Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 98: Sát thủ phòng bếp



Bóng của Cố Tiểu Mạch ở dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng dịu dàng.

Cô chăm chú nhìn bản thiết kế trong tay, Mộ Bắc Ngật mím môi, bất giác đứng lên đi đến chỗ Cố Tiểu Mạch, dựa vào thành ghế sofa mà Cố Tiểu Mạch đang ngồi.

Bởi vì Cố Tiểu Mạch quá chăm chú nên mọi hành động của anh cô không biết gì cả, Mộ Bắc Ngật nhìn thấy bản thiết kế trong tay Cố Tiểu Mạch, ánh mắt lạnh đi, cô đang thiết kế… váy cưới cho Cố Lan Tâm.

Cố Tiểu Mạch thiết kế xong, cô đắm chìm trong việc ngắm nghía thiết kế của mình, có chút buồn bực lẩm bẩm, “Váy cưới đẹp như vậy mà lại để Cố Lan Tâm mặc, thật là đáng tiếc.”

Thật không may Mộ Bắc Ngật nghe không lọt chữ nào.

Anh lạnh lùng lên tiếng, dọa Cố Tiểu Mạch sợ chết khiếp, “Vậy cô mặc?”

Cố Tiểu Mạch quay người lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, cô kinh ngạc một chút rồi phẫn nộ nói, “Mộ Bắc Ngật, anh… sao anh lại ở đây?”

“Hử? Không phải cô nói cho cô ấy mặc rất đáng tiếc sao?”

Cố Tiểu Mạch ở trước mặt anh nói xấu vợ sắp cưới của anh, anh chắc chắn sẽ tức giận, Cố Tiểu Mạch mặt cười nhưng trong lòng không vui chút nào, “Cố Lan Tâm mặc những bộ này đều rất xinh đẹp, cũng đâu phải là tôi kết hôn, tôi mặc cái này làm gì? Đợi đến lúc hai người kết hôn, yên tâm, tôi sẽ mừng phong bì cho hai người!”

Cô cố tình nói rất trọng nghĩa, đè nén cảm giác chua xót trong lòng, mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, ánh mắt lạnh như băng.

Bàn tay cầm bản thiết kế bỗng cứng đờ, Mộ Bắc Ngật mím môi, “Bây giờ đã là buổi chiều rồi, cô đi nấu cơm đi.”

“A… ờ.”

Mặt Cố Tiểu Mạch hiện lên sự khốn khổ, cô đứng lên, chẳng có chút tự tin đi ra ngoài, có cảm giác coi nhẹ cái chết.

Cô đi đến phòng bếp của Mộ Bắc Ngật, vốn cho rằng trong bếp trống trơn không có gì, dù sao thì Mộ Bắc Ngật cũng không giống một người biết nấu cơm rửa bát, nhưng lúc cô mở tủ lạnh ra, vô cùng sững sờ, trong tủ lạnh có đủ tất cả từ rau củ, hoa quả, đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng.

Cố Tiểu Mạch thấy căn biệt thự này của Mộ Bắc Ngật không có một người làm nào cả, lẽ nào mỗi ngày anh đều tự mình nấu cơm sao?

Mặt Cố Tiểu Mạch tối sầm, cô có nên làm món trứng xào trước không? Còn nhớ anh Nam nói món trứng xào của cô cũng không tệ.

Có điều, không quen với bếp của Mộ Bắc Ngật nên Cố Tiểu Mạch chốc chốc lại xảy ra sai sót, không phân biệt được đường và muối, trứng gà nhảy ra khỏi chảo rơi xuống đất!

Trứng gà đang ở trong chảo dầu đó, Cố Tiểu Mạch sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau mới không bị trứng gà rơi vào chân mình, sợ quá đi mất! Cố Tiểu Mạch vỗ ngực, bếp vẫn đang mở lửa rất lớn, chỉ trong nháy mắt mọi thứ trở nên hỗn loạn, chân tay luống cuống.

Mộ Bắc Ngật biết ngay là không thể yên tâm để Cố Tiểu Mạch ở bếp nấu ăn, anh vừa đi ra khỏi phòng khách đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn ở bếp.

Mặt anh lập tức lạnh như băng, lửa đã lan đến tận chảo, lửa bỗng nhiên bùng cháy khiến Cố Tiểu Mạch hét lên một tiếng, Mộ Bắc Ngật vội vàng đi xuống tầng, bước đến sau lưng Cố Tiểu Mạch.

Đoạt lấy chiếc xẻng chiên xào trong tay Cố Tiểu Mạch, bàn tay nhanh chóng tắt bếp mới khiển cảnh tượng hỗn loạn này dừng lại.

Cố Tiểu Mạch nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Mộ Bắc Ngật, cô cảm nhận được sự nguy hiểm, cô chỉ có thể gãi đầu gãi tai, thành khẩn xin lỗi, “Xin lỗi, Mộ Bắc Ngật, tôi sai rồi, thật ra tôi… không biết nấu ăn.”

Mộ Bắc Ngật bất lực, nghiêng đầu hỏi cô, “Vậy cô làm cách nào để nuôi lớn Nám Nám vậy?”

“Lúc ở Anh có anh Nam…” Nám Nám biết làm nũng, Nam Thần An lại cưng chiều con bé, lời của Cố Tiểu Mạch còn chưa nói hết thì Mộ Bắc Ngật đã lạnh lùng lên tiếng ngắt lời, “Thôi bỏ đi!”

Cố Tiểu Mạch cúi đầu, giọng nói cũng yếu đi, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên quay người nhấc Cố Tiểu Mạch lên.

Cố Tiểu Mạch sững sờ hét lên một tiếng, Mộ Bắc Ngật đặt Cố Tiểu Mạch ngồi xuống bệ bên cạnh, Cố Tiểu Mạch đung đưa hai cái chân, với độ cao này nhảy xuống thì chân có bị tê không?

“Mộ Bắc Ngật, anh là gì thế, sao lại để tôi ngồi ở trên này?”

“Để cô tránh xa bếp.” Mộ Bắc Ngật trả lời.

Anh quay lại bếp, nhìn thấy đống hỗn độn trước mặt, nhất thời không còn hứng thú nấu cơm, hơn nữa chuông điện thoại bỗng reo lên, Mộ Bắc Ngật lôi điện thoại ra, nhìn thấy tên cái liền nghe máy luôn, “Dịch Bách.”

“Sếp, đám lưu manh hôm qua đã bị tóm rồi ạ, bình thường đều ở Đông Sơn, hôm nay còn dám ngông nghênh đi ra ngoài, bây giờ đã bị bọn em đưa đến thành phố, Sếp, em qua đón anh?”

“Không cần, đưa tôi địa chỉ, tôi đi đến đó.”

Nói xong anh tắt điện thoại, chỉ vài giây sau, Dịch Bách đã gửi địa chỉ đến, Mộ Bắc Ngật liếc nhìn Cố Tiểu Mạch một cái, cuối cùng vẫn không nói gì, anh đi ra khỏi nhà họ Mộ, để Cố Tiểu Mạch một mình ở trên bệ.

Nhìn thấy Mộ Bắc Ngật rời đi mà không thèm quay đầu lại nhìn, Cố Tiểu Mạch ngồi yên tại chỗ, ngẩn ngơ, mắt chớp chớp, sau đó nhìn thấy đống hỗn độn trong bếp, cô chợt có cảm giác thất bại, hình như rất mất mặt thì phải.

Cố Tiểu Mạch cẩn thận nhảy xuống, cô đi đến bếp, đeo lại tạp dề, đầu tiên là dọn dẹp đống hỗn độn, lau sạch sẽ.

Sau đó mới bình tĩnh lại, tìm cách xào trứng ở trên điện thoại, nghiên cứu từng chút từng chút một, Cố Tiểu Mạch cho rằng Mộ Bắc Ngật bỏ đi vì bị cô chọc tức…

Mộ Bắc Ngật đi ra khỏi biệt thự nhà họ Mộ, Cố Lan Tâm ở bên ngoài quan sát cuối cùng cũng phát hiện ra Mộ Bắc Ngật rời khỏi biệt thự, mắt cô ta sáng lên, thấy Mộ Bắc Ngật lái xe đi rất nhanh.

Cố Lan Tâm hoang mang, cô ta vội vàng khởi động xe đuổi theo.

Mộ Bắc Ngật đi vòng vèo mãi rồi đến một căn phòng ở dưới hầm, anh từ ghế lái bước xuống, hững hờ đưa tay đóng cửa, rồi sải chân bước vào, từ đầu đến cuối, mặt lạnh như băng khiến người khác không dám tùy tiện lại gần.

Cố Lan Tâm không dám để Mộ Bắc Ngật phát hiện ra mình, sau khi anh đi vào, Cố Lan Tâm dừng xe ở một nơi khá xa, cô ta nheo mắt, cô gắng nhìn về nơi rất xa lạ.

Bắc Ngật… sao anh lại đến đây?

Sau đó thuộc hạ gọi điện đến nói cho Cố Lan Tâm biết nguyên nhân, chính là đám lưu manh ở Đông Sơn đã bị tóm rồi.

Tim của Cố Lan Tâm nhảy lên tận cổ họng, cô ta lập tức nắm chặt vô lăng, ngón tay trắng bệch, Bắc Ngật, Bắc Ngật, anh tuyệt đối không được biết người đứng sau ra lệnh là ai!!

Tuyệt đối không được!

Mặt Cố Lan Tâm méo xệch, cô ta lập tức nói vào điện thoại, “Tin tức đã xóa sạch sẽ chưa?”

“Cô Cố, đã xóa sạch rồi, nhưng bây giờ chúng ta không biết đám lưu manh đó có nhất thời lật mặt bán đứng cô không.”

Cố Lan Tâm bỗng có cảm giác nghẹt thở như có ai đó bóp cổ mình, rất lâu sau hô hấp mới bình thường trở lại, trên xe lan tỏa một luồng khí lạnh đáng sợ.

Đúng vào lúc này, cửa phòng ở dưới tầng hầm từ từ mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong đó, nhìn thấy đám lưu manh đang ngã sõng soài dưới đất.

Dịch Bách với khuôn mặt thư sinh đứng bên cạnh, lúc nhìn thấy Tổng giám đốc Mộ đi vào, cậu ta trầm giọng nói, “Đây không phải lần đầu tiên bọn họ làm chuyện đó, Sếp, hôm nay lúc chúng em đuổi bắt bọn họ, còn nghe thấy bọn họ đang bàn chuyện về … cô Cố.”

Câu cuối cùng dường như khiến Mộ Bắc Ngật phẫn nộ, khí lạnh trên người tỏa ra xung quanh.

Mộ Bắc Ngật bước đến, từ trên cao nhìn bọn họ, “Ai cho các người cái gan đó?”

Giọng nói lạnh lùng, rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến người khác cảm thấy khiếp sợ.

Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật rơi lên người tên cầm đầu, mặt anh cực kỳ lạnh lùng, anh bước đến, hơi khom người, bỗng nhiên giơ tay ra túm lấy cổ áo của tên cầm đầu, bắt hắn ta phải ngẩng đầu lên, “Là mày sao? Hả?”

Tên cầm đầu nhìn bọn họ, mặt tràn đầy sự lo lắng, hắn không biết người này có lai lịch thế lực lớn như thế nào, nhưng khí lạnh trên người anh đủ để khiến người ta sợ hãi.

“Chúng tôi… cũng là nghe người ở trên ra lệnh, người phụ nữ đó một mình đi trên núi khiến người ta có suy nghĩ không đúng đắn cũng… cũng…”

Bọn họ không được học hành đàng hoàng, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ nào.

Mộ Bắc Ngật không hề đợi hắn nói xong, anh túm chặt cổ áo hắn, hung dữ đấm một cái vào mặt hắn, vết thương trên mặt còn chưa lành lại đã ăn thêm một cú đấm, máu tươi chảy ra.

Hắn kêu lên đau đớn, cũng vào lúc này, hắn không chịu thua kém, bất ngờ dùng chiếc dây chuyền vàng trong tay ném vào mặt Mộ Bắc Ngật.

Dịch Bách mở to mắt, đang định đi đến, động tác quá bất ngờ khiến Mộ Bắc Ngật cũng không chú ý đến, trên trán có một vết xước, rớm máu.

Mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự lạnh lẽo và giận dữ, anh nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí, anh lập tức túm lấy tóc của hẳn quẳng sang một bên.

Dịch Bách bước đến, kéo Mộ Bắc Ngật lên, nhìn thấy vết thương trên mặt của anh, lập tức quay người lại nói với bọn thuộc hạ ở phía sau, “Sếp bị thương, xem ra tối nay các người không muốn đi ra khỏi đây rồi.”

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nhìn bọn họ, “Dịch Bách, điều tra cho rõ ý đồ và người phía trên của bọn họ là ai, nếu không, tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ!”

“Vâng, Sếp ơi, vết thương của anh…”

“Không sao.”

Mộ Bắc Ngật né khỏi cái tay muốn chạm vào của Dịch Bách, Dịch Bách quay người nhìn đám lưu manh đang nằm dưới đất, bầu không khí lạnh hơn rất nhiều.

Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh nhìn bọn họ kêu gào thảm thiết, vết thương đau rát như thể bị thiếu đốt vậy mà Mộ Bắc Ngật không hề quan tâm.

Anh không có tâm trạng đứng ở đây xem bọn họ bị đánh, có Dịch Bách ở đây, anh không cần động tay động chân.

Anh quay người rời đi, Dịch Bách nhìn tên cầm đầu bị người áo đen đấm cho một cái, cậu ta bình tĩnh đẩy gọng kính lên, đồng thời đi về phía tên cầm đầu, nhìn chằm chằm vào người hắn ta.