Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 75: Thắt cà vạt



Cố Lan Tâm ngước đầu nhìn ông Mộ, nghiêm túc gật đầu, “Ông Mộ, cháu biết rồi ạ, cháu sẽ làm tốt, phía bên công ty, ông định cho cháu vào công ty ạ?”

“Cứ ở bên cạnh Bắc Ngật, nếu làm tốt, ông sẽ không đối xử tệ với cháu.”

Cố Lan Tâm nói chuyện với ông Mộ xong, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm, lúc cô ta rời khỏi nhà họ Mộ không để ý có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta.

Cố Lan Tâm rời khỏi nhà họ Mộ không lâu, cô ta lôi điện thoại ra, nói với thuộc hạ điều gì đó, cuối cùng vẫn không quên nhếch miệng cười, nụ cười nham hiểm.

Cô ta không ngồi lên xe, xách theo túi đi trên đường, trong lòng cảm thấy sung sướng vui mừng.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, Cố Lan Tâm một mình bước đi trên đường, bị một đám lưu manh để ý.

Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một nhóm người, chặn đường cô ta.

Cô ta liếc nhìn bọn chúng, xấu xí, còn mặc quần rách, đeo vòng vàng, tận đáy lòng Cố Lan Tâm cảm thấy chán ghét và khinh bỉ, cô vòng qua bọn chúng đi về phía trước.

Thật không ngờ, lúc đi qua bọn chúng, một đôi tay bẩn thỉu chạm vào vai cô ta, ngón tay mạnh dạn di chuyển xuống phía dưới, ôm lấy eo cô ta.

Cả cơ thể Cố Lan Tâm run rẩy, cảm thấy buồn nôn kinh khủng, cô ta vội vàng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đó, đồng thời hét lên, “Aaaaa, các người là ai, buông tôi ra!”

Tiếng hét thất thanh của Cố Lan Tâm suýt nữa làm thủng màng nhĩ của bọn chúng, tên đại ca buồn bực ngoáy lỗ tai, sau đó dùng tay bịt miệng Cố Lan Tâm lại.

Cô ta mở to mắt, cơ thể bị tên đại ca ép sát vào tường, sống lưng đập vào tường, đau kinh khủng.

Bàn tay của tên đại ca di chuyển trên người Cố Lan Tâm, còn không chút do dự sờ ngực Cố Lan Tâm.

Cố Lan Tâm hoảng hốt, cô ta cảm thấy buồn nôn, sắc mặt khó coi vô cùng, cô ta dùng hết sức lực để đẩy tên đại ca ra, giơ chân lên, dùng mũi nhọn của giày cao gót đá vào chỗ duy trì nòi giống của hắn.

Một tiếng hét thất thanh vang lên, Cố Lan Tâm dùng hết sức lực, vắt chân lên đầu bỏ chạy.

Nhưng cô ta làm gì có cơ hội bỏ chạy, cô ta còn chưa kịp co chân lên, đã bị người ta túm lấy tóc kéo về đằng sau, Cố Lan Tâm đau đớn, cơ thể bị kéo lại, một lực rất mạnh đè cô ta xuống đường.

Đám người đó lao về phía cô ta như những con sói bị bỏ đói nhiều ngày, đúng vào lúc này, một chiếc Maybach dừng lại trước mặt bọn họ, đi về phía bọn họ…

Ở bên kia, lúc Mộ Bắc Ngật về công ty, Cố Tiểu Mạch đã làm xong nhiệm vụ mà Mộ Bắc Ngật giao cho cô, chỉ là sắp xếp bảng biểu, đối chiếu số liệu, tuy chuyên ngành của cô là thiết kế, nhưng cô vẫn rất thành thạo với những chuyện đơn giản của công ty.

Không có bối cảnh, ở công ty chỉ có thể từng bước từng bước đi lên, việc vất vả khổ cực nào Cố Tiểu Mạch cũng đều đã làm, một đống tài liệu như thế này, Cố Tiểu Mạch tăng ca đến nửa đêm cũng là chuyện hết sức bình thường. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Đến Dịch Bách cũng có chút kinh ngạc, Cố Tiểu Mạch làm việc rất dứt khoát nhanh chóng, khiến cậu ta mở rộng tầm mắt.

Dịch Bách trước giờ đều thích động viên người khác, lúc này quay ra nói với Cố Tiểu Mạch, “Được đó, Tiểu Mạch, cô giỏi thật đấy, trước đây tôi đã đánh giá thấp cô rồi.”

“Cảm ơn đã khen.” Cố Tiểu Mạch cười tươi rói đáp lại Dịch Bách.

Lúc Mộ Bắc Ngật đi đến phòng Tổng giám đốc, nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang cười với Dịch Bách, khuôn mặt tuấn tú của anh bỗng nhiên lạnh như băng.

Cố Tiểu Mạch bất giác quay đầu lại, lúc nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang đứng ở cửa, nụ cười trên môi cô vụt tắt.

“Tổng giám đốc Mộ.”

Dịch Bách đứng lên, Mộ Bắc Ngật vẫn còn nhớ đến nụ cười ban nãy của Cố Tiểu Mạch, mặt mày u ám đi vào phòng, hơi lạnh trên người toát ra xung quanh.

“Dịch Bách, đi xử lý những vấn đề sau cuộc họp.”

“Vâng thưa Sếp.”

Dịch Bách vội vàng rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người họ.

Cố Tiểu Mạch ngơ ngác đứng lên, cô nói, “Tổng giám đốc Mộ, tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, có còn chuyện gì không, nếu không có thì tôi đi đây.”

Cô không muốn ở bên cạnh anh dù chỉ là một giây.

Mộ Bắc Ngật không đáp lại, Cố Tiểu Mạch đợi một lúc lâu, không thấy anh nói gì, Cố Tiểu Mạch cho rằng anh đồng ý, cô mím môi, chuẩn bị rời đi.

Lúc đi qua người Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên lên tiếng, “Cố Tiểu Mạch, còn có việc phải làm.”

“Anh nói đi.”

“Cà vạt của tôi bị rối rồi, cô thắt lại cho tôi.”

Yêu cầu thật là vô lý! Cố Tiểu Mạch quay đầu, nhìn anh với khuôn mặt khó hiểu, ánh mắt di chuyển xuống dưới, nhìn chiếc cà vạt không hề bị rối của anh, “Chiếc cà vạt của anh rõ ràng không sao mà.”

“Tôi cảm thấy không thoải mái, thắt lại cho tôi.”

Cố Tiểu Mạch suýt nữa thì hai tay chống nạnh cãi lại anh, nhưng cô cố gắng bình tĩnh lại, mặt cười nhưng tim không vui lên tiếng, “Tổng giám đốc Mộ, tôi cảm thấy cà vạt của anh rất ok, không cần thắt lại.”

“Cố Tiểu Mạch, đây là mệnh lệnh, cô muốn chống lại mệnh lệnh à?” Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tối sầm sâu thẳm nhìn cô như thể đang cảnh cáo.

Cố Tiểu Mạch bất lực, nhưng cô không nói lời nào.

Cuối cùng, Cố Tiểu Mạch như một chiếc bánh bao nổi giận, đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, hơi kiêng chân lên, thành thạo tháo cà vạt của anh.

Mộ Bắc Ngật rất phối hợp, cúi người xuống, nhưng lúc thấy cô làm rất thành thạo, anh có chút khó chịu, lạnh lùng lên tiếng, “Sao cô lại thành thạo như thế?”

Cố Tiểu Mạch không nghĩ nhiều, nhún vai, “Ngày trước thắt giúp anh Nam nhiều lần rồi.”

Cô tháo ra rồi thắt lại cà vạt cho anh, nhưng không phát hiện ra, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật khó coi vô cùng, giống như có thể nuốt chửng Cố Tiểu Mạch bất cứ lúc nào.

Sau khi thắt xong, Cố Tiểu Mạch không thèm nhìn lấy một cái, vội vàng nói, “Tổng giám đốc Mộ, công việc của tôi đã xong rồi, tôi đi trước đây.”

Nói xong, cô quay người rời đi, Mộ Bắc Ngật đứng yên tại chỗ, sa sầm mặt mày, cúi đầu nhìn chiếc cà vạt xinh đẹp cô vừa thắt xong.

Trong đầu vẫn văng vẳng câu nói vừa rồi của Cố Tiểu Mạch…

Lúc Cố Tiểu Mạch ra khỏi công ty đã là buổi chiều, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa.

Nám Nám sợ nhất chính là mưa gió sấm sét, Cố Tiểu Mạch không dám ở lại thêm nữa, cô đứng ở bên đường bắt taxi chuẩn bị về nhà.

Lúc ngồi lên xe mắt phải của cô không ngừng giật giật, trong lòng cô có cảm giác bất an.

Cảm giác lo lắng này kéo dài đến tận lúc cô về căn hộ của mình, nhưng cô càng đi lên tầng càng cảm thấy có gì đó rất lạ, hình như nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc đó rất quen thuộc.

Chỉ trong nháy mắt, tim Cố Tiểu Mạch đập rất nhanh, đó chính là tiếng khóc của Nám Nám!

Cô lập tức chạy như điên lên tầng, cửa phòng bị người ở bên ngoài cạy ra, Cố Tiểu Mạch lo lắng không kịp suy nghĩ, cô vội vàng mở cửa, đập vào mắt cô là một bãi hỗn độn.

Nám Nám bị nhấc lên, hai chiếc chân ngắn ngủi giãy giụa, con bé khóc lóc.

Cố Tiểu Mạch hét lên, “Thả con gái tôi ra.”

Người đàn ông quay đầu nhìn Cố Tiểu Mạch đang đứng ở cửa, nheo mắt đầy nguy hiểm, sau đó hắn vứt Nám Nám sang một bên.

Con ngươi Cố Tiểu Mạch co lại, tất cả sự chú ý đều đặt lên người Nám Nám, không ngờ người đàn ông này lại vứt Nám Nám đi.

Cô lập tức lao về phía Nám Nám, lúc Nám Nám rơi xuống đất, Cố Tiểu Mạch giơ tay đỡ lấy Nám Nám.

Cánh tay cô chịu một sức nặng quá sức chịu đựng của nó, Cố Tiểu Mạch rên lên một tiếng, ngã xuống nền nhà, cô ôm chặt Nám Nám ở trong lòng.

Nước mắt của Nám Nám rơi xuống mặt Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch vội vàng xem phản ứng của Nám Nám, cô không quan tâm cơ thể đang đau nhức, “Nám Nám, con không sao chứ?”

“Nấm ơi…” Nám Nám sợ hãi òa khóc.

Trước mặt từ từ xuất hiện một bóng đen, Cố Tiểu Mạch không dám nghĩ quá nhiều, vội vàng che chở cho Nám Nám, cô mở to mắt nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, ánh mắt hiện lên sự hoảng hốt nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, lên tiếng, “Anh là ai? Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông cười lạnh, từ từ cúi xuống, “Tôi đến cướp một đứa nhà nghèo? Chỉ có mấy bản thiết kế này sao? Trong nhà còn thứ gì đáng tiền nữa, nói!”

Cả người Cố Tiểu Mạch tê cứng, trán lấm tấm mồ hôi, đây là cướp đột nhập vào nhà!

Cô lo lắng nhìn người đàn ông, “Ở đây không có… thứ anh muốn!”

“Thật sao, bộ đồng phục đó thì sao?”

Người đàn ông lấy bộ đồng phục của Nám Nám đưa ra trước mặt Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch mở to mắt, vội vàng lắc đầu, muốn đứng lên, “Không, không được, những thứ khác anh có thể lấy đi, cái này thì không được.”

“Quý báu thế à? Vậy tôi sẽ lấy cái này.”

Người đàn ông cười lạnh, cười như thể Sura trong địa ngục, khiến người khác run sợ.

Cố Tiểu Mạch bỗng lao vào người đàn ông, dùng hết toàn bộ sức lực, hét lên, “Không được, cái này không được!”

Cô giơ tay giữ lấy bộ đồng phục, người đàn ông thấy vậy, cười hung dữ, sau đó, hắn vứt bộ đồng phục xuống dưới sàn nhà, nhìn người phụ nữ lao tới, hắn lắc cổ, sau đó bóp cổ Cố Tiểu Mạch, đẩy cô về phía sau, Cố Tiểu Mạch không ngừng bị đẩy về phía sau, cơ thể đập vào chiếc tủ lạnh.

Gáy bất ngờ bị đập vào, cô đau đến mức cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cố Tiểu Mạch cắn răng, ngón tay của người đàn ông di chuyển xuống dưới, túm lấy cổ áo của Cố Tiểu Mạch, kéo về phía trước khiến Cố Tiểu Mạch không thở nổi.

“Không được!” Cố Tiểu Mạch khó khăn lắm mới thốt lên lời.

Người đàn ông lôi Cố Tiểu Mạch trên sàn nhà, dùng hết sức đập đầu cô xuống, trán chảy máu tươi.