Vợ À! Em Bớt Nghịch Lại Đi!

Chương 49



"Canh chừng ở đó, không để cô ta chạy mất" Tuất Duật ngồi trên một cái ghế ở phòng làm việc.

"Vẫn chưa xong nữa à" Tử Nguyệt cầm một ly sữa để lên bàn

"Ừm"

" Em có thể giúp gì được cho anh không?" Cô kéo cái ghế lại ngồi đối diện với anh

"Giờ khuya rồi em đi ngủ đi" anh xoa đầu cô, rồi nở một nụ cười ấp áp.

"Em xem kịch bản mới một tí" cô nhìn anh cười rồi nhìn vào chiếc điện thoai tỏ vẻ chăm chú như đang xem kịch bản.Cô thấy anh im lặng không nói gì, cô liếc mắt lên nhìn anh, thấy anh mệt mỏi như thế cô cũng không đành lòng

"Nhìn đủ chưa? Em mà nhìn anh như vậy, sao anh làm việc"

Cô đứng lên đi qua ngồi vào lòng Tuất Duật

"Vậy như thế này, không nhìn anh nữa"

"Được rồi, được rồi, ngồi im không phá nhá"

Mặt trời nhô cao kéo theo là những tia nắng sáng ấm áp len lõi vào từng nhánh cây ngọn cỏ, tinh tế rọi vào cửa sổ chiếu xuyên qua căn phòng lấp lánh ánh vàng, Tử Nguyệt đang nằm ngủ với tư thế hai cái chân nằm sấp, cái chân còn lại khoát lên trên chăn, hai cái tay vang rộng ra hai bên, một nưa gương mặt áp xuống gối.

Cô giật mình mở mắt ra thấy mình nằm ở trên giường, vọi VSCN rồi đi xuống nhà

"Đại thiếu phu nhân" ông quản gia

"À, Tuất Duật anh ấy??"

"Đại thiếu gia đã đến công ty rồi, đây là bữa ăn sáng mà thiếu gia chuẩn bị cho phu nhân" ông ta đem lên cho cô một tô cháo gà và một ly nước cam

"Ừm, cảm ơn''

Tử Tuyết từ trên lầu bước đi xuống

"Chào chị, buổi sáng vui vẻ "

Cô im lặng xem như ả ta là không khí.

"Nghe nói hôm nay, anh hai đến Bạch thị để hạ mạn một vỡ kịch, chồng của người bạn tốt của chị là kẻ đứng sau vụ này, ôi không ngờ chị lại có ngày này bị chính bạn thân đâm sau lưng hahahaha"

Cô nhìn ả nhíu mày "Mày đừng có mà ở đó nói năng lung tung"

"Đúng rồi, tôi nói năng lung tung" xem vẻ mặt ngông cuồng đắc ý của ả, khiến cho Tử Nguyệt tức giận

"À, lúc nãy tôi nhận được tin tốt nói rằng kế hoạch của anh hai bị thất bại, Bạch thị đã chuyển nhượng sang cho Huân Vũ quản lý" ả ta cầm ly nước cam của cô lên miệng uống

"Ngon, ly nước cam này pha không tệ"

Cô liếc nhìn ả rồi giật lại ly nước cam, hất mạnh tay vào mặt ả

"Ây da, chị bị điên à? "

"Đúng rồi, tôi điên đấy" cô nhướng một bên chân mày nhìn ả

................

"Tử Nguyệt, mình xin lỗi, mình không biết Nam Khanh anh ấy, là cổ đông lớn của Bạch thị, mình cũng không biết, anh ấy là người đứng phía sau lật đổ kế hoạch của chồng cậu" Thuý Châu ôm Tử Nguyệt khóc sướt mướt

"Xin lỗi cậu, nếu mình biết sớm thì nó sẽ không như thế này, mình xin lỗi"

"Không sao, không liên quan đến cậu"

Tử  Nguyệt lấy khăn giấy lau nước mắt cho Thuý Châu

"Mami, mami" Đình Đình chạy từ ngoài cổng vào

"Đình Đình? "

Đình Đình chạy lại ôm Tử Nguyệt

"Con về với ai vậy? Sao không nói trước mẹ ra đón"

"Hello chị dâu, chào chị Châu " Thanh Khiêm kéo va-li vào nhà nhìn thấy có Thuý Châu ở đó là mắt sáng rực bỏ va-li ở ngay cửa cho người kéo lên phòng còn mình thì đi lại chỗ Thuý Châu

"Thanh Khiêm?" Tử Nguyệt

''Con về với chú ấy, bà với ông về bỏ lại mình con với chú, nên con với chú về luôn, con nhớ mami lắm, cả ba ba nữa" Đình Đình hôn vào cái má phúng phính của Tử Nguyệt

"Con chào dì Thuý Châu, dì sau vậy sao khóc vậy" Đình Đình nắm tay Thuý Châu

"Chị dâu, sao chị ấy khóc vậy? Ai làm chị ấy khóc đấy?"

"Chị cũng không rõ" cô cười

"Để nữa chị kể cho em sau, còn giờ có Đình Đình ở đây không tiện" cô nói nhỏ với Thanh Khiêm

"Wao? Nhà mình nay đông vui vậy ta?" Tử Tuyết ăn mặc sang trọng bước xuống nhà

"Nghe mùi thối đâu đây rồi á"  Thanh Khiêm

"Trời, chơi đâm sau lưng người khác rồi còn vác cái mặt đến đây khóc lóc, ủa làm vậy chi?" Tử Tuyết nhìn Thúy Châu cười.

"Ây, chó sủa chua thế" Thanh Khiêm cười

"Này, nói ai chó thế? Mà thôi không nói với mấy người, tôi đi chơi đây bye" ả ta cười vui vẻ đi lướt qua Tử Nguyệt thì đứng khựng lại nói nhỏ

"Chị cẩn thận đấy" rồi cười lớn đi ra cửa

"Xem địu bộ cười khoái chí của ả ta kìa, muốn tát một cái mới vừa lòng" Thanh Khiêm nhíu mày

"Dì Hà " Tử Nguyệt gọi lớn

"Dạ, thưa phu nhân"

"Con chắc cũng mệt rồi đi lên lầu nghĩ ngơi đi há, mami với dì Châu còn có việc cần bàn"

"Giúp tôi, đưa Đình Đình lên lầu"

"Dạ, vâng!"

"Vậy thôi, mình có việc nên về đây" Thuý Châu lấy tay gạt nước mắt

"Để em đưa chị về"

"Ừm, cảm ơn cậu"

Tử Nguyệt ra cửa tiễn Thuý Châu, cô kéo cổng lại thì Tuất Duật về đến, anh lái xe chạy vào

"Sao rồi? Mọi chuyện có thuận lợi không hở?"

"Chết tiệt? Kế hoạch bị bại lộ, lấy Huân Vũ làm ra làm bia chắn, còn giúp cậu ta lên nắm quyền một cách thuận lợi" anh tức giận cởi chiếc áo vest bên ngoài đưa cho cô

"Có liên quan đến Nam Khanh? "

"Sao em biết?"

"Em nghe Tử Tuyết nói lúc nãy? lúc Thuý Châu đến đây"

"Anh không ngờ, con người cậu ta lại như thế, chơi thân lúc nhỏ đến bây giờ mới nhìn rõ được bộ mặt của cậu ta"

Đình Đình từ trong nhà chạy ra gọi "ba ba" rồi chạy lại ôm anh

"Con bé nó về với Thanh Khiêm"

"Sao đi chơi có vui không? " anh bế Đình Đình lên

"Vui lắm, mà không có ba với mami cũng không còn vui gì nữa? " Đình Đình bĩu môi