu Mạch nghe giọng nói lạnh lẽo đó, cô cười chế nhạo: “Tôi còn có thể trốn khỏi đây sao? Nếu tôi chết ở đây, tại sao không để tôi chết một cách rõ ràng, là Cố Lan Tâm phái các người đến đây, hay là…”

Nhắc đến Cố Lan Tâm, tên thuộc hạ lập tức thay đổi sắc mặt, hắn không thể để Cố Tiểu Mạch tiếp tục đoán nữa, nếu không sớm muộn cũng đoán được ông Mộ.

Trước giờ ông Mộ làm việc đều rất kĩn kẽ, giải quyết sạch sẽ, không bao giờ làm lộ thân phận của mình.

Lần này cũng sẽ như thế.

Cố Tiểu Mạch lên tiếng cũng chỉ là để chọc tức tên thuộc hạ, tên thuộc hạ cầm một chiếc xích lên, sắc mặt u ám đi về phía Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch nhìn tên thuộc hạ với ánh mắt hoảng hốt, mặt toàn là bùn đất và máu me, cơ thể bất giác lùi về phía sau.

Tên thuộc hạ xoay cổ, vang lên tiếng “rắc rắc”, “Mày không biết điều chút nào, chỉ muốn bỏ trốn, phải… trói mày lại mới được đúng không?”