Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 300



Anh vừa chau mày thì bên ngoài cửa vang lên giọng nói yếu ớt của Cố Lan Tâm.

Anh thấy Cố Lan Tâm nhẹ nhàng bước chân vào nhà, cơ thể gầy gò mảnh khảnh trông yếu đuối và bất lực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chân còn có vết máu.

Dịch Bách chỉ có thể thành thật lên tiếng: “Lúc em đến, cô Cố bị người ta bắt nạt, là cô Cố… đã cứu Nám Nám ra khỏi đó.”

Cố Lan Tâm nở nụ cười đau khổ, đắng ngắt, “Bắc Ngật, bây giờ anh tin em rồi chứ?”

Đồng thời cô ta cũng cười thoải mái, cô ta thể hiện mình là người hào phóng không chấp vặt, chỉ có điều cơ thể từ từ mất hết sức lực.

Những cô ta không ngờ, trên đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, giọng nói không có tình cảm, “Căn biệt thự ở khu mới là của em, Lan Tâm, coi như là quà cảm ơn.”

Cố Lan Tâm mở to mắt, cô ta không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy, “Cái gì? Bắc Ngật, chúng ta sắp kết hôn đến nơi rồi, sao còn rạch ròi anh với em…”

“Thời gian này ngoan ngoãn ở nhà đi, trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, không có gì là chắc chắn.”

Nói thẳng ra là anh không tin cô ta!

Cơ thể Cố Lan Tâm run run, cô ta muốn nói lại nhưng nhận thức từ từ mất đi, cô ta ngã xuống đất ngay trước mặt Mộ Bắc Ngật.

Mộ Bắc Ngật ôm Nám Nám, mặt không biểu cảm nhìn Cố Lan Tâm ngã xuống đất, anh điềm tĩnh dặn dò Dịch Bách, “Đưa cô ta về nhà họ Cố nghỉ ngơi dưỡng bệnh.”

“Em ạ?” Dịch Bách chỉ vào người mình.

Mộ Bắc Ngật nhìn cậu ta với ánh mắt ngoài cậu ra thì còn có ai nữa, sau đó quay người ôm Nám Nám đi lên tầng hai, “Ngoài ra, gọi bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho Nám Nám, tiện đường đến xem Vương Duệ như thế nào rồi.”

“Vâng em biết rồi ạ.”

Ở một nơi khác, Cố Tiểu Mạch đang chìm trong giấc ngủ.

Không biết có phải do thời tiết không hay là cô đè nén cảm xúc trong lòng mình, hôm nay đối mặt với Cố Lan Tâm vẫn khiến cô lo lắng, dây thần kinh căng như dây đàn.

Cố Tiểu Mạch ngủ không ngon giấc, hai tay đan vào nhau, trán lấm tấm mồ hôi.

“Nám Nám, Nám Nám.” Đôi môi Cố Tiểu Mạch run run, cô mở miệng gọi tên Nám Nám.

Căn phòng tối tăm không có động tĩnh, thế nên càng nghe rõ tiếng của Cố Tiểu Mạch, trong đầu không ngừng xuất hiện những cảnh tượng nguy hiểm, hoàn toàn nuốt chửng lý trí của Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên tỉnh giấc, cô thở hổn hển, mắt mở to, đỏ ửng, cơ thể cô có phản ứng kỳ lạ so với bình thường, tim đập rất nhanh.

Cố Tiểu Mạch nheo mắt, cô buộc phải khống chế chính mình, không thể để bệnh tái phát, cô bò đến mép giường, hai tay run run tìm thuốc an thần trong ngăn kéo tủ.

“Không được phát bệnh, không được…”

Cố Tiểu Mạch lẩm bẩm trong miệng, đồng thời nhanh chóng mở tủ ra, lại một lần nữa giống như phát bệnh, cô cho cả viên thuốc vào miệng, cổ họng đắng ngắt, cô nhăn mặt nuốt xuống bụng.

Trong màn đêm tăm tối, Cố Tiểu Mạch không bật điện, trong không trung chỉ có tiếng thở gấp gáp dồn dập của cô, sau đó từ từ ổn định lại.

Cố Tiểu Mạch đưa tay lau sạch mồ hôi trên trán.

Đến nửa đêm, Cố Tiểu Mạch cảm thấy tâm trạng không ổn định, cô không muốn làm phiền Nam Thần An, tất cả nỗi sợ hại đều tự mình cô chịu đựng, cô phải chiến đấu với con quỷ bệnh!

Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc, lúc có một chút ánh sáng Cố Tiểu Mạch mới cảm thấy nỗi sợ hãi từ từ tiêu tan.

Cố Tiểu Mạch gầy lắm, chiếc váy len cô đang mặc trên người càng lộ ra cơ thể cô gầy gò như thế nào.

Còn Mộ Bắc Ngật cả đêm giục bác sĩ đến chữa trị cho Nám Nám, vết thương trên người đều đã được kiểm tra, lúc Mộ Bắc Ngật nhìn thấy những vết thương trên người Nám Nám, đôi mắt tối sầm, lạnh lẽo.

Ông nội, ông táng tận lương tâm đến mức muốn giết người sao?

Mộ Bắc Ngật nắm chặt hai tay, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêng đầu nhìn Dịch Bách, “Đã báo tin cho Nam Thần An Cố Tiểu Mạch chưa? Tại sao…”

Đến bây giờ cô vẫn không chủ động gọi điện tìm anh.

Mộ Bắc Ngật chưa nói xong đã ngừng lại, Dịch Bách gật đầu lia lịa, “Sếp, em báo tin rồi nhưng sợ giám đốc Nam không muốn…”

“Cố Tiểu Mạch sẽ không thể nào không tìm tôi!” Cuối cùng Mộ Bắc Ngật không nhịn được, anh nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.