Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 77: Không ai nợ ai



Càng kinh tởm khi bị bọn chúng chạm vào, nhất thời không thể nào chấp nhận được, không nhịn được hét lên.

Nam Thần An ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét, từ từ đứng lên, người phụ nữ này tỉnh lại, anh ta có thể rời đi rồi.

Nam Thần An đẩy cửa đi vào, Cố Lan Tâm quay ra nhìn, đập vào mắt cô ta là một người đàn ông đẹp trai, vẻ mặt ôn hòa, cô ta ngồi dậy, cơ thể đau kinh khủng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Lan Tâm méo mó, cô hít một hơi thật sâu, nhìn Nam Thần An, “Anh là…”

Vốn định hỏi tên tuổi của người đàn ông này, Cố Lan Tâm bỗng nhiên phản ứng lại, đây không phải người đàn ông mà thuộc hạ của cô ta đã chụp được ở cửa tòa nhà Mộ Thị sao? Vậy anh ta là Nam Thần An rồi!

Cố Lan Tâm buột miệng nói, “Nam Thần An.”

Nam Thần An cũng nhận ra thân phận của cô ta, gật đầu không chút giấu giếm, “Cô Cố, là tôi, cô đỡ hơn chưa?”

Cố Lan Tâm nhìn thấy người đàn ông vô cùng đẹp trai, không kém gì Mộ Bắc Ngật, khiêm tốn lễ độ, cô ta ngại ngùng gật đầu, “Hóa ra anh Nam nhận ra tôi thế nên mới cứu tôi sao? Tôi thật sự cảm ơn anh.”

Nam Thần An lắc đầu trả lời, “Sau khi đưa cô đến bệnh viện tôi mới biết cô là ai, không cần cảm ơn.”

What?

Anh ta không biết cô ta? Cố Lan Tâm chịu một cú đả kích quá lớn khiến toàn thân tê cứng, may mà lúc này cô ta cúi đầu, Nam Thần An mới không nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Cố Lan Tâm.

Nam Thần An tiếp tục nói, “Cô là chị của Tiểu Mạch, tôi nể mặt Tiểu Mạch mới đợi ở đây đến lúc cô tỉnh, ngoài ra tôi đã giúp cô thông báo cho người nhà, có điều, cô Cố à, có những chuyện phải nhìn rõ đúng sai rồi hẵng hành động, làm ra những chuyện trái đạo đức không tốt đâu, mong cô Cố hãy ghi nhớ trong lòng.”

Nói xong, Nam Thần An không nhìn Cố Lan Tâm nữa, quay người đi ra ngoài.

Để Cố Lan Tâm ở lại một mình trong phòng, hai tay cô ta nắm chặt ga trải giường, những lời của Nam Thần An khiến cô không ngẩng nổi đầu.

Nể mặt Cố Tiểu Mạch… chuyện trái đạo đức…

Nam Thần An không nói rõ nhưng Cố Lan Tâm hiểu, cô ta cắn môi, giọng nói không cam tâm và đầy phẫn nộ, “Cố Tiểu Mạch, dựa vào đâu, tất cả mọi người đều đối xử tốt với mày?”

Cô ta không thể phủ nhận Nam Thần An cực kỳ đẹp trai, từ nhỏ đã được người khác ngưỡng mộ, vậy mà lại đối xử tốt với người phụ nữ đê tiện Cố Tiểu Mạch. Dựa vào đâu mà cô lại tốt số như thế? Đến Mộ Bắc Ngật cũng…

Nghĩ đến đây, cả người Cố Lan Tâm run rẩy.

Mộ Bắc Ngật đứng ở của phòng cấp cứu đợi, Dịch Bách cũng đã đưa Nám Nám đến bệnh viện, lúc đợi thang máy bỗng bắt gặp Nam Thần An.

Nam Thần An nhìn thấy Nám Nám, lông mày chau lại, “Nám Nám, sao cháu lại ở đây?”

Nám Nám mặc chiếc áo khoác màu hồng, đôi mắt long lanh hơi ẩm ướt, đỏ ửng, cô bé nắm tay Dịch Bách, trả lời, “Chú Nam, Nấm bị thương rồi, bị ông chú xấu xa đánh.”

“Cái gì?”

Nam Thần An bỗng trở nên lo lắng, anh bế Nám Nám lên, Nám Nám buông tay Dịch Bách ra, Dịch Bách có chút sững sờ, chỉ có thể đi theo vào trong thang máy.

Nam Thần An nhận ra Dịch Bách, hai người đàn ông nhìn nhau, không biết tại sao, Dịch Bách nhìn thấy sự toan tính và căm hận trong mắt Nam Thần An, hình như ngay từ lần đầu tiên Tổng giám đốc Nam đến Mộ Thị, giữa anh ta và Sếp đã có mùi thuốc súng nồng nặc.

Dịch Bách là thuộc hạ trung thành của Mộ Bắc Ngật, lúc này ho khan một tiếng, điềm tĩnh nói, “Sếp của chúng tôi phát hiện cô Cố bị thương, vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện rồi.”

Nam Thần An ôm Nám Nám, không hề giận sôi máu vì câu nói này của Dịch Bách.

Thang máy đi đến tầng bảy, Nam Thần An ôm Nám Nám bước ra ngoài, Dịch Bách hừ lạnh một tiếng, lập tức đi ra theo.

Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, anh không còn quá lo lắng nữa, bông nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đi tới.

Nghiêng đầu nhìn qua, sắc mặt anh trở nên u ám, anh im lặng nhìn Nam Thần An bước đến.

Đúng lúc này, Cố Tiểu Mạch được bác sĩ đẩy ra ngoài, tiêm thuốc mê nên Cố Tiểu Mạch đang chìm vào giấc ngủ, Nam Thần An bước đến trước xem vết thương của Cố Tiểu Mạch, “Bác sĩ, sao rồi?”

Anh ta mở miệng hỏi trước cả Mộ Bắc Ngật.

“Bệnh nhân bị thương ngoài ra, có điều có chút chấn động não, nghỉ ngơi cho tốt, gần đây tốt nhất không nên nghĩ ngợi quá nhiều, còn không có gì đáng ngại nữa.”

“Lập tức bố trí một phòng bệnh riêng cho cô ấy, tiền viện phí tôi sẽ trả.” Nam Thần An điềm tĩnh lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói lo lắng của người bên cạnh, Mộ Bắc Ngật liếc nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói, “Bác sĩ, phòng bệnh đã chuẩn bị xong chưa?”

Bác sĩ lập tức gật đầu, “Tổng giám đốc Mộ, phòng bệnh đã chuẩn bị xong rồi ạ.” . Ngôn Tình Trọng Sinh

“Tổng giám đốc Nam, bệnh viện này vốn đã thiếu thốn tài nguyên, anh chắc chắn vẫn muốn lãng phí một phòng bệnh sao?” Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên.

Nam Thần An đứng yên tại chỗ, miệng câm như hến.

Nam Thần An không phải là một tiểu tử thối, sẽ không vì chuyện này mà làm loạn nên, anh ta ôm Nám Nám đi theo xe cáng đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch.

Tuy cô chỉ bị thương ngoài da nhưng Mộ Bắc Ngật đóng cọc luôn ở bệnh viện, bác sĩ đã chuẩn bị một phòng bệnh VIP cho Mộ Bắc Ngật, phòng bệnh khá lớn, đầy đủ tiện nghi, có hai giường bệnh, nhà tắm riêng, so với những phòng bệnh khác, có hơi xa hoa.

Nám Nám đang nằm trong vòng tay Nam Thần An muốn đứng xuống, Nam Thần An cúi người, đặt Nám Nám xuống đất, Nám Nám chạy lon ton đến chỗ Cố Tiểu Mạch.

Cô bé không dám chạm vào tay Cố Tiểu Mạch, chỉ nghiêng đầu nhìn ông chú lợi hại, “Ông chú lợi hại, Nấm không sao rồi chứ?”

“Không sao rồi, nghỉ ngơi là được.”

“Cảm ơn ông chú lợi hại, đợi lúc nào Nấm tỉnh lại, cháu nhất định sẽ bảo mẹ cảm ơn chú.” Nám Nám không hề che giấu sự yêu thích khi nhìn Mộ Bắc Ngật.

Cảnh tượng này lọt vào mắt Nam Thần An, ánh mắt trầm lắng, muốn đè nén tâm trạng xuống, anh ta nhìn Mộ Bắc Ngật, lên tiếng, “Tổng giám đốc Mộ, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”

Mộ Bắc Ngật không từ chối, anh nhìn Cố Tiểu Mạch rất lâu sau đó quay người đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng bệnh, mùi thuốc nổ lan tỏa ra xung quanh.

“Lần này cảm ơn Tổng giám đốc Mộ đã kịp thời đến cứu Tiểu Mạch, tiền viện phí tôi sẽ trả cho anh, tôi thay Tiểu Mạch cảm ơn Tổng giám đốc Mộ.” Giọng nói điềm tĩnh nhưng Nam Thần An không hề che giấu đi cảm giác muốn chiếm giữ.

Mộ Bắc Ngật hỏi lại, “Tổng giám đốc Nam là gì của Cố Tiểu Mạch? Nếu không phải là người yêu thì không cần cảm ơn tôi thay cô ấy, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.”

Sắc mặt Nam Thần An lập tức tối sầm lại, anh ta im lặng một lúc, không cam tâm phản bác lại, “Tổng giám đốc Mộ có một người vợ sắp cưới tình cảm sâu đậm nhiều làm, trước khi cưới, tốt nhất không nên tạo ra những tin đồn không hay, Tiểu Mạch là một người sống rất lý trí, không dễ dàng lại gần, nếu không vì Tổng giám đốc Mộ thì sẽ không đi đến bước đường này.”

Khóe miệng Mộ Bắc Ngật nhếch lên, “Chuyện của tôi, không cần người khác phải lo lắng.”

Nam Thần An gật đầu nhưng không muốn thể hiện ra mình kém thế hơn, anh ta nghĩ đến gì đó, nhìn Mộ Bắc Ngật, hình như muốn quan sát phản ứng của anh sau khi nghe xong, “Đúng rồi, Tổng giám đốc Mộ, lúc tôi đi trên đường nhìn thấy vợ sắp cưới của anh bị người khác bắt nạt, tôi đã cứu cô ta và đưa đến bệnh viện, chuyện giữa Tiểu Mạch và cô Cố đã xong rồi, Tổng giám đốc Mộ không cần lấy chuyện này để bắt Tiểu Mạch làm gì đó cho anh.”

Câu cuối cùng, Nam Thần An nhấn mạnh khiến bầu không khí lạnh như băng, chỉ thiếu chút nữa thôi giông bão sẽ ập đến.

Mộ Bắc Ngật có chút kinh ngạc nhưng vẫn duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, Nam Thần An còn nói thêm một câu, “Cô Cố ở phòng 506.”

Nói xong, khóe miệng Nam Thần An cong lên nở một nụ cười lạnh, lướt qua anh đi vào phòng bệnh.

Dịch Bách ở trong phòng bệnh nhìn thấy Nam Thần An bước vào, cậu ta biết ý đi ra ngoài.

Mộ Bắc Ngật đứng yên tại chỗ, sắc mặt u ám khiến người khác không nhìn ra anh có tâm trạng gì.

Dịch Bách nhỏ giọng lên tiếng gọi, “Sếp… Sếp.”

“Đã kiểm tra camera ở căn hộ chưa?”

Dịch Bách nghe thấy câu nói này, lập tức khôi phục lại trạng thái làm việc, cậu ta im lặng một lúc rồi nói một cách nghiêm túc, “Đã kiểm tra camera rồi nhưng hắn bịt mặt, không biết trông như thế nào, cái này e rằng phải chờ đến khi cô Cố tỉnh lại miêu tả lại mặt mũi, có điều, đây không giống là cướp bỗng nhiên đột nhập vào mà giống như… đã có kế hoạch từ trước.”

Một cấu đã có kế hoạch từ trước khiến sự việc trở nên phức tạp và nghiêm trọng hơn, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, bước chân ra ngoài, “Về công ty họp đã, chuyện này, cậu âm thầm điều tra rõ cho tôi.”

Anh bước vào thang máy, mặt không đổi sắc.

Những lời của Nam Thần An anh đã nghe thấy, nhưng anh không có thời gian để đi thăm Cố Lan Tâm, anh phải về họp.

Cũng có thể trong tiềm thức anh cảm thấy Cố Lan Tâm có người nhà họ Cố chăm sóc, anh không cần… quan tâm quá.

Ban đêm yên tĩnh nhưng Cố Lan Tâm ở trong phòng không thể nào bình tĩnh được, trong lòng có chút không cam tâm và phẫn nộ, cô ta muốn trừng phạt người nào đó.

Buổi sáng ngày hôm sau, thuốc tê đã hết, Cố Tiểu Mạch tỉnh dậy, xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ có âm thanh của dao kéo đang cắt gì đò.

Cô hít một hơi, phát ra âm thanh nho nhỏ.