Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 90: Thư



“Nấm ơi, chúng ta đến đây không phải là để tìm Daddy sao? Con cảm thấy ông chú lợi hại rất hợp đề làm Daddy đó, Nám Nám rất thích chú ấy.”

Nám Nám ngây thơ lên tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trên trời đang nhìn Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch đau đầu, cô đến Kinh Đô là để tìm người đàn ông không có trách nhiệm kia, Mộ Bắc Ngật tất nhiên rất tốt, nhưng Cố Tiểu Mạch bỗng ngồi xuống, nhìn Nám Nám nói, “Nám Nám, ông chú lợi hại đã là của người khác rồi, không thể nào là của chúng ta nữa, con hiểu không?”

Nám Nám như hiểu mà như không hiểu gật đầu, trong mắt hiện lên sự thất vọng.

Cố Chấn Hải nói lời giữ lấy lời, buổi chiều, người làm mang vòng ngọc và bức thư đến.

Cố Tiểu Mạch ngồi trên giường, xoa xoa eo, bỗng nhiên cảm giác có dòng điện chạy qua, cô vạch áo lên, nhìn thấy vết hôn và vết cấu trên eo cô.

Cô nhớ mang máng, hôm qua lúc ở trên xe, Mộ Bắc Ngật hết hôn rồi cắn rồi lại cấu vào eo cô, lúc đó Cố Tiểu Mạch nghĩ, Mộ Bắc Ngật có thành kiến với eo của cô sao…

Lúc nhận ra cô có suy nghĩ này, cô lập tức đưa tay lên vỗ vào mặt, lắc đầu, hít một hơi thật sâu, “Hừ, Cố Tiểu Mạch, mày đang nghĩ lung tung gì thế?”

Cố Tiểu Mạch cố gắng xóa bỏ hình ảnh của Mộ Bắc Ngật trong đầu mình, đợi đến lúc bình tĩnh lại, Cố Tiểu Mạch mới dám mở chiếc hộp ra.

Bên trong có một bức thư, ngón tay run run, Cố Tiểu Mạch cầm bức thư lên, từ từ mở ra, bên trong có chữ viết của mẹ cô, nét chữ thanh mảnh tinh tế.

Chỉ có một mặt giấy nhưng viết hết tất cả bi kịch của mẹ từ đầu đến cuối, nhưng cho đến lúc chết, bà muốn hận nhưng cũng không hận nổi Cố Chấn Hải.

Có một câu trong đó khiến tim cô đau như bị kim châm, “Chấn Hải, mặc dù bệnh tình đã nguy kịch, tôi đã trở thành người sắp chết, nhưng tôi… vẫn không hề hối hận đã lấy ông, tôi biết tôi đã lấy nhầm người, yêu nhầm người, cả đời này ông chỉ yêu công việc của mình, dấn thân vào sự nghiệp, tôi nghĩ tôi có thể giúp ông, tôi mãn nguyện lắm rồi, chỉ là, Tiểu Mạch vẫn còn nhỏ, tôi… tôi thật sự không bỏ con bé được, tôi vẫn chưa nói cho con bé chuyện bệnh thiếu máu của tôi, tôi sợ con bé sẽ lo lắng, vẫn mong Chấn Hải ông giúp tôi chăm sóc con bé, có thể hai mẹ con kia sẽ không thích con bé, thế nên Chấn Hải, nếu ông đứng ở giữa không biết làm như thế nào thì đừng tốt với con bé nữa, như thế sẽ càng làm tổn thương con bé, ông chỉ cần bảo vệ con bé an toàn là được.”

Bàn tay cầm chặt bức thư, bỗng nhiên, một giọt nước mắt rơi xuống, Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu, cố gắng để nước mắt không rơi nữa.

Cho dù sống mũi cay cay, mắt ngấn lệ nhưng Cố Tiểu Mạch vẫn cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Nhiều năm như vậy, cô không biết lý do tại sao mẹ cô chết, sợ cô sẽ sợ hãi vì có thể di truyền sang cô, lúc đó bà từng đưa Cố Tiểu Mạch đi kiểm tra, lúc biết tin Cố Tiểu Mạch không bị di truyền căn bệnh đó, Hân Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bác sĩ nói Cố Tiểu Mạch không bị di truyền không có nghĩa đời con sau này sẽ không bị di truyền. Lúc đó Hân Nhiên nghĩ gia đình có biến cố, cô nhất định sẽ rất thất vọng với gia đình, như thế cô sẽ bài xích chuyện lập gia đình.

Nhưng Hân Nhiên vẫn hi vọng Cố Tiểu Mạch sẽ yêu hết mình, tìm một người đối xử tốt với cô, cho dù con của Tiểu Mạch bị di truyền bà cũng hi vọng hai người sẽ cùng nhau đối mặt.

Cố Tiểu Mạch sụt sịt, nếu cô biết mọi chuyện sớm hơn, Cố Tiểu Mạch sẽ làm giống như Hân Nhiên đã nói, cô sẽ không kết hôn càng không sinh con.

Cô nắm chặt bức thư, ngọn sóng đã bắt đầu trào dâng trong cô, càng ngày càng không khống chế được, cho đến khi có đôi bàn tay ấm áp đặt lên mặt cô mới khiến Cố Tiểu Mạch ngừng suy nghĩ, đôi mắt lờ mờ nhìn qua.

Nám Nám ngoan ngoãn ngồi trên giường, cô im lặng nhìn Nám Nám, Cố Tiểu Mạch không hề hối hận, cũng sẽ không bao giờ hối hận đã sinh ra Nám Nám, cô ôm Nám Nám vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu con bé.

“Nấm ơi, con nhớ là mẹ không thích khóc mà.”

“Mami bị Nám Nám lây rồi đó, xin lỗi Nám Nám nha.” Giọng nói của Nám Nám đủ để làm ấm trái tim Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch cười lên tiếng.

Lúc này, trong phòng bệnh của Hoàng Mai, bầu không khí lạnh đến cực độ.

Cố Chấn Hải đứng trước mặt Mộ Bắc Ngật, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lúc ông ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, ông ta không dám nói gì nữa.

Nhiều năm qua, Cố Chấn Hải vẫn luôn tôn trọng và kính nể Mộ Bắc Ngật, ông bắt Cố Lan Tâm phải lấy lòng Mộ Bắc Ngật, đừng để Mộ Bắc Ngật cảm thấy chán ghét.

Trong đầu ông ta chỉ có lợi ích mà không quan tâm Cố Lan Tâm hạnh phúc hay không hạnh phúc.

Mộ Bắc Ngật liếc nhìn tất cả những người có mặt trong phòng bệnh, vứt lại một câu, “Đi trước đây.”

Quay người rời đi, Dịch Bách cũng nhìn bọn họ đầy ý tứ rồi đi theo Mộ Bắc Ngật ra ngoài.

Cố Lan Tâm cúi đầu, khuôn mặt méo mó, cả người cô ta run rẩy.

Cố Chấn Hải lên tiếng, “Lan Tâm…”

Cố Lan Tâm ngẩng đầu, không nói lời nào đã chạy ra ngoài, cô ta nhìn thấy Mộ Bắc Ngật ở phía trước, liền đuổi theo, đôi mắt đẫm lệ, “Bắc Ngật, Bắc Ngật!”

Dịch Bách nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, dè dặt lên tiếng, “Sếp, cô Cố… đang ở phía sau gọi anh.”

“Ừ.” Mộ Bắc Ngật mặt không biểu cảm đáp lại một tiếng.

Anh dừng bước, quay người nhìn Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm vốn đã gầy gò yếu ớt rất dễ khiến người khác yêu thương, nhưng Mộ Bắc Ngật đã từng chứng kiến rất nhiều lần Cố Tiểu Mạch cô độc một mình không có người giúp đỡ, anh bất giác cảm thấy thương xót cô.

Cố Lan Tâm bước đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, kéo tay áo anh, “Bắc Ngật, chúng ta nói chuyện đi.”

“Ừ.” Mộ Bắc Ngật cảm thấy anh cũng nên nói chuyện với Cố Lan Tâm.

Hai người ra khỏi bệnh viện, lúc cách xe một đoạn, Mộ Bắc Ngật bỗng dừng lại, anh cúi đầu nhìn cô ta, “Ở đây đi.”

Cố Lan Tâm có chút kinh ngạc, anh không muốn cô ta lên xe sao? Trên xe có gì mà cô ta không biết chứ??

Nhưng Cố Lan Tâm không thể chất vấn Mộ Bắc Ngật, cô ta chỉ có thể nuốt cục tức xuống, “Bắc Ngật, lần này bố đưa Cố Tiểu Mạch đi dự tiệc cũng đã thông qua sự đồng ý của Cố Tiểu Mạch, anh… trước đây không như thế này, bây giờ…”

“Lan Tâm, chuyện này là lỗi của Cố Chấn Hải, em không hiểu sao?” Mộ Bắc Ngật ngắt lời Cố Lan Tâm, ánh mắt lạnh lùng.

Cố Lan Tâm vội vàng lắc đầu, “Bắc Ngật, em biết, em biết bố em đã sai, em hi vọng anh sẽ tha thứ cho ông ấy, sau này chúng ta đều là người một nhà, Bắc Ngật, em…”

“Lan Tâm, chuyện kết hôn tạm thời hoãn lại đã.”

Một câu nói của Mộ Bắc Ngật khiến Cố Lan Tâm đơ ngay tại chỗ, hoãn lại, có ý gì?

Cô ta không dám tin nhìn Mộ Bắc Ngật, có chút mất kiểm soát ôm lấy cánh tay Mộ Bắc Ngật, không ngừng lắc tay anh, kinh ngạc nhìn anh, “Bắc Ngật, anh nói câu này có ý gì? Anh đã đồng ý kết hôn rồi, bây giờ lại…”

“Xin lỗi, Lan Tâm, anh đã có ý định hủy hôn lễ, anh sẽ đền bù cho em.”

“Không, không, Bắc Ngật, em sai rồi, là em không tốt, anh đừng như vậy, được không, Bắc Ngật, em sai rồi, anh đừng hủy hôn lễ, em sẽ sửa, có khuyết điểm gì em đều sửa, được không? Chỗ nào em làm không tốt, anh hãy nói cho em biết!” Cố Lan Tâm bỗng trở nên điên cuồng, ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật òa khóc cầu xin.

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, dùng giọng nói dịu dàng hết sức, “Hủy hôn ước cũng là một chuyện tốt với em, Lan Tâm, thời gian này em hãy bình tĩnh suy nghĩ thật kĩ, anh còn có việc, đi trước đây.”

Nói xong, Mộ Bắc Ngật hất tay Cố Lan Tâm ra, Cố Lan Tâm muốn túm lấy tay anh nhưng đến tay áo anh cũng không túm được, cô ta trơ mắt nhìn Mộ Bắc Ngật quay người rời đi.

Cô ta lảo đảo vài bước, người như muốn ngã xuống, khóc lóc trông thật đáng thương.

Mộ Bắc Ngật mím môi, mặt lạnh lùng bước lên xe, Dịch Bách như bị sét đánh vào người, cậu ta không dám tin Mộ Bắc Ngật lại nói với Cố Lan Tâm rằng anh muốn hủy hôn lễ. . Truyện Quân Sự

Dịch Bách nắm chặt vô lăng, ánh mắt bất giác hướng về phía Cố Lan Tâm, cậu ta nhỏ giọng nói, “Sếp.. cô Cố hình như rất đau lòng.”

“Lát nữa sai người đến đưa cô ấy về.” Mộ Bắc Ngật không nhìn Cố Lan Tâm ở ngoài cửa xe mà nhìn thẳng về phía trước, hững hờ lên tiếng.

Dịch Bách không dám hỏi nhiều, chỉ có thể lái xe đi.

Cố Lan Tâm đứng yên tại chỗ, nỗi căm hận trong lòng càng ngày càng lớn, cô ta không nhịn được nữa, Cố Tiểu Mạch ngày càng chướng tai gai mắt, quả nhiên, cô vừa về nước, Cố Lan Tâm làm gì cũng không xong, cái gì cũng không được như cô!

Cô ta dùng vài năm để trở thành cô công chúa nhỏ như Cố Tiểu Mạch, lần này cô ta sẽ không để Cố Tiểu Mạch bò dậy, tuyệt đối không!

Ánh mắt Cố Lan Tâm hiện lên sự độc ác và vô tình, khác hoàn toàn so với hình tượng dịu dàng thục nữ của cô ta.

Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, Cố Tiểu Mạch tỉnh giấc, người cô đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ là vết thâm tím vẫn chưa tan hết.

Cố Tiểu Mạch dụi đôi mắt vẫn chưa tỉnh hẳn, Nám Nám vẫn đang nằm ngủ ở bên cạnh.

Cô đứng lên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi, sau khi hoàn toàn tỉnh táo cô mới từ từ bước ra.