Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 93: Cứu người ở Đông Sơn



Mộ Bắc Ngật vứt điện thoại sang một bên, chửi một tiếng, anh lái xe như bay đến Đông Sơn.

Điện thoại của Cố Tiểu Mạch bị sập nguồn, lúc này cô có chút cô đơn không nơi nương tựa giúp đỡ, gió trên núi thổi vào cơ thể gầy gò ốm yếu của Cố Tiểu Mạch, cô mở to mắt, bước thật nhanh xuống núi.

Nhưng cô mới đi được vài bước bỗng nghe thấy có tiếng bước chân, cô nhìn về phía phát ra tiếng động, mấy tên lưu manh đã nhìn thấy ảnh của Cố Tiểu Mạch, bọn họ vừa mới lên núi không được bao lâu thì gặp Cố Tiểu Mạch.

Ông trời đang giúp bọn họ mà!

Tên cầm đầu nhếch miệng lên để lộ nụ cười độc ác, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Cố Tiểu Mạch, “Yo, em gái à, sao lại ở đây một mình thế?”

Những người đứng sau cũng cười ồ lên, trông bọn chúng như những con sói đói ăn đi về phía Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch lùi lại phía sau, ánh mắt lạnh lùng, nói thầm trong lòng, hỏng rồi, hỏng rồi, gặp phải bọn lưu manh rồi.

Cô cắn môi, “Các ngươi muốn làm gì?”

“Yo, em gái xinh đẹp thật đấy, đến giọng nói cũng hay như vậy, nào, gọi một tiếng anh đây nghe nào.”

Nói xong, tên cầm đầu bóp cằm Cố Tiểu Mạch bắt cô phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Cố Tiểu Mạch vùng vẫy, hung dữ hất tay tên cầm đầu ra, “Đừng có chạm vào tôi, tôi nói cho các người biết… chồng của tôi cũng ở đây, nếu các người dám động chân động tay thì các người chết chắc rồi.”

Cố Tiểu Mạch tiếp tục lùi về sau, sắc mặt lạnh lùng nhìn bọn họ.

Bọn lưu manh không hề cảm thấy sợ hãi, cười khinh bỉ, “Có chồng? Anh ta đang ở đâu, lôi ra đây để chúng tao xem nào.”

“Anh ấy đang ở phía sau, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy.”

Cố Tiểu Mạch vội vàng trả lời, sau đó quay người, muốn chạy về hướng ngược lại nhưng tên cầm đầu đã sớm nhận ra ý định của cô, hắn ta chửi bậy vài câu, xắn tay áo lên rồi đi về phía trước túm lấy tóc của Cố Tiểu Mạch.

Hắn không chút nể nang, thương hoa tiếc ngọc, túm chặt tóc của Cố Tiểu Mạch lôi về phía sau, Cố Tiểu Mạch cảm thấy da đầu sắp bay mất luôn rồi, cô rên lên một tiếng, dùng hết sức lực vùng vẫy giãy giụa, nhưng rất bất lực bị hắn lôi lại.

Những tên khác đi đến giữ cánh tay của Cố Tiểu Mạch, một tên hung dữ túm lấy cánh tay phải của Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch lập tức cảm nhận được cơn đau truyền đến, đau đến mức người cô toát mồ hôi lạnh. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cô bị ngã vào vòng tay của tên cầm đầu, Cố Tiểu Mạch vội vàng nhấc chân đạp về phía sau, tên cầm đầu không lường trước được chuyện này, thế nên bất ngờ ăn một cú đá.

“ĐM!”

Tên cầm đầu đau đớn cắn chặt răng, khuôn mặt hung dữ quay mặt Cố Tiểu Mạch bắt cô phải nhìn hắn.

“Con đàn bà đáng chết này, dám đá ông mày à, hôm nay ông mày sẽ dạy cho mày một bài học!”

Hắn nổi giận đùng đùng, ra hiệu cho những tên còn lại, những tên đó tiến lên, lôi Cố Tiểu Mạch vào bụi cỏ bên cạnh.

Cố Tiểu Mạch sợ hãi, mặt trắng bệch, cô dùng hết sức lực của mình vùng vẫy nhưng không thể làm gì được, sức của cô so với những người đàn ông này chỉ như trứng chọi đá, không thể nào phản kháng lại được.

Cố Tiểu Mạch bị đẩy ngã xuống đất, một tên rút thắt lưng ra, khuôn mặt nở nụ cười nguy hiểm, hai mắt mở to nhìn Cố Tiểu Mạch.

Cả người cô đều đang đổ mồ hôi, lưng ướt đẫm, đôi môi run rẩy, “Các ngươi… muốn làm gì?”

“Em nói xem nào, em gái.” Tên đại ca cười.

Hắn liếc nhìn những người anh em bên cạnh, “Em gái xinh đẹp này, tuy gầy gò nhưng cơ thể chỗ nào ra chỗ đấy, đợi anh đây hưởng thụ xong, các chú đều có phần nhé.”

Xe của Mộ Bắc Ngật đi thẳng đến eo núi, mặc dù lúc đi lên núi đã có biển hiệu thông báo rằng thời tiết không tốt, không được lái xe vào Đông Sơn!

Nhưng anh bỏ qua mà đi thẳng lên núi, người Mộ Bắc Ngật lan tỏa hơi lạnh ra xung quanh, anh chăm chú nhìn quang cảnh xung quanh.

Bỗng nhiên anh nghe thấy một người phụ nữ không ngừng gào thét, vì bên ngoài gió to nên anh không nghe thấy rõ.

Nhưng sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, anh lập tức dừng xe lại, vội vàng xuống xe, đi về phía phát ra âm thanh đó!

Cảnh tượng trước mặt khiến Mộ Bắc Ngật phẫn nộ, trên người tỏa ra khí lạnh đến thấu xương.

Tên lưu manh đang kéo áo của Cố Tiểu Mạch, áo bị kéo đến vai, lộ ra làn da trắng mịn hồng hào, Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực phản kháng lại nhưng tên đó đã không nhịn được nữa mà cúi đầu hôn mút lên vai cô.

Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật bỗng lạnh như băng, những tên lưu manh khác nhìn thấy có người đàn ông xuất hiện, đang định lao đến dạy dỗ một chút.

Nhưng bọn họ đã chậm một bước, còn chưa kịp lao đến dạy dỗ một chút thì đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật mặt tối sầm lao đến chỗ tên cầm đầu, Mộ Bắc Ngật giơ chân lên đạp mạnh lên lưng tên cầm đầu.

Cú đạp vừa đủ mạnh vừa rất chuẩn khiến tên cầm đầu ngã xuống bên cạnh chữ không ngã lên người Cố Tiểu Mạch.

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, Cố Tiểu Mạch sợ đến mức mặt tái mét, cơ thể run lẩy bẩy, cô co rúm người trong bụi cỏ, không dám mở mắt.

Đến lúc giọng nói quen thuộc truyền đến, Mộ Bắc Ngật đi đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch, không chút chần chừ cởi áo vest ra khoác lên người Cố Tiểu Mạch, che đi cơ thể cô.

“Cố Tiểu Mạch?”

Mộ Bắc Ngật nhìn thấy Cố Tiểu Mạch cắn môi, mắt nhắm chặt khiến Mộ Bắc Ngật không dám vội vàng, chỉ nhẹ nhàng chạm vào người cô.

Giọng nói quen thuộc, mùi hương quen thuộc khiến Cố Tiểu Mạch từ từ vứt đi nỗi sợ hãi trong lòng, vừa nãy Cố Tiểu Mạch đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị bọn lưu manh chà đạp, cô chỉ không yên tâm để lại Nám Nám một mình.

Nên chịu đựng như thế nào đây?

Lúc Cố Tiểu Mạch từ từ mở mắt, miệng mở ra, Mộ Bắc Ngật mới nhìn thấy rõ cô cắn môi đến mức chảy máu.

Mộ Bắc Ngật đau lòng, sắc mặt lại càng lạnh hơn.

Tên đại ca vừa ăn một cú đạp của Mộ Bắc Ngật đã được đàn em đỡ dậy, mặt vô cùng phẫn nộ, hung dữ đi về phía Mộ Bắc Ngật, “Tao nói, mày muốn chết à? Dám đạp vào lưng ông đây?”

Mộ Bắc Ngật ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng khiến bọn lưu manh phải khiếp sợ, bọn chúng cảm nhận được sát khí trên người Mộ Bắc Ngật.

Bọn chúng nuốt nước bọt, bọn chúng nhìn Mộ Bắc Ngật rồi nhìn Cố Tiểu Mạch, nheo mắt lại, “Mày là chồng của cô ta?”

Bộ dạng bọn chúng như thế thiếu đòn nhưng lại nói ra một câu cũng ra gì. . KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc 𝑡𝘳𝑢𝔂ện 𝑡ại -- T𝘳U𝑚T𝘳𝑢𝔂ện.VN --

Mộ Bắc Ngật không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận, Cố Tiểu Mạch từ từ khôi phục lý trí, cô giơ tay túm lấy áo của Mộ Bắc Ngật, trong lòng vô cùng cảm kích khi Mộ Bắc Ngật xuất hiện vào lúc cô gặp nguy hiểm.

Lúc này, Cố Tiểu Mạch chỉ dùng giọng nói đủ để hai người nghe thấy, “Mộ Bắc Ngật, anh… có thể đánh lại bọn chúng không?”

Thật ra Cố Tiểu Mạch không dám yên tâm cho lắm, dù sao Mộ Bắc Ngật cũng chỉ có một mình.

Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, ánh mắt lạnh lùng khiến Cố Tiểu Mạch có chút sợ hãi, Mộ Bắc Ngật muốn cô yên tâm, anh nói, “Có thể đối phó.”

Vậy là nói có thể đánh lại sao?

Cố Tiểu Mạch nắm chặt cánh tay của Mộ Bắc Ngật, bộ dạng vô cùng đáng thương, khóc lóc nói, “Chồng ơi, vừa nãy anh đi đâu thế, em suýt thì bị người ta chà đạp rồi, chính là hắn, hắn kéo áo của em, còn túm tóc em nữa.”

Cố Tiểu Mạch vừa giả vờ khóc vừa chỉ vào mái tóc bù xù của mình, bây giờ cô cảm thấy tóc của mình sắp rụng hết rồi.

Mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, anh biết Cố Tiểu Mạch sợ hãi, sợ anh vứt cô lại đây không lo cho cô nữa, anh giơ tay lên xoa đầu cô, “Hói rồi anh vẫn cần em.”

Bắt đầu đóng kịch vợ chồng sao?

Cố Tiểu Mạch có chút sững sờ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đã đứng lên, nới lỏng cà vạt, anh cao hơn bọn lưu manh rất nhiều, lúc này từ trên cao nhìn bọn chúng, lạnh lùng nói một câu, “Các người muốn chết?”

Vì là bọn lưu manh nên bọn họ không cam tâm thể hiện ra mình là người yếu đuối, bọn họ sẽ nhận được tiền đó, bọn họ lập tức lộ ra khuôn mặt hung dữ nhìn Mộ Bắc Ngật, “Hôm nay, bọn tao sẽ không tha cho chúng mày đâu, bọn tao muốn vợ của mày.”

Nói xong, tên cầm đầu lao về phía trước, khí thế hừng hực, giơ tắm đấm về phía Mộ Bắc Ngật.

Cố Tiểu Mạch tim đập thình thịch, Mộ Bắc Ngật có khi nào… còn yếu hơn cả cô không.

Lúc tên cầm đầu càng ngày càng lại gần thì Mộ Bắc Ngật nghiêng người, tên cầm đầu không đấm trúng anh, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì Mộ Bắc Ngật đã túm lấy cổ áo hắn.

Đầu tiên là đấm một cú lên mặt hắn, mũi và miệng đều chảy máu, sau đó anh di chuyển xuống dưới, đấm một cú vào bụng hắn, hết cú này này cú khác.

Tên cầm đầu không tránh được, cũng không phản kháng lại được, đám thuộc hạ phía sau đang định xông lên giúp đỡ thì Mộ Bắc Ngật nhấc bổng hắn lên, chân hắn lơ lửng trong không trung.

Cố Tiểu Mạch lo sợ, miệng cô đầy mùi máu tanh, cô nheo mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, chỉ nhìn thấy anh ném tên đó về phía bọn thuộc hạ.

Thật không ngờ Mộ Bắc Ngật bình thường nhìn gầy gò mà lại khỏe như thế.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, ánh mặt lạnh lùng, anh từ từ bước đến chỗ bọn lưu manh, giọng nói không chỉ trầm trầm như mọi khi mà còn lạnh lẽo vô cùng, “Các người còn muốn tiếp tục không?”