Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 103: Ngọc có mài thì mới sáng



Xe dừng lại tại căn nhà của Đỗ Sơn Hải. Đỗ Hiểu Linh cũng có phần bất ngờ, không nghĩ chú Hai mình lại tiếp đón cô ở đây.

Đỗ Hiểu Linh đi vào trong, Trương Duy Khiêm đi ngay sau cô. Anh ta nhất định không chịu rời cô chủ của mình nửa bước.

“Chú Hai. Cháu chào chú!” Đỗ Hiểu Linh lễ phép chào. Lúc này cô kinh động phát hiện ra có khá nhiều cổ đông của tập đoàn cũng có mặt ở đây, có lẽ lúc này văn phòng Đỗ thị không phải là nơi họ nên đến.

“Choang!” Đỗ Sơn Hải đùng đùng gạt phăng ấm trà xuống ngay khi Đỗ Hiểu Linh vừa cất tiếng. Đỗ Hiểu Linh nhíu mày lại. Cô hết sức bất ngờ. Cô ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Sơn Hải.

“Chú làm thế là có ý gì?”

“Ý gì ấy hả? Cô không tự hỏi lòng mình đi à?” Đỗ Sơn Hải cực kỳ kích động.

Đỗ Hiểu Linh cực kỳ không vui. Những cổ đông ở đây cũng có người bất ngờ, người thì có vẻ biết điều gì đó nên chẳng ai lên tiếng.

“Chú Hai, cháu đang trên đường tới Đỗ thị xử lý sự cố mà chính chú gây ra, chú cho người chặn đường cháu đến đây, không nói không rằng đùng đùng đập đồ. Thời gian bây giờ là vàng, chú có muốn cứu Đỗ thị hay không?”

Đỗ Sơn Hải phẫn uất đập đồ. Ông ta đứng thẳng dậy, chỉ mặt Đỗ Hiểu Linh mà mắng:

“Cô im miệng, cô thì có đối sách gì chứ? Chuyện này rõ ràng chỉ có cô biết, cô truyền tin cho cánh nhà báo, mục đích là muốn hạ tôi xuống. Tôi lạ gì nữa. Cùng là người với nhau, còn mang họ Đỗ tôi không ngờ cô thâm độc đến thế.”

Trương Duy Khiêm lập tức chạy lại chắn trước Đỗ Hiểu Linh muốn bảo vệ cô chủ của mình. Nhưng Đỗ Hiểu Linh đưa tay ra, nói:

“Anh cứ ra ngoài đi, tôi xử lý được.”

Ngay lúc này Vương Tú Cầm cũng đứng bật dậy:

“Cô Đỗ Hiểu Linh, cô là người nắm nhiều cổ phần Đỗ thị trong tay nhất, thiệt hại cũng là cô thiệt hại nhất. Chúng tôi biết cô sắp về làm dâu Lục thị, cô có thể có rất nhiều tiền, chút tiền này đối với cô không là gì cả. Nhưng chúng tôi, cả nhà chúng tôi sống bằng nó, cô hiểu không? Cô muốn đoạt lại cái ghế chủ tịch, thực tế đâu cần ra hạ sách này chứ?”

Đỗ Hiểu Linh quay lại nhìn xung quanh từng gương mặt cổ đông của Đỗ thị, những người chỉ biết đến lợi ích mà thôi. Cô mạnh mẽ nói:

“Nói như vậy là các người đều biết Đỗ Sơn Hải dùng nguyên liệu không theo quy chuẩn? Các người đều đồng thuận để ông ta làm thế?”

“Đương nhiên. Chúng ta làm kinh doanh, huống chi nguyên liệu đó vẫn là nguyên liệu an toàn. Chúng ta đẩy giá lên bằng tư duy dịch vụ mà thôi. Làm kinh doanh không phải thế cả sao?” Dư Cảnh Trí cất tiếng. Ông ta nói việc lừa dối khách hàng để kiếm lợi như là một lẽ tất nhiên vậy.

Đỗ Hiểu Linh lắc đầu. Hóa ra, những người này sớm đều đã tha hóa cả vì một chữ lợi. Cô vốn định giúp họ một cơ hội, nhưng xem ra cô nên mặc kệ họ mới đúng. Cô quay lại phía Đỗ Sơn Hải đanh thép nói:

“Vậy xin hỏi, tôi cũng là một cổ đông, hơn nữa lại nắm số cổ phần nhiều nhất, vì sao tôi không biết đến việc dùng nguyên liệu loại hai thay vì là nguyên liệu loại một trong bất kỳ một cuộc họp nào thế? Là vì các người cũng thấy đây là điều đi ngược lại tôn chỉ của tập đoàn, biết sai nên không dám công khai sao?”

Lời Đỗ Hiểu Linh nói khiến cho tất cả ở đó kinh động mím môi lại. Trong lúc không gian đều im lặng như tờ thì Vương Tú Cầm bất ngờ nói:

“Cô thì biết cái gì về kinh doanh, nói với cô cũng bằng thừa. Mà nói cho cùng, không nói cô cũng biết đấy thôi. Không những biết, cô còn mang tin cho truyền thông. Thủ đoạn của cô cũng thật là bỉ ổi.”

Lời của Vương Tú Cầm như một giọt nước tràn ly, tất cả đều đổ xô vào nói Đỗ Hiểu Linh, toàn là những lời chỉ trích, bắt cô đền bù thiệt hại. Từ đầu đến cuối Đỗ Hiểu Linh vẫn rất bình tĩnh:

“Tôi không làm. Vì tôi không làm nên tôi cũng không cần chịu trách nhiệm gì cả. Nếu các người quy kết tội thì đem bằng chứng đây. Bây giờ họa các người gây ra, các người đừng nghĩ bằng vài câu lấp liếm mà đẩy lên người tôi bắt tôi đứng ra gánh tội thay. Chuyện này không dễ như vậy. Cuộc nói chuyện này tôi đã ghi âm lại, đến cuối cùng đều là các người một tay làm. Tôi đã muốn cho các người cơ hội, là các người tự đẩy đi. Tiền đối với tôi mà nói đúng là không quá quan trọng, nhưng Đỗ thị là công sức cả đời của ba tôi, tôi cũng không muốn nó bị hủy vì các người. Đáng tiếc…”

Đỗ Hiểu Linh nói một tràng dài, mà nói đến đâu đám cổ đông mặt xanh đến đấy. Họ cứ nghĩ chỉ cần đẩy cho Đỗ Hiểu Linh, với thế lực nhà họ Lục sẽ đứng ra bù tổn thất, khi ấy họ lại được hưởng lợi. Nhưng họ đã quá ngây thơ.

Chỉ có sự tử tế mới nhận được hồi đáp. Còn lưu manh và đổ lỗi thì không bao giờ.

“Trương Duy Khiêm, chúng ta đi thôi!” Đỗ Hiểu Linh quay lại nói với Trương Duy Khiêm. Cả hai rời đi trước sự sửng sốt của tất cả cổ đông và Đỗ Sơn Hải.

Trương Duy Khiêm không thể không công nhận rằng trong một thời gian ngắn Đỗ Hiểu Linh quả thật biến đổi đến mức không ngờ. Anh ta không nhịn được lại nhìn cô chủ của mình một lần nữa để xác nhận bản thân không có nhầm lẫn.

“Yên tâm, vẫn là tôi thôi.” Đỗ Hiểu Linh dường như hiểu được tâm trạng của Trương Duy Khiêm, cô cười cười nói.

Trương Duy Khiêm bị nhìn thấu thì có phần xấu hổ, anh ta nói:

“Trước đây cứ nghĩ Kiều Thi Nhã đã đáng sợ lắm rồi, không ngờ cô chủ còn sắc sảo và lợi hại hơn nhiều.”

“Tôi vẫn nhớ ánh mắt thất vọng của anh trong lần đầu tiên gặp tôi ở Giang Đô Thành. Khi ấy quả thật tôi đúng là kẻ vô dụng.” Đỗ Hiểu Linh thâm trầm nghĩ lại.

“Đã là ngọc, chỉ cần mài thì sẽ sáng.” Trương Duy Khiêm liền nói.

Đỗ Hiểu Linh khẽ cười, không thể không thừa nhận rằng Trương Duy Khiêm cũng rất biết cách nói chuyện.

“Chờ cho tất cả mọi chuyện qua đi, đích thân tôi sẽ tác thành cho anh và Thi Nhã. Hai người đã vất vả rồi, cũng nên lo cho hạnh phúc của mình.”

Đỗ Hiểu Linh vừa nói vừa thắt dây an toàn của mình vào. Trương Duy Khiêm kinh động quay hẳn người nhìn cô chủ mình đang ngồi ở ghế sau, lòng cảm kích không biết nói gì:

“Không phải nói gì cả. Chỗ Thi Nhã tôi sẽ nói giúp cho.”

Đỗ Hiểu Linh châm chọc Trương Duy Khiêm. Anh ta cũng bật cười, đưa tay chắp trước ngực:

“Đa tạ! Đa tạ!”

“Khách sáo rồi. Bây giờ có việc giao cho anh đây.” Đỗ Hiểu Linh đột ngột chuyển chủ đề.

Trương Duy Khiêm nheo mắt hỏi, có chút ngạc nhiên.

“Chuyện gì ạ? Tôi tưởng cô chủ sẽ để cho Đỗ thị tự bơi chứ.”

“Đương nhiên rồi. Sai thì phải chịu. Lúc này Đỗ thị có lỗi với khách hàng đương nhiên chịu hậu quả. Nhưng người chịu hậu quả nên là người giật dây Đỗ Sơn Hải.”

“Ý cô chủ là…?” Trương Duy Khiêm mập mờ. Lúc này anh ta chỉ thấy Đỗ Hiểu Linh cười cười, một chút tâm tư cũng không nhìn ra nổi.

“Được rồi, muốn làm được thế tôi vẫn nên đi thăm chồng sắp cưới của tôi một chuyến.”

Đỗ Hiểu Linh đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho Trương Duy Khiêm cho xe chạy đi. Còn cô, từ từ ngả người ra ghế sau, cực kỳ hưởng thụ cảm giác lúc này.

Mọi chuyện dù có hơi đi chệch với quỹ đạo một chút, cuối cùng lại là bước đệm cho kế hoạch của cô thêm hoàn hảo hơn.

Nếu nói là trời giúp thì không hẳn. Trường hợp này Đỗ Hiểu Linh là được kẻ địch giúp sức.