Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 625



Đôi mắt của Lương Dật An hơi che lại, Cố Lan Tâm luôn tỏ ra ngoan ngoãn và dịu dàng trước mặt anh, nhưng theo phản ứng của người ngoài thì có vẻ không khớp lắm.

Nhưng Hân Lan đang mang thai đứa con của ông, cho dù đó là người không đứng đắn hay sao đó, ông đều có nghĩa vụ phải bảo vệ con bé.

Lương Dật An nheo mắt lại, chậm rãi nói với Mộ Bắc Ngật: “Cố Lan Tâm là con của tôi”

Lông mày Mộ Bắc Ngật nhíu lại, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, dường như có hơi giật mình hỏi: “Cái gì?”

Khi anh bước ra khỏi bệnh viện, Mộ Bắc Ngật vẫn đang nhớ lại những gì Lương Dật An vừa nói, khóe môi lại nhếch lên khinh thường, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.

Cố Lan Tâm thật đúng là trơ trẽn.

Mượn thế lực của Lương Dật An mà leo lên cao, nhưng mà leo càng cao té càng đau.

Sáng hôm sau, Dịch Bách miệng to, không có kéo khóe miệng lặng lẽ phát ra tin tức cầu hôn thành công của tổng giám đốc Mộ, khi Mộ Bắc Ngật đến công ty liền nghe thấy nhân viên nói chuyện phiếm về mình.

Khi Mộ Bắc Ngật nhìn Dịch Bách, anh ta giống như một con chuột chỉ biết ăn trộm đồ tanh, he he cười: “Tổng giám đốc Mộ à, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày anh tu thành chính quả, nhất thời vui mừng quá không quản được được miệng truyền tin tức ra ngoài, anh đừng tức giận nha”

Mộ Bắc Ngật vuốt cằm, suy nghĩ một chút rồi nói đàn ông đã có gia đình trong công ty đến văn phòng”

“Hả? Tổng giám đốc Mộ, anh muốn bàn chuyện gì quan trọng sao?”

“Đúng vậy, muốn bàn chuyện quan trọng” Cầu hôn đương nhiên là một chuyện quan trọng.

Mộ Bắc Ngật kéo kéo cà vạt về phía phòng làm việc, Dịch Bách sững sờ đứng ngay tại chỗ chớp mắt, sau đó nhanh chóng chạy đến các văn phòng khác nhau để tìm những nhân viên nam đã cầu hôn thành công!

Sự việc này đã công khai rộng rãi, lúc truyền đến gia đình nhà họ Mộ, cốc cà phê trên tay Hứa Nhân Nhân không cẩn thận rơi xuống đất.

Bà Mộ sắc mặt khó coi, nhưng bà ta cũng không quên an ủi Hứa Nhân Nhân: “Nhân Nhân, con đừng đau lòng, đám cưới sẽ không thành công đâu…

Nhưng mà bà Mộ cũng nhận ra rằng lời giải thích của bà ấy cũng không có sức thuyết phục lắm, Hứa Nhân Nhân miễn cưỡng cười một cái, thể hiện mình là một con người vô hại: “Dì Mộ, dì liên hệ với Ngân Hiêu xem tối hôm nay có đến Kyoto được hay không?”

Sắc mặt của bà Mộ có hơi thu lại, dần dần trở nên nghiêm túc, nói: “Nhân Nhân, con đã giúp dì như thế này, lại còn đứng về phía dì, dì đương nhiên sẽ cố gắng tác hợp con với Bắc Ngật”

“Vậy đêm nay hãy động thủ đi, càng trì hoãn chỉ càng thêm khó khăn mà thôi không phải sao? Chi bằng cứ giải quyết sớm” Ánh mắt Hứa Nhân Nhân kiên định, cô ta không nhịn được nữa, cô ta đã trơ mắt nhìn Mộ Bắc Ngật ôm lấy Cố Tiểu Mạch về nhà, chẳng lẽ bây giờ còn trơ mắt nhìn bọn họ long trọng tổ chức hôn lễ sao?

“Gọi những người Không, tuyệt đối không thể.

Hưa Nhân Nhân cười duyên dáng: “Con muốn Cố Tiểu Mạch phải chết”

Bà Mộ biết lời nói của Hứa Nhân Nhân có bao nhiêu trọng lượng, cũng biết cô ta có năng lực này, nghỉ ngờ trong lòng lập tức được giải tỏa: “Tối nay Bắc Ngật đúng lúc có một hội nghị thương nghiệp, rất thích hợp để ra tay, Ngân Kiêu vừa tới, nên sẽ không để lộ ra dấu vết”

Ở phía bên kia, cô bé mặc bộ đồ thủy thủ, ăn mặc như một con búp bê, vui vẻ nhảy vào vòng tay của Cố Tiểu Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn châu lại: “Mẹ, lời dì nói có đúng không? Mẹ thật sự sắp lấy cha hả?”

Này, sửa miệng nhanh thế?

Cố Tiểu Mạch nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, sau khi kết hôn cũng là lúc nói ra thân phận thật sự của Nấm Nhỏ, tuy có chút ngại ngùng nhưng cũng thoải mái gật đầu: “Đúng vậy”

“Mẹ, con đã nói rồi, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ về với cha thôi, bây giờ kết hôn là vừa vặn rồi!

Nấm Nhỏ vẻ mặt kiêu ngạo nói, cực kỳ đắc ý.

Sớm muộn gì? Làm thế nào mà Nấm Nhỏ có thể chắc chắn như vậy?

Cố Tiểu Mạch nghỉ ngờ hỏi: “Đây là ý gì? Nghe giọng điệu của Nấm Nấm, có vẻ như khá chắc chắn?”

Nấm Nhỏ sờ sờ cái cằm nhỏ nhắn, cảm thấy không cần giấu giếm “bí mật” này nữa: “Mẹ còn nhớ lúc vừa về nước con bị kẻ xấu bắt đi, sau đó cha cứu con không?”