Vờ Ấu Trĩ

Chương 42



Ý nghĩa của câu này quá mập mờ, trong ánh sáng mờ ảo, tầm nhìn không rõ ràng, con người thực sự sẽ trở nên dũng cảm hơn.

Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đều đã có thể chịu trách nhiệm trước pháp luật rồi, tư tưởng hiển nhiên cũng không khác gì người trưởng thành, chỉ là không điêu luyện, phóng khoáng tự nhiên được như vậy thôi.

Khi ở cùng người khác giới, trong đầu sẽ nảy ra những suy nghĩ kỳ lạ, trong lòng gợn lên cảm giác muốn nếm thử, tâm lý tò mò và rụt rè mỗi cái chiếm một nửa, quẩn quanh trong lòng.

Vốn dĩ Hạ Minh Sầm chỉ muốn dụ dỗ cô một chút, bởi vì cô thường sẽ nói mấy câu khiến người ta đỡ không kịp.

Giống như ngày đó khi đứng trước cửa phòng học nghe được đoạn đối thoại của cô với Tịch Gia, anh kiêu ngạo quen rồi, từ trước đến nay không hề cảm thấy một nam sinh chơi bóng rổ có gì đáng thổi phồng, càng chưa bao giờ cảm thấy nói tiếng anh giỏi hay viết chữ đẹp thì có gì đặc biệt.

Hạ Minh Sầm biết rõ tình tình bản thân chẳng ra làm sao, trước giờ anh cũng chưa từng suy nghĩ sẽ thay đổi, chẳng ra làm sao thì chẳng ra làm sao, dù gì không có ai dám trách anh.

Nhưng Dụ Ấu Tri thì ngay cả điều này cũng thích, chỉ có thể nói là tình yêu khiến con người ta mù quáng. . T𝗋𝘶𝗒ện ha𝗒? Tì𝘮 nga𝗒 t𝗋ang chính == T𝗋ù𝘮T𝗋𝘶𝗒ệ n.V𝐍 ==

Cô vừa thẳng thừng vừa ngây ngô nói rằng cô thích những thứ này của anh, cứ như những đặc điểm này của anh là cố ý phát triển theo ý thích của cô vậy, sau này, khi anh hẹn chơi bóng rổ với bạn bè, mỗi khi ném vào rổ đều sẽ không nhịn được mà nghĩ, tư thế ném bóng này khá đẹp trai, có lẽ Dụ Ấu Tri sẽ thích.

Khi một người nói chuyện hay làm việc, không hiểu sao sẽ nghĩ tới một người khác, nghĩ rằng câu này nếu là nói cho người đó nghe, người đó sẽ có phản ứng gì, việc này nếu làm cho người đó xem, người đó sẽ thấy như thế nào cũng tức là lúc sự tình bắt đầu trở nên gay go.

Lẽ ra ngay từ đầu anh không nên đồng ý giúp cô dạy kèm, gốc rễ của tai họa đã gieo vào buổi dạy kèm đó rồi.

Rõ ràng biết quan hệ hiện tại của hai người bọn đang ở giai đoạn mập mờ, vậy mà cô còn dám nói câu này.

Hạ Minh Sầm cứ ma xui quỷ khiến nói ra câu đó, trong lời nó có ám thị có xúi giục.

Lời nói của anh giống như mồi câu, Dụ Ấu Tri há miệng, như bị mê hoặc nhỏ giọng hỏi: “… Ví dụ?”

Cô mất kiểm soát.

Hơi thở trong trẻo của tiểu thiếu gia cùng thanh âm trầm thấp quả thực vô cùng lừa người, dưới hoàn cảnh như vậy, bình thường nhìn anh đáng ghét đột nhiên lại trở nên không đáng ghét như vậy nữa.

Cô không biết loại cảm giác này là gì, có lẽ là rung động, nhưng đây là một khảo nghiệm tốt cho cô ở tuổi 18 để tiến thêm một bước làm người trưởng thành.

Ánh mắt Hạ Minh Sầm khẽ động, khóe môi bỗng khô khốc, nghe cô hỏi như vậy, trong lòng dường như có một sự thôi thúc khó hiểu.

Ví dụ sao.

Chuyện to gan hơn một chút là gì.

Có lẽ vô ý, hoặc cố ý, nhưng dưới sự xúi giục lẫn nhau, ánh mắt Hạ Minh Sầm tối lại, âm thanh càng thấp hơn: “Vậy tôi biểu diễn cho cậu một chút?”

Nói xong anh chống người xuống người cô, Dụ Ấu Tri trừng to mắt không dám động đậy.

Quan tâm hậu quả gì đó làm gì, nhất thời xúc động cũng được, đầu óc mê muội cũng được, hiện tại trong lòng muốn làm gì thì làm cái đó, con người thỉnh thoảng vẫn phải sống theo bản năng, bọn họ còn trẻ như vậy, còn có thời gian để phạm sai lầm, cho dù hối hận, vậy cứ để sau này từ từ hối hận đi.

Sau đó vài giây, bọn họ đã hối hận rồi.

“Này! Mấy bạn học bên kia! Lớp nào đó! Các em đang làm gì vậy?!”

Ánh sáng đèn pin theo tiếng hô chiếu thẳng qua, giám thị không bắt được học sinh yêu sớm ở trường là do tất cả đều chạy tới trên sườn núi nhỏ.

Sau đó sườn núi im lặng nháy mắt náo loạn, giám thị và mấy đôi học sinh yêu đương vụng trộm bắt đầu phiên bản đại bàng bắt gà con vào ban đêm.

Dụ Ấu Tri sợ đến mức tim gần như ngừng đập, cô kéo Hạ Minh Sầm chạy xuống núi, khi chạy trốn trong thời khắc sinh tử, sức mạnh bùng nổ của sự sống có thể cận kề giới hạn của cơ thể con người, Dụ Ấu Tri chạy nước rút 100 mét, Hạ Minh Sầm cao hơn cô nhiều như vậy, vẫn chỉ có thể bị cô kéo chạy.

Cũng may trọng điểm cần tóm không phải là hai người bọn họ, đợi khi chạy xuống chỗ có đèn đường ở dưới núi, chui vào tòa nhà dạy học, mới xem như trốn thoát thuận lợi.

Tiết trời mát mẻ như vậy mà cả người đều đổ mồ hôi, Dụ Ấu Tri mệt đến thở không nổi, hai chân bủn rủn chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất ôm gối nghỉ ngơi.

Thực ra cô hoàn toàn không cần chạy, cô và Hạ Minh Sầm không phải học sinh trung học, cho dù có bị bắt cũng chẳng làm sao.

Nhưng có câu nói rất hay, có tật giật mình, bởi vì chột dạ nên lúc bị phát hiện trong đầu cô ngoài chữ chạy ra, không quan tâm thứ gì khác.

Dụ Ấu Tri không dễ gì mới ổn định lại hô hấp, nhưng vẫn ngồi xổm dưới đất không đứng dậy.

Nếu không bị giám thị kia cắt ngang, vừa nãy thật sự suýt chút thì…

Ngại chết mất, da đầu tê dại luôn rồi, bây giờ thật sự không có dũng khí ngẩng đầu nói chuyện với Hạ Minh Sầm nữa.

Không biết im lặng bao lâu, cuối cùng Hạ Minh Sầm cũng mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Cậu còn muốn ngồi bao lâu? Đi, về nhà.”

Dụ Ấu Tri ừ một tiếng, chậm chạp đi sau anh, đóng cửa rời khỏi trường học

Hạ Minh Sầm đứng bên đường gọi taxi, sau đó ngồi vào ghế phụ, để cả chỗ ngồi phía sau cho Dụ ấu Tri.

Dụ Ấu Tri thở phào một hơi, sau đó trên đường về nhà không giao tiếp bất cứ câu nào, ngay cả tài xế cũng nghi ngờ rằng hai người có phải mới quen biết rồi đi chung xe để tiết kiệm tiền taxi không.

Đợi khi về tới nơi, vợ chồng Hạ Chương đã về nhà trước bọn họ, lúc này hai vợ chồng đang ngồi ở phòng khách, một người ngồi sô pha một người ngồi ở bàn tiếp khách, mỗi người đều có việc của mình chưa xử lý xong, hai bên không nói chuyện gì.

Thấy hai đứa cùng nhau về, Hạ Chương hỏi bọn họ đi đâu, muộn như vậy mới về nhà.

Hạ Minh Sầm thuận miệng bịa chuyện: “Ở trường có hoạt động.”

Hạ Chương không nghi ngờ, nói trời muộn lắm rồi kêu hai người mau về phòng chuẩn bị đi ngủ.

Hai người một trước một sau lên lầu, không lâu sau dưới lầu truyền tới tiếng cãi nhau.

Bọn họ nghe thấy âm thanh mệt mỏi của Hạ Chương: “Lẽ ra hôm nay tôi không nên về nhà.”

Bà Hạ dùng giọng điệu sắc nhọn đáp: “Vậy thì ông đừng về, tôi cầu xin ông về nhà sao? Ông ra ngoài mà tìm gái qua đêm đi, à, lần này kiểm sát Hạ nhất định phải mặc áo mưa nhé, đừng thêm một đứa nữa rồi lại dắt về nhà nuôi, nhà chúng tôi không phải cô nhi viện.”

“Bà nói chuyện cứ phải khó nghe như vậy sao!”

“Đối với loại đàn ông nào thì tôi sẽ nói lời như thế.”

Sau đó là tiếng đóng sầm cừa, phòng khách yên tĩnh trở lại.

Hạ Minh Sầm mặt không cảm xúc, anh đã quá quen thuộc cảnh cãi nhau của cha mẹ, về thẳng phòng đóng cửa lại.

Dụ Ấu Tri cũng quen chuyện khi bà Hạ cãi nhau đều sẽ đem cô và Hạ Minh Lan ra, trong lòng nghĩ dù sao đợi sau khi học đại học, những lời khó nghe đó có muốn cũng không nghe thấy nữa, kệ đi.

Cô lại ngây người trong phòng hồi lâu rồi cầm quần áo ngủ chuẩn bị đi tắm.

Thế nhưng khi tới thì phòng tắm đang có người, trừ Hạ Minh Sầm ra làm gì còn ai khác, cô mím môi, vừa chuẩn bị xoay người về phòng thì cửa phòng tắm bị mở ra, Hạ Minh Sầm với mái tóc ướt từ bên trong đi ra.

Anh sững sờ, sau đó nhanh chóng kéo cái áo chưa mặc xuống, che đi bộ ngực và phần eo lộ ra bởi chiếc quần cạp trễ.

Nhưng Dụ Ấu Tri vẫn nhìn thấy, không chỉ eo và rốn của anh, còn có cả *** màu đen.

Mỗi một chi tiết đều nói với cô, trước mắt đây là một nam sinh mười tám tuổi, không chỉ ngũ quan tuấn tú đẹp trai, ngay cả một chút eo lộ ra cũng rắn chắc, hơn nữa vừa nãy cô còn đầu óc mê muội với người này.

Dụ Ấu Tri yên lặng nâng mắt nhìn anh, phát hiện anh cũng đang rũ mắt nhìn cô, tầm mắt dừng trên bộ đồ đem đi tắm của cô.

Một bộ đồ ngủ cùng với nội y, không mới, nhưng được giặt rất sạch sẽ.

Chất liệu cotton mềm mại, không có viền ren và hoa văn cầu kỳ, kiểu dáng sạch sẽ trang nhã, rất phù hợp với cô gái nhẹ nhàng thanh nhã như Dụ Ấu Tri, thân hình mảnh mai trắng trẻo.

Trước đây có vô tình nhìn thấy một lần, thậm chí đã thấy cả khi cô mặc trên người, chỉ là lần trước Hạ Minh Sầm còn hài hước nói đùa, lần này lại im lặng ngoài dự kiến.

Dụ Ấu Tri vội vàng thu tay về phía sau, cúi đầu, nhiệt độ trên mặt lập tức tăng lên, Hạ Minh Sầm hoàn hồn, khóe môi khô khốc, yết hầu ngứa ngáy, chỉ có thể bất đắc dĩ dời ánh mắt, nhưng càng như vậy thì càng tự lừa mình dối người.

Anh đứng mãi ở cửa nhà tắm, Dụ Ấu Tri chỉ có thể căng da đầu hỏi: “Cậu tắm xong rồi sao?”

“Ừ, đợi thông gió xong rồi hẵng vào.”

Anh nói xong thì vội về phòng.

Thực ra hai người vẫn luôn dùng chung nhà tắm ở lầu hai, khi Hạ Minh Lan ở nhà thì cũng dùng nhà tắm này, chẳng qua ba thời gian tắm rửa của ba người bọn họ không giống nhau, thông thường Hạ Minh Lan và Hạ Minh Sầm trước sau tắm xong, sau đó tự động để lại vị trí tắm cuối cùng cho Dụ Ấu Tri, cô thường đợi mọi người đi ngủ mới chuẩn bị đi tắm.

Như vậy sẽ không bao giờ đụng nhau, hôm nay đột nhiên gặp, vốn cũng không có gì, nhưng ai bảo bọn họ lại chột dạ, thế nên bầu không khí rất kỳ quái.

Dụ Ấu Tri ở trong nhà tắm rất lâu, tới khi sắp ngất rồi mới chậm chạp đi ra.

Sau khi tắm rửa xong về phòng, cô mãi không ngủ được, nằm ở trên giường giả chết, ôm di động chờ đợi thời khắc mười hai giờ đến.

Cuối cùng cũng đợi đến 12 giờ kém một phút, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Dụ Ấu Tri giật mình, hỏi: “Ai vậy?”

Ngoài của là giọng của Hạ Minh Sầm: “Tôi.”

“...”

Dụ Ấu Tri do dự chốc lát, vẫn quyết định xuống giường mở cửa cho anh.

Dường như anh nghe thấy tiếng động, nói: “Không cần mở cửa, tôi chỉ nói với cậu một câu.”

Dụ Ấu Tri dừng bước chân, sau đó đúng 12 giờ, anh lại nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Thì ra anh tới tìm cô chỉ để nói cái này?

Dụ Ấu Tri có hơi lắp bắp: “... Ừ, cảm ơn cậu.”

Hạ Minh Sầm: “... Ừm, cậu ngủ đi.”

Sau đó, không có sau đó nữa, Dụ Ấu Tri nằm trở lại giường, trong điện thoại đã có vài tin nhắn chúc mừng sinh nhật.

Có Hạ Minh Lan, cũng có những người bạn đã thêm thông tin liên lạc của cô sau khi trở lại trường học hôm nay.

Cô dùng chăn che kín đầu, sau đó đột nhiên lén lút bật cười.

-

Vốn cho rằng Hạ Minh Sầm lâu không xuất hiện như vậy, chắc chắn đã quên lời từng nói với mình trước đây, lại không ngờ tối hôm qua Hạ Minh Sầm đột nhiên trở về từ chỗ cắm trại.

Ngày hôm sau, Hạ Minh Sầm, người đã trốn học vài ngày, lại mặc đồng phục học sinh, sẵn sàng đến trường để giết thời gian.

Mùa xét tuyển đại học sắp kết thúc, càng là trường top đầu thì càng mở hồ sơ xét tuyển sớm, đến thời điểm này rất nhiều học sinh đều đã nhận được thư mời nhập học, đồng nghĩa với việc bọn họ đã hoàn thành xuất sắc việc học cấp 3 của mình.

Đối với những sinh viên đã nhận được lời mời, nhiệm vụ tiếp theo là hoàn thành các môn học còn lại, tham gia các lớp học ngôn ngữ chuyên sâu, chuẩn bị một số chuyện vụn vặt, xin visa trước hoặc trực tiếp bay đến đó để kiểm tra.

Lúc ăn sáng, trong đầu Dụ Ấu Tri đang tính toán đợi tới buổi chiều thì đi tìm Hạ Minh Lan.

Cô nhìn Hạ Minh Sầm đang ăn cháo ở đối diện, không chắc hôm nay anh có còn muốn cô giúp anh đón sinh nhật lần nữa không, nhưng hôm trước cô đã hẹn với Hạ Minh Lan sau khi tan học sẽ tới bệnh viện tìm anh, nếu đã hẹn rồi thì chắc chắn không thể thất hứa.

Trước tiên đi tìm Hạ Minh Lan vậy, dù sao thời gian buổi chiều vẫn đủ.

Đang suy nghĩ chuyện đi tìm Hạ Minh Lan, Hạ Minh Sầm đột nhiên hỏi cô: “Hôm nay cậu có tiết sao?”

Dụ Ấu Tri đáp: “Có, sáng chiều đều có.”

“Buổi chiều mấy tiết?”

“Một.”

Hạ Minh Sầm ừ một tiếng, lại hỏi: “Vậy hôm nay trừ lên lớp ra cậu không có kế hoạch nào khác chứ?”

Dụ Ấu Tri: “Sau khi tan học tôi phải đến bệnh viện một chuyến.”

Tay xúc cháo dừng lại, Hạ Minh Sầm nhíu mày: “Cậu không khỏe chỗ nào sao?”

“Không phải, tôi đi tìm anh Minh Lan.” Dụ Ấu Tri nói: “Hôm qua tôi đã nói với anh ấy hôm nay sẽ tới tìm anh ấy。“

“Cậu tìm anh ta làm gì?”

Hình như hôm nay anh rất quan tâm lịch trình của cô, hỏi vô cùng chi tiết, Dụ Ấu Tri cảm thấy cũng không nhất thiết phải giấu anh, thành thật nói: “Anh ấy muốn giúp tôi tổ chức sinh nhật, nhưng ở trong bệnh viện không tiện ra ngoài, thế nên tôi đi tìm anh ấy.”

“Dụ Ấu Tri.” Hạ Minh Sầm lạnh giọng nhắc nhở: “Có phải cậu quên gì rồi không?”

Dụ Ấu Tri biết anh nói tới cái gì, trong lòng nghĩ thì ra lúc đó không phải anh thật sự chỉ thuận miệng nói nhỉ, bèn giải thích: “Tôi không quên, lúc trước cậu nói muốn hôm nay tổ chức sinh nhật lần nữa, tôi còn nhớ.”

Hạ Minh Sầm cười: “Cậu nhớ mà vẫn đi tìm Hạ Minh Lan? Cậu có mấy phân thân vậy, còn có thể cùng lúc tổ chức sinh nhật với hai người?”

“Hai tháng này cậu vẫn luôn không ở nhà, chưa từng nhắc tới chuyện này, tôi cho rằng lúc đó cậu chỉ thuận miệng nói thôi nên hôm qua đã hẹn với anh Minh Lan rồi.” Dụ Ấu Tri mím môi, cũng biết bản thân làm như vậy có hơi không thích hợp: “Tôi đã hẹn với anh ấy rồi, tôi đi bệnh viện một chuyến trước, đợi sau khi quay về sẽ giúp cậu bù sinh nhật được không?”

Hạ Minh Sầm mím chặt môi, hỏi cô: "Hôm qua cậu đi tìm Hạ Minh Lan làm gì?”

“Hôm qua tôi nhận được thư mời nhập học, nên đem cho anh ấy xem.”

“Dụ Ấu Tri, người vất vả dạy kèm cho cậu là tôi, cậu nhận giấy báo nhập học lại cầm tới cho Hạ Minh Lan xem đầu tiên?”

“... Nhưng hôm qua cậu không ở trường mà.”

“Cậu không thể gọi điện thoại cho tôi?”

Dụ Ấu Tri có chút không hiểu: “Chuyện giấy báo nhập học tôi có thể đợi cậu về rồi nói với cậu sau mà, đâu nhất thiết phải gọi một điện thoại chứ?”

Vẻ mặt Hạ Minh Sầm trầm xuống, nhìn chằm chằm cô cả nửa ngày, sau đó mới buôn bát đũa xuống, đẩy ghế không thèm quay đầu lại mà rời đi.

Phía cửa truyền tới tiếng động, Hạ Minh Sầm ngay cả đồ ăn sáng cũng không ăn nốt, chuẩn bị đi tới trường học luôn.

Cô vẫn còn chưa ăn xong, không thể đi cùng anh, nhân lúc anh thay giày bèn chạy đến chỗ huyền quan thương lượng với anh: “Buổi chiều cậu có ở trường không? Đợi tôi tới bệnh viện rồi quay về trường tìm cậu nhé?”

Hạ Minh Sầm xoay đầu nhìn cô, cắn răng nói: “Tìm Hạ Minh Lan rồi lại tới tìm tôi, sinh nhật cậu cũng khá bận rộn nhỉ?”

Dụ Ấu Tri lẩm bẩm đáp: “Cậu đón sinh nhật không phải cũng vậy sao?”

Xong màn này lại tới màn khác.

Hạ Minh Sầm đè thấp giọng nói: “Hay là cậu đi bệnh viện tìm Hạ Minh Lan đi, cậu đi tìm anh ta thì đừng làm phiền tôi.”

Sau khi quăng lại câu nói lạnh lùng này, Hạ Minh Sầm không đợi cô cùng đi tới trường học, cứ vậy đi luôn.

Dụ Ấu Tri đứng tại chỗ có hơi tủi thân.

Cô cũng không nói vì Hạ Minh Lan mà thất hứa với anh, hơn nữa Hạ Minh Lan là người bạn duy nhất của cô trong ngôi nhà này, cô đi tìm Hạ Minh Lan có gì sai sao?

Tính khí nắng mưa thất thường của tiểu thiếu gia, hôm qua một kiểu, nay lại một kiểu.

Cô vốn tưởng rằng sau ngày hôm qua, không nói quan hệ giữa hai người có bước nhảy vọt, nhưng ít nhất cũng có thể thân thiết thêm một chút, ai ngờ anh trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Dụ Ấu Tri cũng có chút kích động khó giải thích nổi, hôm nay là sinh nhật cô, cô lớn nhất, nếu Hạ Minh Sầm đã không cho cô tới làm phiền anh, vậy thì cô sẽ như ý anh muốn, cùng đón sinh nhật cái gì, đón con mẹ anh.

Cô chậm chạp ngồi lại vào bạn ăn, đợi ăn xong bữa sáng mới ra ngoài.

Sau khi tới trường học, Dụ Ấu Tri vẫn làm những việc nên làm, cô chọn lớp khác Hạ Minh Sầm, lúc bình thường nếu không phải cố ý hẹn ở thư viện thì trong ngôi trường rộng như vậy, có thể gặp được nhau còn phải dựa vào vận may.

Đợi tới tiết buổi chiều xong, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tìm Hạ Minh Lan.

Từ tòa nhà dạy học đến cổng trường phải đi qua sân bóng rổ, khi đi qua sân bóng rổ, mặc dù không biết Hạ Minh Sầm có chơi bóng rổ hay không nhưng Dụ Ấu Tri vẫn cố gắng không nhìn vào sân bóng rổ.

Bóng dáng nhỏ nhắn cúi đầu đi qua sân bóng rổ, toàn bộ quá trình đều không nhìn qua lấy một cái.

“Dụ Ấu Tri kìa, Minh Sầm, cậu không cùng người ta về nhà hả?”

Hạ Minh Sầm đang ngồi nghỉ trên bậc thang, người bên cạnh nhắc anh Dụ Ấu Tri đi qua, anh lại giống như không nghe thấy, nhạt nhẽo thu hồi tầm mắt, nâng chai nước suối trong tay lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Bởi vì uống quá nhanh, nước theo quai hàm chảy xuống cổ cùng xương quai xanh, Hạ Minh Sầm lau vết nước trên tay, hai mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này một quả bóng rổ bay về phía anh, có người hô lên nhắc anh cẩn thận, thế nhưng Hạ Minh Sầm phản ứng chậm một nhịp, quả bóng cứ vậy đập thẳng vào đầu anh.

Hạ Minh Sầm đau đến mức làm rơi chai nước, ôm đầu kêu đau.

Người bên cạnh anh khóc không được cười cũng không xong nói: “Vừa nãy cậu ngây người làm gì thế? Không sao chứ? Có cần dìu cậu về phòng y tế không?”

Hạ Minh Sầm lắc đầu, sau đó bắt lấy quả bóng, lạnh mặt hung hăng ném đi.

Cũng may mấy nam sinh trên sân trốn nhanh, suy cho cùng đã đập trúng đầu của tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia ném bóng về phía bọn họ xả giận, bọn họ không nói gì được, chỉ có thể ngại ngùng xin lỗi, kêu anh đừng giận, bọn họ không phải cố ý.

Hạ Minh Sầm xoa đầu, cảnh cáo nhìn những người đó một cái, rồi nhìn về phía lối đi bên ngoài sân bóng rổ.

Người đã không thấy đâu.

Hạ Minh Sầm trầm mặt cười lạnh, cmn cô độc ác thật, thật sự không nhìn chỗ anh lấy một cái, anh bị bóng đập vào đầu, cô lại không hề nhìn thấy.

Hạ Minh Lan muốn giúp cô tổ chức sinh nhật, cô thì cmn vội vàng tới bệnh viện tìm anh ta, mà anh chỉ có thể xếp sau Hạ Minh Lan, như vậy cũng tính là thích anh sao?

Ngày hôm qua anh thay cô dạy dỗ tống tên lưu manh kia vào đồn cảnh sát, đi cùng cô tới cửa hàng tiện lợi ăn một bát mì ăn liền, cảnh đêm ở khu cắm trại đẹp như vậy anh không thèm ngắm, lại chạy tới nằm ngây ngẩn trên bãi cỏ bên sườn đồi ở trường cũ của cô.

Thật sự điên rồi, nếu không phải điên thì tại sao lại đối với cô...

Thực ra Hạ Minh Sầm vô cùng kháng cự khi ý thức được sự thực rằng mình thích cô, hai tháng này anh không về nhà, cũng không tới trường, cứ ăn chơi trác táng ở bên ngoài với bạn bè, nghĩ có lẽ chỉ là nhất thời đầu óc mê muội, thời gian sau sẽ không để ý nữa.

Vốn hôm qua đã quyết định buổi tối phải qua đêm ở khu cắm trại, lều đã dựng xong, lại nhớ tới bát mì trường thọ cô làm, bánh kem nhỏ cô mua, cùng với cây pháo bông cô tặng.

Đều là những thứ rất ít giá trị, nếu một bữa tiệc sơ sài như vậy mà theo đuổi được anh, Hạ Minh Sầm thật không nhìn nổi bản thân nữa, anh quá rẻ tiền rồi.

Còn về phần đáp ứng giúp cô đón sinh nhật, anh cứ thất hứa thì sao, cô tuyệt đối không dám nói gì.

Nhưng anh lại một mực không thất hứa, chạy về tìm cô.

Cmn, anh thật sự dễ theo đuổi như vậy, rẻ tiền như vậy.

Hạ Minh Sầm hừ một tiếng, chạy từ sân bóng rổ ra, cũng may Dụ Ấu Tri không cao, đi cũng không nhanh, anh lập tức xuyên qua đám nữ sinh mặc đồng phục giống nhau tìm thấy cô.

Dụ Ấu Tri đang đi, đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo về sau, cô hoảng hốt trừng to mắt, còn chưa kêu lên, thắt lưng đã bị siết chặt, cơ thể bị người ôm chặt lấy từ phía sau.

Mùi hương trong trẻo xen lẫn một chút mồ hôi, là hơi thở đặc thù của thiếu niên.

Hạ Minh Sầm ngang ngược ôm lấy cô, quẫn bách giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, trầm giọng nói: “Sinh nhật cậu chỉ có thể là tôi giúp cậu tổ chức, không cho phép đi tìm Hạ Minh Lan.”