Vờ Ấu Trĩ

Chương 22



"?"

Mã Tịnh Tịnh từ nhỏ đã bỏ học xông xáo ngoài xã hội, năm nay tuy mới mười chín, nhưng về mặt suy nghĩ thì từ lâu đã không còn là cô gái ngây thơ.

Lời nói của Hạ Minh Sầm rất không hợp lý, cô ta lập tức híp mắt liếc qua trên mặt Dụ Ấu Tri.

Dụ Ấu Tri đột nhiên cầm điện thoại lên nói: "Thầy tôi giục tôi về viện kiểm sát, tôi gọi điện lại cho ông ấy."

Sau đó không ngoảnh đầu đi ra khỏi quán ăn.

"Đấy, chạy rồi." Mã Tịnh Tịnh nháy mắt, cười khan với Hạ Minh Sầm: "Cảnh sát Hạ, lời anh nói vừa rồi là ý gì?"

Hạ Minh Sầm dừng đũa trong tay, giọng điệu tản mạn: "Không ý gì cả."

"Có phải lần trước lúc ở quán bar không? Có phải không?" Mã Tịnh Tịnh tự suy đoán: "Oa, nhất kiến chung tình sao? Vậy tôi cũng có thể tính là một nửa bà mai của hai người đúng chứ?"

Hạ Minh Sầm mím môi: "Từ lúc nào đến lượt cô thẩm vấn tôi rồi?"

Nhìn biểu tình này của người đàn ông là biết anh sẽ không nói gì, Mã Tịnh Tịnh thất vọng: "Ồ."

Dụ Ấu Tri không ở đây, giữa Mã Tịnh Tịnh và vị cảnh sát này hoàn toàn không có bất cứ chủ đề nào có thể nói, quả thực như ngồi trên chông, nhưng cô ta không dám chủ động tìm người ta nói chuyện, sợ cảnh sát Hạ lại vứt cho cô ta cái mặt thờ ơ, như vậy rõ ràng cô ta càng giống mặt nóng dán mông lạnh hơn.

Rõ ràng nhìn có vẻ là một người khá biết chơi, chỉ khuôn mặt kia đã là cao thủ tán tỉnh trời sinh rồi, lúc ở quán bar giơ tay nhấc chân đều rất trêu ghẹo phụ nữ.

Thì ra những thứ đó toàn là giả, chân thân lại là núi băng không hơn không kém.

Mã Tịnh Tịnh oán thầm trong lòng, kiểm sát Dụ dịu dàng văn nhã như vậy nếu thật sự kết hợp với tảng núi băng này, vậy thì quá tủi thân rồi.

Cô ta đột nhiên bừng tỉnh, bỗng nhiên nói: "Thiếu chút nữa tôi quên chị kiểm sát chị ấy có bạn trai rồi, ngày đó chị ấy đến quán bar tìm tôi, bạn trai chị ấy còn gọi điện thoại giục chị ấy về nhà ngủ đó."

Suýt chút ghép nhầm đôi rồi, Mã Tịnh Tịnh cười gượng một tiếng bù thêm vào cho bản thân: "Là tôi nghĩ nhiều rồi, lát nữa anh cảnh sát đừng nói với chị ấy nha."

Biểu cảm Hạ Minh Sầm lạnh lùng, bỏ đũa xuống, không nói gì mà đứng dậy.

Mã Tịnh Tịnh: "Anh cảnh sát đi đâu thế? Không ăn cơm nữa à?"

"No rồi." Hạ Minh Sầm quăng xuống một câu: "Cô ăn của cô đi, đừng chạy loạn."

-

Dụ Ấu Tri hoàn toàn là vì trốn tránh vấn đề kia của Hạ Minh Sầm mới mượn cớ ra ngoài.

Từ trong phòng đi ra, không khí nóng hầm hập nhanh chóng bao vây toàn thân, Dụ Ấu Tri nhịn nóng gọi điện thoại cho thầy.

Trong điện thoại lão Thẩm không nói gì, chỉ dặn dò kêu cô buổi chiều đừng đến trễ, chiều nay luật sư của Chu Vân Lương đến, đoán chừng là vì chuyện đứa trẻ.

"Em biết rồi."

Dụ Ấu Tri ngắt điện thoại, cầm điện thoại tiếp tục đứng ở ngoài cửa quán ăn.

Cô không chắc chủ đề nói chuyện vừa rồi liệu có kết thúc chưa, thế nên mới do dự không đi vào.

Lúc này cửa kính của quán ăn bị đẩy ra, Dụ Ấu Tri cho rằng có khách muốn đi, bèn đứng sang bên cạnh nhường đường cho người ta.

Kết quả là Hạ Minh Sầm.

Cô dừng lại, hỏi: "Sao anh lại ra đây?"

"Ra hút thuốc." Hạ Minh Sầm hỏi cô: "Gọi điện thoại xong rồi à?"

"... Ừ."

"Vậy cô đi vào đi, đợi Mã Tịnh Tịnh ăn xong thì có thể đi."

Anh nói xong câu này thì móc hộp thuốc luôn mang theo người ở trong túi ra, rút bừa một điếu chuẩn bị hút.

Dụ Ấu Tri nhìn động tác cúi đầu châm thuốc của anh, mở miệng, không nhịn được hỏi: "Anh vẫn chưa cai thuốc sao?"

Động tác châm thuốc dừng lại, Hạ Minh Sầm rũ mắt, nói: "Chưa."

Dụ Ấu Tri vẫn còn nhớ là sau khi anh tới Anh mới học hút thuốc, khoảng thời gian đó anh hút rất nhiều, lúc đó, cô lúc nào cũng ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhàn từ trên người anh, điều này thường đi kèm khi trạng thái của anh suy sụp và tiêu cực.

"... Hút nhiều thuốc không tốt cho sức khỏe." Cô nhẹ giọng nhắc nhở, lại cảm thấy câu quan tâm này của mình thực sự quá đột ngột, hơn nữa cô làm gì có tư cách quan tâm, lại bổ sung thêm: "Hơn nữa thụ động hít phải khói thuốc cũng không tốt cho người khác."

"Hiện tại ở đây không có người khác, có phải kiểm sát Dụ quản hơi nhiều rồi không?"

Hạ Minh Sầm bình tĩnh đáp lại một câu, châm thuốc bắt đầu hút.

Dụ Ấu Tri không đi vào, anh nhíu mày, lại bỏ thuốc xuống, tay buông xuống một bên.

"Chứng viêm mũi của cô đỡ rồi?"

Dụ Ấu Tri sửng sốt, giải thích nói: "Chỉ có lúc trời lạnh mới khá nghiêm trọng. Bây giờ là mùa hè nên vẫn ổn."

Hạ Minh Sầm lại ngậm điếu thuốc thờ ơ nói: "Chưa ổn thì ít hít khói thuốc lại, đi vào đi."

Trong lòng Dụ Ấu Tri chua chát, không khống chế được nói nhiều hơn một câu: "Hút thuốc thật sự không tốt cho sức khỏe, anh muốn ung thư phổi sao?"

Người đàn ông hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn cô.

Biểu cảm của cô có hơi tức giận, bởi vì nhiệt độ cao mà mặt hơi ửng đỏ, mắt hạnh rạng rỡ dưới ánh mặt trời, đôi mày thanh tú nhíu lại, nhờ vào ngoại hình trời sinh, dù tức giận cũng vẫn là bộ dáng quở trách xinh đẹp.

Biểu cảm Hạ Minh Sầm sững sờ, thoáng chốc trong mắt xẹt qua sự lưu luyến, sau đó lại nhanh chóng biến mất.

"Tôi bây giờ có ung thư phổi chết thì cũng không liên quan gì đến cô chứ nhỉ!" Anh quay đầu đi, trong âm thanh lạnh lùng lộ ra mấy phần chua chát: "Lời này giữ lại đi quan tâm bạn trai cô đi."

Dụ Ấu Tri nghẹn lại, nói không ra lời, chỉ cảm thấy người này không nghe khuyên bảo, vẫn là tiểu thiếu gia khăng khăng làm theo ý mình chưa bao giờ coi trọng người khác.

"Vậy là tôi xen vào chuyện người khác rồi."

Cô buồn bực trả lời một câu như vậy, không quan tâm đến anh nữa, xoay người mở cửa đi vào.

Lúc ăn cơm xong quay về, bao gồm cả Mã Tịnh Tịnh, ba người đều không nói chuyện nữa, mãi tới khi xe lái tới cửa viện kiểm sát, Dụ Ấu Tri mới nói tiếng cảm ơn, sau đó động tác nhanh nhẹn xuống xe.

Cô giẫm lên bậc thang chạy bước nhỏ lên lầu, cuối cùng biến thành chấm nho nhỏ biến mất ở cửa lớn viện kiểm sát.

"Tôi hút điếu thuốc cô không để ý chứ?" Đột nhiên Hạ Minh Sầm hỏi.

Mã Tịnh Tịnh nào dám để ý, vội vàng nói: "Ngài hút đi ngài hút đi."

Hạ Minh Sầm mở cửa sổ xe, một tay đặt lên vô lăng, tay kia cầm thuốc, thỉnh thoảng vươn tay ra cửa sổ để rũ tàn thuốc, anh giữ tư thế này nhanh chóng hút xong một điếu.

Mã Tịnh Tịnh chỉ có thể nhìn thấy gáy của anh, còn có thể lén nhìn mắt anh từ gương chiếu hậu.

Đôi mắt của người đàn ông rất đẹp, mí mắt dưới bị lông mi che khuất, màu con ngươi rất đậm, viền mắt hẹp dài thâm tình, chỉ đáng tiếc ánh mắt anh trước giờ đều lạnh nhạt hững hờ, rất ít thấy được cảm xúc khác tràn ra từ trong đó.

Mã Tịnh Tịnh không nhịn được lại nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, tuy biết là diễn, nhưng cái nhếch môi cùng ánh mắt trêu ghẹo với cô ta lại khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Đó mới giống một người đàn ông thực thụ, đẹp trai hơn bây giờ gấp vạn lần.

Xe lái đến sở tạm giam, Hạ Minh Sầm tìm một chỗ đỗ xe, đang định đưa Mã Tịnh Tịnh xuống xe, lại đột nhiên thấy gì đó ở trước mặt, mày nhíu lại.

Anh lập tức xuống xe, Mã Tịnh Tịnh đi theo sau anh, phát hiện anh không đi đăng ký với cảnh sát đang trực để đưa cô về mà đi về hướng cổng lớn.

Cô đi theo qua đó, lúc này mới phát hiện một cô gái đứng dưới gốc cây xanh cạnh cổng, Hạ Minh Sầm đi về phía cô ta.

Người con gái mở ô che nắng, nhưng mặt vẫn bị nắng chiếu đỏ bừng, trang điểm rất khéo léo xinh đẹp, Mã Tịnh Tịnh ở với Chu Vân Lương một khoảng thời gian, vừa nhìn là nhận ra nhãn hiệu của túi xách và quần áo, toàn là hàng xịn mấy chục vạn.

Cô gái vừa thấy Hạ Minh Sầm mắt đã sáng lên, giọng điệu vui vẻ: "Minh Sầm."

"Tịch Gia." Sắc mặt Hạ Minh Sầm phức tạp nhìn cô ta: "Cậu tới đây làm gì?"

Tịch Gia nhún vai nói: "Lúc nghỉ trưa mình vốn muốn tới cục cảnh sát đưa cơm cho cậu, đồng nghiệp cậu nói cậu ra ngoài rồi, bọn họ nói với mình cậu còn phải đưa nghi phạm về sở tạm giam, thế nên mình tới đây đợi cậu."

Hạ Minh Sầm nhíu mày không nói chuyện, Mã Tịnh Tịnh chui cái đầu từ sau lưng anh ra, tò mò hỏi: "Cảnh sát Hạ, bạn gái anh à?"

Hạ Minh Sầm: "Không phải."

Tịch Gia lập tức nói: "Sớm muộn sẽ phải."

Mã Tịnh Tịnh chớp mắt, nhanh chóng đoán ra tình huống của hai người này là gì.

Vẻ mặt Hạ Minh Sầm hờ hững, nhìn xung quanh, hỏi: "Xe cậu đâu?"

Tịch Gia đúng lý hợp tình nói: "Mình không lái xe tới."

Mã Tịnh Tịnh đứng sau lưng Hạ Minh Sầm bĩu môi, trong lòng nghĩ chiêu này trước đây lúc mình dụ dỗ đàn ông đã từng dùng, tuy có hơi mạo hiểm, nhưng rất hữu dụng.

"... Lên xe đợi tôi." Hạ Minh Sầm nhàn nhạt nói: "Cậu không vào bên trong được, đợi tôi ra rồi đưa cậu về."

Tịch Gia học theo phim truyền hình làm hiệu lệnh với anh: "Yes, sir!"

Cô ta biết xe của Hạ Minh Sầm, đi thẳng tới chỗ xe, sau đó mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Thì ra ghế phụ của Hạ Minh Sầm có người ngồi này.

Mã Tịnh Tịnh lại nghĩ tới kiểm sát Dụ, hai người này một người có bạn trai, một người sắp có bạn gái, xem ra đúng là cô ta ghép loạn đôi rồi.

-

Trong văn phòng, Dụ Ấu Tri hắt hơi một cái.

Lão Thẩm hỏi: "Sao thế? Cảm cúm à?"

"Không ạ." Cô khịt mũi: "Chỉ là đột nhiên thấy ngứa mũi thôi."

"Có phải viêm mũi tái phát không?" Lão Thẩm nói: "Trong nhà còn thuốc không? Về thầy bảo tiểu Ngữ đi mua một chút cầm qua cho em."

Dụ Ấu Tri lắc đầu: "Không phải viêm mũi ạ, đừng làm phiền tiểu Ngữ."

Lão Thẩm vừa sắp xếp lại tài liệu trong tay vừa nói: "Có gì mà phiền, con bé còn ước gì tìm được lý do để đi tới chỗ em đó, hơn nữa con bé ở cùng với em thầy cũng yên tâm, mà không phải sắp tới sẽ thi pháp lý(*) sao? Em nhân tiện giúp thầy đốc thúc con bé nhiều một chút, đừng để đến lúc đó ngay cả thi pháp lý cũng không thi đậu, nói ra lại mất mặt người cha là thầy."

(*)Tên đầy đủ của kỳ thi pháp lý là kỳ thi chuyên môn pháp lý thống nhất quốc gia. Đây là một kỳ thi quốc gia cho Tổ chức thống nhất quốc gia về các tài năng chuyên nghiệp pháp lý.

Dụ Ấu Tri nói đỡ: "Tỷ lệ thông qua kỳ thi pháp lý mỗi năm thấp như vậy, thầy đừng quá miễn cưỡng em ấy."

"Thầy miễn cưỡng nó chỗ nào? Muốn vào công kiểm pháp làm việc, đây là điều kiện cơ bản đấy, tỷ lệ đậu có thấp đi chăng nữa thì chẳng phải phần lớn người của văn phòng chúng ta đều một lần là qua sao? Nói trắng ra là con bé không chịu học hành chăm chỉ, không tự giác!" Lão Thẩm nặng nề thở dài: "Sớm biết vậy lúc đầu để con bé học chuyên ngành khác cho rồi, y bát(*) không kế tục được rồi đến cuối cùng còn khiến thầy mất mặt."

(*) y bát; áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau.)

"Không nghiêm trọng như vậy đâu." Dụ Ấu Tri an ủi đáp: "Thầy, thầy phải cho em ấy chút thời gian."

Lão Thẩm nhìn Dụ Ấu Tri, lắc đầu, nhẹ giọng oán trách: "Em còn trẻ, chưa kết hôn chưa sinh con, thế nên sẽ không hiểu tâm tình này của thầy đâu."

Dụ Ấu Tri quả thực không hiểu, dứt khoát nhắm mắt không nói chuyện.

"Ôi, tiểu Dụ, em với bạn trai em định lúc nào bàn chuyện tốt thế?" Lão Thẩm hỏi: "Em đã vì cậu ta mà thi tới Lư thành rồi, cậu ta không ngỏ lời chút nào sao?"

Chủ đề xoay chuyển nhanh như vậy, Dụ Ấu Tri thiếu chút nữa không phản ứng kịp, giọng điệu có chút lờ mờ: "Ngỏ lời gì ạ?"

Lão Thẩm chẹp một tiếng: "Cầu hôn em, ngỏ lời sau này muốn cùng em chung sống dưới một mái nhà, hai đưa chưa từng suy nghĩ tới cái này sao?"

"À!" Dụ Ấu Tri do dự đáp: "Tạm thời vẫn chưa suy nghĩ đến ạ."

"Thầy nói chứ, em đi làm tan làm trước giờ chưa từng đưa đón em cái này cũng thôi đi, công việc cậu ta bận rộn có thể hiểu được, nhưng hai đứa yêu đương cứ không nóng không lạnh như vậy, dù sao cậu ta vẫn phải cho em lời hứa hẹn chứ, thanh xuân con gái nhà người ta chỉ có mấy năm mà thôi, em nghe thầy nói..."

Tiếp đó lão Thẩm đến gần hơn chút, dùng điệu trưởng bối móc hết tâm can nói với cô: "Một người đàn ông nếu thật sự yêu em, cậu ta sẽ vội vã muốn cưới em vào cửa hơn bất cứ ai, mấy kiểu yêu xa bảy tám năm thậm chí hơn mười năm nghe có vẻ lãng mạn, nhưng thực ra yêu thôi chưa đủ đâu, em phải nhìn cho kỹ, đừng bị người ta vô duyên vô cớ lãng phí thanh xuân."

Giọng điệu của thầy chân thành, Dụ Ấu Tri cũng ngại phản bác ý tốt của thầy, chỉ gật đầu: "Hiểu rồi, hiểu rồi ạ."

"Cha mẹ em mất sớm, nếu em bằng lòng, tới lúc lên lễ đường thầy sẽ dắt em vào." Lão Thẩm vỗ vai cô: "Em quyết định sớm đi, bọn họ ở trên trời nhìn thấy cũng yên vui."

Dụ Ấu Tri rũ mắt, vẻ mặt dịu dàng: "Vâng, cảm ơn thầy."

Hai thầy trò sáp lại nói chuyện thì thầm, mãi tới khi bị người cắt ngang.

Trưởng phòng đi tới, vẫy tay về hướng hai bọn họ: "Lão Thẩm, tiểu Dụ, hai người qua đây."

Hai thầy trò vội đứng dậy.

"Luật sư của Chu Vân Lương đã tới rồi, chắc là vì chuyện Mã Tịnh Tịnh mang thai, Chu Vân Lương khá muốn đứa bé này." Trưởng phòng nói: "Bây giờ hai nhân khẩu nhà Chu Vân Lương đều vào đây rồi, chuyện bên ngoài không làm chủ được. Nếu Mã Tịnh Tịnh muốn sinh đứa bé này ra, có lẽ Chu Vân Lương sẽ kêu luật sự tới giúp chuyển lời cho con trai ông ta kêu cậu ta ra mặt sắp xếp chăm sóc Mã Tịnh Tịnh, hai người chuẩn bị đi, đi gặp con trai ông ta, xem thái độ con trai ông ta là gì."

Thái độ của con trai Chu Vân Lương, buổi trưa Dụ Ấu Tri đã nghe từ chỗ Mã Tịnh Tịnh, bèn báo cáo cho trưởng phòng.

"... Cậu con trai đó chắc chắn không muốn tình nhân của cha mình sinh cho mình một đứa em trai." Trưởng phòng nhíu mày: "Phiền phức rồi, Chu Vân Lương cứ một mực lấy đứa trẻ này làm quân cờ để ông ta nhận tội."

Dụ Ấu Tri cảm thấy loại hành vi này của Chu Vân Lương có chút trơ trẽn, hỏi: "Vậy Mã Tịnh Tịnh còn có thể làm phẫu thuật phá thai không?"

"Bụng của bản thân cô ta, muốn làm thế nào không ai có thể ngăn cản cô ta." Trưởng phòng ngừng lại, khó xử nói: "Nhưng chứng cứ phạm tội của Chu Vân Lương quá nhiều, chúng ta muốn thu thập hết phải tốn không ít thời gian, nếu ông ta tình nguyện nhận tội, có thể giảm bớt cho chúng ta rất nhiều chuyện, có thể kết thúc sớm thì kết thúc sớm một chút."

Lão Thẩm đề nghị: "Trước tiên điều tra đã, dùng đứa trẻ để đi lối tắt cũng không phải là tác phong của chúng ta, ai biết Chu Vân Lương có phải đang dùng kế hoãn binh hay không?"

"Nói cũng đúng, dù sao người đã ở chỗ chúng ta, đưa ông ta lên tòa án chỉ là chuyện sớm muộn."

Trưởng phòng cũng nghĩ thông suốt, vỗ tay với tất cả mọi người trong văn phòng: "Các đồng chí liên tục tăng ca mấy tuần rồi, tuần này đừng tăng ca nữa, hưởng thụ cuối tuần cho tốt đi."

Mọi người căng thẳng trong văn phòng nháy mắt vui vẻ hẳn lên.

"Thật sao? Em yêu anh trưởng phòng!"

"Tôi phải ngủ ở nhà hai ngày hai đêm!"

"Việc hôm nay chớ để ngày mai, hôm nay vừa hay là thứ sáu, tối nay chúng ta có nên làm một chầu không nhỉ?"

"Làm chầu đi làm chầu đi."

Một đám người trẻ tuổi đùa vui ồn ào, lão Thẩm cũng bật cười, vẻ mặt thả lỏng vỗ vai học trò nói: "Tuần này không tăng ca, đi hẹn hò với bạn trai đi, những lời thầy vừa nói với em đừng quên đấy."

Dụ Ấu Tri gật đầu, đợi tới lúc sắp tan làm, nhân lúc mọi người đang thương lượng đi đâu xả stress, cô đi qua một bên gọi điện thoại cho Hạ Minh Lan.

Tuy tình huống của cô và Hạ Minh Lan không giống kiểu thầy nghĩ, nhưng tăng ca mấy tuần liền, Hạ Minh Lan vẫn luôn đợi cô có thời gian rảnh, bây giờ không dễ dàng gì mới không cần tăng ca nữa, cô theo lý nên nói với Hạ Minh Lan một tiếng.

Đợi cô mấy tuần rồi, Hạ Minh Lan không những không sốt ruột mà nghe cô không cần tăng ca nữa, ngược lại còn cười nói: "Cuối cùng cũng không cần tăng ca nữa rồi à? Chúc mừng em."

Hạ Minh Sầm nói chuyện luôn luôn như vậy, thỏa đáng có chừng mực, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.

Thật sự khác biệt một trời một vực với người nào đó.

Dụ Ấu Tri nói: "Chuyện trước đây anh nói với em tới nhà anh ăn cơm, em cảm thấy có thể sắp xếp rồi."

"Được, vậy cuối tuần này nhé." Giọng điệu Hạ Minh Lan ấm áp; "Tới lúc đó anh đón em."

Dụ Ấu Tri nói: "Không cần phiền phức vậy, em vẫn nhớ địa chỉ."

Suy cho cùng cô đã ở nhà đó lâu như vậy.

Hạ Minh Lan ở đầu dây bên kia bật cười, hỏi ngược lại: "Anh đưa bạn gái về nhà ăn cơm, lại để bạn gái đến một mình, em cảm thấy thích hợp không?"

"..."

Hình như không phù hợp lắm.

Hạ Minh Lan nói: "Vẫn là để anh tới đón em nhé."

"Vâng."

Ngắt điện thoại, Dụ Ấu Tri không nhịn được vươn vai, chuẩn bị đi tụ họp với mọi người, lại phát hiện anh Đinh và Miêu Diệu đang làm vẻ mặt mờ ám núp ở góc tường bên cạnh nghe lén.

Dụ Ấu Tri biến sắc, cắn răng nói: "Này, hai cái người này!"

"Aiya, đồng chí tiểu Dụ của chúng ta gọi điện cho bạn trai bị bắt được thì xấu hổ rồi!" Anh Đinh lập tức cười chạy đi, vừa chạy vừa hô: "Ôi chao ôi chao ôi chao, tôi vừa nghe thấy tiểu Dụ nói cuối tuần này tới nhà bạn trai ăn cơm, chúng ta sắp có rượu mừng uống rồi."

Lão Thẩm là người có phản ứng đầu tiên: "Thật à? Vậy có phải tôi nên chuẩn bị thiệp mừng trước không"

Dụ Ấu Tri: "..."

Thôi vậy, giải thích cũng vô ích, không giải thích.

Đầu bên này của cô hò hét ầm ĩ, Hạ Minh Lan ở đầu bên kia vừa nhận điện thoại xong, đã bắt đầu sắp xếp chuyện ăn cơm cuối tuần.

Người đàn ông mặc tây trang giày da tạm thời gác công việc lại, ngồi trước bàn làm việc, dựa đầu vào lưng ghế, vẻ mặt thả lỏng gọi điện thoại cho Hạ Minh Sầm.

Đầu bên kia nhận rất nhanh, trong âm thanh trầm thấp lạnh lùng không có cảm xúc gì: "Có chuyện gì không?"

"Minh Sầm!" Hạ Minh Lan nghe đầu bên kia có tạp âm, còn có tiếng người nói chuyện, hỏi: "Em đang bận à? Vậy đợi lát nữa anh gọi lại cho em."

"Không có, đang lái xe, người nói chuyện là Tịch Gia." Hạ Minh Sầm dừng lại, không kiên nhẫn nói với Tịch Gia ở bên cạnh: "Đại tiểu thư, cậu yên tĩnh chút thì chết sao?"

Hạ Minh Lan nhướng mày: "Em ở cùng Tịch Gia?"

Không đợi Hạ Minh Sầm mở miệng, Tịch Gia chào hỏi trước: "Đúng là em, anh tìm Minh Sầm có chuyện gì không?"

"Cuối tuần về nhà ăn bữa cơm, muốn hỏi xem thằng bé có thời gian không?" Giọng điệu Hạ Minh Lan ôn hòa: "Gặp mặt vợ sắp cưới của anh."

Tịch Gia hỏi: "Cuối tuần này sao? Em có thể xem náo nhiệt không?"

Hạ Minh Lan khẽ cười: "Có thể, nhiều người càng náo nhiệt, hoan nghênh."

Không đợi người kia trả lời, anh ấy lại nhẫn nại hỏi một câu: "Minh Sầm? Có thời gian không?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó vang lên tiếng ừ nhàn nhàn.

- ---------

Lời tác giả:

Tới rồi tới rồi.