Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 419



Dịch Bách lén lút nhìn Mộ Bắc Ngật một cái, ánh mắt không hài lòng.

Mộ Bắc Ngật rất kiệm lời, giọng nói trầm khàn không biết anh có cảm xúc gì: “Lẽ nào có ván đề gì sao?”

“Không, không, chỉ là em đang nghĩ, Có Tiểu Mạch nhìn thấy tin tức có buồn không…”

Khuôn mặt điềm tĩnh ánh mắt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật đã hoàn toàn đổ vỡ sau câu nói của Dịch Bách, sắc mặt anh chợt thay đổi.

Bàn tay đặt trên bàn làm việc bỗng nhiên nắm chặt, gân xanh nổi lên.

Mộ Bắc Ngật di chuyển ánh mắt của mình, chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi phẳng lì, “Dịch Bách, bây giờ cậu nên chuẩn bị hôn lế của Mộ Thị chứ không phải nghĩ đến những chuyện không quan trọng, biết chưa?”

Cơ thể Dịch Bách run run, vội vàng gật đầu, “Vâng ạ, em biết rồi ạ, Sép, em đi ngay đây ạ!”

Rất nhanh đã đến buỏi chiều, Mộ Bắc Ngật giải quyết công việc xong, anh khoác áo vest lên người đi ra bên ngoài.

Có Lan Tâm đã được đưa đến chỗ trang điểm từ sớm, khuôn mặt trắng bệch sau khi được trang điểm cũng có chút tinh thần, cô ta không xinh đẹp kiều diễm như Có Tiểu Mạch, nhưng trang điểm xong cũng khá tinh tường.

Cô ta cười vui vẻ, nhân viên trang điểm dìu cô ra khỏi phòng trang điểm, nhìn chiếc xe đỗ ở bên ngoài, Dịch Bách xuống xe dìu Có Lan Tâm lên xe.

“Bắc Ngật.” Sau khi lên xe, Cố Lan Tâm nhẹ nhàng gọi anh khiến cô ta có cảm giác Có Tiểu Mạch chưa bao giờ xen vào mồi quan hệ giữa hai người họ, hai người họ vẫn ngọt ngào như trước đây.

Ánh mắt hững hờ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối anh đều giữ khoảng cách với Cố Lan Tâm, anh lạnh lùng đáp một tiếng, “Điều ông nội hy vọng nhát chính là đứa con trong bụng em, em đừng khiến ông thất vọng.”

Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một lời nhắc nhở bình thường nhưng lọt vào tai Cố Lan Tâm lại chẳng có chút ám áp nào cải!

Càng khiến Có Lan Tâm chột dạ, cô ta nắm chặt vào bộ lễ phục, cô đã bịt miệng người đó rồi, chắc chắn sẽ không bị phát hiện!

Cố Lan Tâm cười tươi rói: “Em sẽ sinh đứa bé ra một cách bình an, Bắc Ngật, anh đã nghĩ đặt tên gì cho con chưa?”

Không phải con của tôi, tại sao tôi phải đặt tên?

Lời đã đến miệng nhưng bị Mộ Bắc Ngật chặn lại, anh nhăn mặt, cười khinh khỉnh, bắt đầu từ lúc nào lại nói chuyện hành động giống với Cố Tiểu Mạch người phụ nữ mồm miệng nanh lợi kia rồi?

Mộ Bắc Ngật hững hờ đáp, “Vẫn còn sớm.”

“Hôm trước em đi siêu âm, anh có muốn xem…”

“Bây giờ anh không có tâm tư để nghe những thứ này, bữa tiệc lát nữa rất quan trọng.” Anh lạnh lùng lên tiếng ngắt lời Có Lan Tâm.

Ở một nơi khác, Có Tiểu Mạch không muốn nhận lời mời của Nam Thần An, cô nói: “Anh Nam à, hay là thôi đi ạ, bây giờ em tham gia bữa tiệc không thích hợp cho lắm.”

“Em tham gia cùng Nam Thần An anh, ai dám nói? Hơn nữa, hôm nay muốn em đến đó là để em làm quen với nhiều người, sau này mở phòng làm việc sẽ ổn định hơn rất nhiều.”

Có Tiểu Mạch chớp chớp mắt, nghe những lời của Nam Thân An, nếu nói không động lòng thì đó là giả.

Nhưng, Mộ Bắc Ngật và Có Lan Tâm cũng ở đó.

Nam Thần An dường như nhìn thấu mọi suy nghĩ của Có Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, em không muồn gặp bọn họ?”

Bị Nam Thần An nói trúng tim đen, Có Tiểu Mạch lập tức lắc đầu phủ nhận, “Sao em lại thế được chứ?”

“Vậy là được rồi, đi cùng anh nhé?”

Cuối cùng Cố Tiểu Mạch vẫn bị Nam Thần An kéo đi, cô không ăn mặc giản dị như bình thường mà mặc một chiếc váy đỏ, không hề quá sặc sỡ nhưng lại khiến cô trở nên xinh đẹp kiều diễm.

Lúc Có Tiểu Mạch và Nam Thần An xuống xe đã thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò ngạc nhiên, có không ít người đều nhìn về phía họ, người phụ nữ này rất quen thuộc nhưng cũng xinh đẹp một cách quá đáng!

Lúc Có Tiểu Mạch giả vờ bình tĩnh, tim cô đập thình thịch, cô bắt giác nhìn những người xung quanh, không có bóng dáng của hai người đó.

Cô vừa nghĩ điều đó trong đầu thì một chiếc xe xuất hiện ở đằng sau, Mộ Bắc Ngật và Có Lan Tâm, khả năng diễn kịch trước đám đông của Có Lan Tâm rát tốt, cô ta dịu dàng bước đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, ôm cánh tay anh, bởi vì bọn họ sắp trở: thành cặp vợ chồng trẻ nên lại càng khiến mọi người xung quanh xôn xao ồn ào bàn tán.

Lúc Mộ Bắc Ngật nhìn thây Có Tiểu Mạch ở phía trước không xa, mặt anh lạnh đi rất nhiều.