Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 605



Bây giờ cô ta đã không thể động vào Cố Tiểu Mạch được nữa!

Trong lòng cô ta sinh ra một sự nhục nhã thật lớn, suy nghĩ muốn trả thù không ngừng sinh sôi phát triển, cho đến khi nó dần dần lan ra khắp cơ thể.

Cố Lan Tâm cắm chặt môi, nói: “Bắc Ngật có quyền có thế, nếu anh ấy không thích tao thì sao lại chịu ở bên cạnh tao suốt năm năm trời, Cố Tiểu Mạch, mày còn có mặt mũi yêu một người đàn ông đã từng ở bên một người phụ nữ khác năm năm, lại còn là đồ mà tao đã xài rồi sao, mày thật sự không biết xấu hổ đấy”

Người phụ nữ này thật sự quá mất lịch sự!

Lúc trước là nói móc Nám Nám, bây giờ lại nói xấu Mộ Bắc Ngật, trước giờ Cố Tiểu Mạch chưa từng phải kiên nhẫn như vậy, vì thế cô lạnh lùng kiên quyết nói: “Cố Lan Tâm, cô xứng đáng rơi vào kết cục như thế này!”

Cố Tiểu Mạch vừa nói xong câu này thì đột nhiên móc di động ra, mở video lên, hai mắt của Cố Lan Tâm mở to, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi.

Thủ đoạn mà Hoàng Mai đã từng sử dụng với cô, đương nhiên cô cũng phải đòi lại từ trên người con gái của bà ta rồi.

“Gố Tiểu Mạch, mày muốn làm gì!”

“Không phải cô thích giả vờ ngoan ngoãn giả vờ đáng thương ở trên Weibo sao? Cố Lan Tâm, đây mới là bộ mặt thật của cô mà đúng không? Hả? Để tất cả mọi người nhìn thấy tình trạng lúc này của cô nhé? Bây giờ cô cũng đã chịu thừa nhận mình là người đá Mộ Bắc Ngật rồi sao?”

“Trước khi người phục vụ chưa tới, có lẽ giữa cô và anh ấy còn có một chút tình cảm, nhưng bây giờ cô lại vứt bỏ hết sạch một chút tình cảm đó rồi”

Cố Tiểu Mạch cầm di động tiếp tục tới gần, dùng giọng điệu bảo vệ chồng nói: “Cô lấy mất năm năm của anh ấy, tôi sẽ bù đắp cho anh ấy cả đời”

“Át” Từng câu từng chữ Cố Tiểu Mạch nói ra liên tục kích thích thần kinh của Cố Lan Tâm, khiến lý trí của cô ta hoàn toàn mất sạch mà trở nên điên cuồng!

Hai mắt của Cố Lan Tâm đỏ ngầu, thù hận quá lớn đã cắn nuốt lý trí của cô ta, cô ta đột nhiên nở mộ: cười lạnh lẽo với Cố Tiểu Mạch, sau đó nói: “Cố Tiểu Mạch ơi Cố Tiểu Mạch, mày thật là ngu ngốc, nhiều năm qua mày biết mẹ mình chết như thế nào không?”

Mắc bệnh, buồn bực không vui mà qua đời.

Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch đột nhiên thay đổi, Cố Lan Tâm nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô thì lại càng cười đến khoái chí, cô ta nói tiếp: “Đến giờ mà mày vẫn còn bị xoay vòng vòng, chẳng lẽ mày không biết cha ruột của mình là ai sao?”

Cố Lan Tâm trừng to hai mắt, có thể thấy rõ từng mạch máu bên trong, đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm Cố Tiểu Mạch, nhưng trong đôi mắt ấy lại ẩn chứa niềm vui mừng khôn xiết, một niềm vui đầy ác ý, ánh mắt như báo thù dán chặt lên người Cố Tiểu Mạch.

“Cố Tiểu Mạch, mày nhất định là đang rất muốn biết tại sao mẹ mày lại chết đúng không hả? Ha ha, từ đầu đến cuối, trong cái nhà này chỉ có mình mày là người ngoài cuộc, chính mày cùng với người mẹ đê tiện của mày đã phá hoại tan nát gia đình tao, mày mới phải là người bị đuổi ra ngoài mới đúng, tao nói cho mày biết, dù cho mày có giết tao rồi thì cũng chẳng có gì thay đổi đâu. Nghĩ cho cùng thì bây giờ mày mới chính là người đau khổ nhất đó!”

Cố Lan Tâm điên cuồng báo thù, chửi bới không ngừng, cứ thế từng chút từng chút khiến sự kiên nhẫn trong lòng Cố Tiểu Mạch bị phá nát.

Cố Tiểu Mạch nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, trước kia đôi mắt ấy đen láy, trong veo, sạch sẽ vô cùng, vậy mà giờ đây lại chất chứa tràn đầy thù hận, từng bước từng bước một tiến về phía Cố Lan Tâm, mùi hôi thối của thùng rác toát ra khắp người Cố Lan Tâm, Cố Tiểu Mạch giương đôi con ngươi đen kịt, lạnh lùng, từng chữ từng chữ chất vấn: “Cô nói cái gì?”

“Ha ha ha ha ha” Cố Lan Tâm đột nhiên cười lớn, trong tiếng cười tràn đầyma mị. Người ở chợ buôn người nghe thấy tiếng động thì ùn ùn kéo đến, nhưng không ai cảm thấy bất ngờ, như thể đây là chuyện bình thường như cơm bữa, không ai bước lên ngăn cản, chỉ tò mò liếc nhìn một cái rồi lạnh lùng bỏ đi.

Nhìn thấy máu tanh ở chợ buôn người không phải chuyện lạ lãm gì, thì chuyện ép bức người khác tới phát điên như thế này lại càng không có gì đặc biệt.

Khóe môi Cố Tiểu Mạch cong lên đầy lạnh lếo: “Tại sao tô phải nghe một người điên nói năng hàm hồ, Cố Lan Tâm, phải đi đến bước đường này, tất cả là do cô tự làm tự chịu mà thị “Đừng có lại gửi cho tôi mấy tin nhắn nhảm nhí đó nữa, trừ phi cô không còn muốn tiếp tục sống ở Kinh Đô nữa!” Cố Tiểu Mạch buông lời ác ý, giọng điệu lạnh lùng, trong phút chốc khiến Cố Lan Tâm cảm thấy rùng mình!

Cô ta nhăn mặt, đến nỗi méo mó khó coi, rõ ràng trước kia bản thân là người có địa vị cao, đứng trên trên đỉnh vinh quang nhìn bao người, bây giờ ngược lại để Cố Tiểu Mạch đến đây cảnh cáo cô, sự khác biệt một trời một vực này khiến cô ta không thể nào chấp nhận được!

Móng tay xinh đẹp tức giận nắm chặt thùng rác, rồi lại cào lên mặt thùng, phát ra những âm thanh chói tai vô cùng, khiến người khác sởn cả gai ốc.

Cố Tiểu Mạch lại không thèm quan tâm, định xoay người rời đi.