Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 629



Đôi mắt Mộ Bắc Ngật dần dần sâu lại, nhìn máy vi tính, dường như cân nhắc nói: “Tối nay, anh có chút bận”

“Ừm, không sao đâu, em chỉ muốn gặp anh một chút thôi. Em sẽ ở nhà đợi anh, được không?” Cố Tiểu Mạch nghe thấy mình nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó cô không thể tin được những gì mình vừa nói, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo ý làm nũng vậy mà lại phát ra từ miệng cô?

Bên này, Dịch Bách cầm bản phương án chế tác đi tới đã nhìn thấy tổng giám đốc Mộ nhà mình ngồi trên ghế sô pha chẳng thèm coi ai ra gì mà cười đến mức hoa đào bắn tung tóe, trong mắt dường như ẩn chứa muôn vạn vì sao!

Trong nháy mắt bàn tay đang cầm phương án chế tác của Dịch Bách siết chặt, Mộ Bắc Ngật cao giọng nói: “Vậy chờ anh nhé? Có thể hơn mười hai giờ khuya một chút”

Vừa dứt lời bên kia đã nhanh chóng trả lời: “Được, trước kia em thường tăng ca thức khuya, vậy …em sẽ đợi anh đến mười hai giờ”

“Anh sẽ không để em đợi lâu, đêm nay em muốn cái gì anh cũng sẽ thỏa mãn em”

Mộ Bắc Ngật mặt không đổi sắc nói, mặt Dịch Bắc đỏ đến mức.

muốn nổ tung, xem anh ta là người tàng hình à?

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Bắc Ngật liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lập tức phân phó nói: “Phân phó xuống dưới, trước mười hai giờ phải làm xong hết mọi việc”

“Tổng giám đốc Mộ, bản phương án chế tác của chúng tôi vừa mới làm xong, nhưng mà từ khâu chuẩn bị đến thực hiện, đều cần…thời gian” Dịch Bách kinh ngạc và nhịn không được nói.

Mộ Bắc Ngật chậm rãi đứng dậy, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm: “Cậu không muốn làm?”

“Tổng giám đốc, trên mặt tôi có ghi hai chữ không muốn sao! Tôi sẽ làm ngay!” Dịch Bách nước mắt lưng tròng.

Sau khi Cố Tiểu Mạch cúp máy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, nhìn chằm chằm vào cành cây đang dần dần kết sương.

“Mẹ thân yêu, mẹ đã về rồi, Nấm Nhỏ rất nhớ mẹ, chú Nam đang tìm mẹ đó”

Cố Tiểu Mạch mang chiếc bánh gato về nhà, Nấm Nhỏ đã chủ động cầm lấy nó và tặng cho Cố Tiểu Mạch một ngụm vào hai má của cô.

“Anh Nam?” Vì Cố Tiểu Mạch muốn trốn tránh nên sau khi về nước cô không hề liên lạc với Nam Thần An, lúc ấy theo bản năng cô muốn rời đi nhưng Nam Thần An cũng không làm phiền cô.

Nghe thấy Nấm Nhỏ đột nhiên nhắc tới anh ta, Cố Tiểu Mạch hơi nao nao, cô nhíu mi hỏi: “Làm sao Nấm Nhỏ có thể liên lạc được với chú Nam?”

“Chú Nam nói mẹ giận chú ấy nên đến nhờ Nấm Nhỏ nói giúp chú ấy mấy câu, mẹ ơi, sao mẹ lại cãi nhau với chú Nam vậy?”

Nấm Nhỏ mở to mắt tò mò nhìn cô.

“Không có chuyện gì, để mẹ tự trả lời với chú ấy, Nấm Nhỏ có muốn qua ăn bánh ngọt không?”

Khung cảnh ấm áp bên trong ngôi nhà khác một trời một vực so với Hứa Nhân Nhân đang ngồi trên xe lúc này, Hứa Nhân Nhân đang ngồi ở ghế sau, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi ở ghế phó lái phía trước.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt gầy yếu lãnh đạm, đôi mắt đen lạnh lùng tàn bạo, toàn thân toát ra hơi thở sát khí lạnh lẽo.

Ngân Kiêu, người ở nước ngoài quanh năm, có thân thủ mạnh mẽ và tất cả những đơn hàng mà gã ta đã nhận chưa bao giờ thất bại.

Hứa Nhân Nhân rùng mình một cái, nhưng trong lòng cô ta cũng thầm nghĩ dì Mộ cũng có chút năng lực, cô ta nhẹ giọng nói: “Ngân Kiêu, đêm nay không được phép xuất hiện bất kỳ sai lâm nào”

“Cô Hứa lo lắng cho năng lực của tôi hay nghỉ ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi.” Giọng nói của Ngân Kiêu khàn khàn và cực kỳ trầm, vừa mở miệng đã khiến người ta không rét mà run.

Các ngón tay đang đặt trên đùi của Hứa Nhân Nhân dần dần siết chặt: “Tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ sự việc ngoài ý muốn nào xảy ra, nhất định phải tế được người!”

“Bảy giờ, đúng giờ xuất phát”

Nguy hiểm đang chậm rãi đến gần, nhìn bề ngoài có vẻ đang sóng yên biển lặng nhưng thật ra sâu bên trong sóng biển đang cuồn cuộn dâng trào.

Khoảng 7 giờ những người làm của nhà họ Mộ sẽ lần lượt rời đi, lúc này là khoảng thời gian yếu ớt nhất, Ngân Kiêu lặng lẽ bước xuống xe, dần dần tiếp cận nhà họ Mộ.