Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 113: Vì một khoảnh khắc ấm áp



Tại Lục thị, Trần Du Lan chờ Lục Thiếu Quân trở về bên ngoài nhà để xe. Cô ta che kín mặt nhẫn nại ngồi ở gần xe của Lục Thiếu Quân để không có ai phát giác.

Trời muộn, Lục Thiếu Quân mới tan làm. Thấy bóng anh, Trần Du Lan vội vã đi tới:

“Thiếu Quân!”

Vừa nghe thấy tiếng cô ta, theo phản xạ Lục Thiếu Quân quay lại. Thấy Trần Du Lan che kín mặt bằng một chiếc khăn choàng, anh dừng lại:

“Lên xe đi!”

Chỉ chờ có thế Trần Du Lan vội vã ngồi lên ghế sau xe Lục Thiếu Quân. Ngụy Tử Việt không vui lắm, anh ta miễn cưỡng lên ghế lái. Lục Thiếu Quân cũng bước vào trong xe.

“Thiếu Quân! Em sai rồi, em không nên vì ghen tỵ với Đỗ Hiểu Linh mà cho phát tán đoạn tình cảm của chúng ta trước đây khiến anh mất hết mặt mũi. Em biết trong lòng anh luôn có em, chẳng qua bây giờ Đỗ Hiểu Linh được mọi người ủng hộ, anh không muốn…”

Trần Du Lan tuyệt vọng nói. Nhưng càng nói lại càng khiến cho Lục Thiếu Quân khó chịu. Anh nhăn mặt nhíu mày rồi nói:

“Trần Du Lan! Em bình tĩnh lại đi. Có những chuyện chúng ta cần làm rõ với nhau.”

Thanh âm của Lục Thiếu Quân rất lạnh. Trước giờ Trần Du Lan chưa từng thấy anh nói chuyện với cô ta bằng ngữ khí đó, lòng có phần chột dạ.

“Ý anh là gì? Em biết sai rồi mà. Trước đây em không nhìn rõ nội tâm mình, không biết rằng bản thân cũng dành tình cảm cho anh. Đến khi thấy anh chuẩn bị cưới Đỗ Hiểu Linh em mới nhận ra. Em biết em nhận ra tình cảm của mình muộn quá làm anh khó xử. Nhưng em xin anh, cho em một cơ hội làm người phụ nữ bên cạnh anh thôi cũng được. Đỗ Hiểu Linh có danh phận, em chỉ cần là người trong lòng anh.” Trần Du Lan tiếp tục nói với nỗ lực gỡ gạc lại bàn thua của mình. Trên khuôn mặt cô ta, dòng nước mắt lăn dài xuống nóng hổi.

Lục Thiếu Quân thở dài, anh nhẫn nại để Trần Du Lan nói hết, khuôn mặt không có chút biểu hiện nào của sự đồng cảm. Chờ khi những nức nở của đối phương qua đi anh mới nói:

“Du Lan à, anh đã nói với truyền thông, cũng nói rõ ràng với em, người phụ nữ có danh phận là Lục thiếu phu nhân của anh, cũng là người phụ nữ trong lòng anh giờ phút này và cả sau này chỉ có một mình Đỗ Hiểu Linh. Anh nhắc lại một lần nữa, mong em đừng bóp méo lời anh hay ý của anh, trong lòng anh chỉ có yêu mình Đỗ Hiểu Linh vì cô ấy là cô ấy, không phải vì em hay em thấy cô ấy giống em mà ngộ nhận. Huống chi cô ấy khác em.”

Trần Du Lan trong lòng kinh động, khuôn mặt trắng bệch vì lo lắng. Cô ta rối rít:

“Không đúng. Anh rõ ràng chọn cô ấy vì cô ấy giống em. Anh vẫn luôn yêu em. Tình cảm mười mấy năm không phải chỉ là trò đùa.”

Lục Thiếu Quân nhận thấy Trần Du Lan mất cả tự chủ, khác hẳn với vẻ tươi trẻ kiêu kỳ mà anh từng thấy. Lúc này đây, Trần Du Lan so với cô bé buông diều năm đó thật sự quá đỗi khác nhau. Anh thở dài nói:

“Du Lan, bình tĩnh lại đi. Không có ai là thế thân của ai cả. Anh yêu Đỗ Hiểu Linh, muốn cưới cô ấy làm vợ, bảo vệ cô ấy cả đời. Anh thừa nhận, trong quá khứ anh từng dành tình cảm cho em. Nhưng nó không phải là tình yêu. Anh đã lầm tưởng nó. Ngày hôm ấy, khi anh cảm thấy cuộc đời này thật sự chỉ là những cô đơn, là mái ấm vỡ vụn bởi cãi vã, măng chửi nhau, con diều em trao vào tay anh cùng với những gì em nói hôm ấy khiến anh ấm áp. Anh mang theo cái ấm áp ấy áp đặt lên tình cảm của mình, muốn được ở bên cạnh em. Nhưng ở lâu dần bên em anh mới biết là anh yêu giây phút đó, yêu cảm giác ấm áp khi đó chứ không phải là anh yêu em.”

Trần Du Lan như bị tạt một gáo nước lạnh vào người. Điều cô ta lo sợ bao năm nay cũng một lần được lột trần ra trước mặt.

Trước đây sở dĩ Trần Du Lan không chọn ở bên Lục Thiếu Quân chính bởi điều này, là cô ta sớm đã nhìn thấu Lục Thiếu Quân lầm tưởng cô ta là cô bé ôm diều mà dành cho đối phương bao nhiêu ấm áp. Trần Du Lan sợ nếu ở bên Thiếu Quân lâu, sự thật đó sẽ bị phát giác. Và điều quan trọng hơn, vốn là cô chủ cao quý nhà họ Trần, Du Lan ghét cảm giác mình là thế thân của người khác. Vậy nên cô ta chọn trở thành một thứ Lục Thiếu Quân không có được, để mãi mãi ám ảnh, mãi mãi đặt cô ta ở vị trí đẹp đẽ mà nâng niu, tôn thờ, bảo hộ.

Nhưng, mọi chuyện lại thay đổi khi Đỗ Hiểu Linh xuất hiện.

“Tất cả là tại vì Đỗ Hiểu Linh. Là cô ta đã sinh con cho anh, anh không muốn hạnh phúc gia đình bị phá vỡ mà thôi.” Trần Du Lan cất tiếng nói. Cô ta mơ hồ còn hơn cả người mù tìm kiếm đường đi, nỗ lực tuyệt vọng thanh minh.

“Đừng đổ tội cho cô ấy. Chuyện của chúng ta vốn chỉ dừng lại ở năm đó. Bởi sự ấm áp em đã dành chiều hôm đó cho một cậu bé chưa từng quen như anh, bao năm nay anh cũng đã đối với em rất tốt, dành cho em những điều tốt đẹp. Chính vì cảm thấy bản thân nợ em một thời khắc đó anh mới bỏ qua cho em lần này. Nhưng anh hy vọng sau này em không làm ra điều gì ảnh hưởng tới Hiểu Linh hay Tiểu Thành nữa. Nếu có, anh sẽ không nương tay như lần này đâu.” Lục Thiếu Quân dứt khoát nói. Thanh âm vô cùng điềm tĩnh, rành rọt, nghe đã biết anh thực sự nhìn thấu tất cả cảm xúc của mình, không phải là quyết định nhất thời.

Trần Du Lan trong lòng không cam tâm. Cô ta rất không cam tâm. Nhìn Lục Thiếu Quân tuyệt tình như vậy có bao nhiêu khó chịu?

“Cô Trần, mời cô xuống xe.”

Ngụy Tử Việt đã rời ghế lái, bước ra bên ngoài xe mở cửa chỗ Trần Du Lan ngồi. Anh ta có thể thấy ông chủ của mình không muốn mất thời gian dây dưa thêm nữa.

Trần Du Lan nước mắt ngắn dài, buồn bực bước ra xe. Đứng bên ngoài, Ngụy Tử Việt trao cho cô ta một tập hồ sơ và một chiếc chìa khóa.

“Cô Trần, Lục tổng đã sắp xếp cho cô một căn hộ tại Tùng Hải. Trong đây có vé máy bay, chìa khóa nhà và tiền mặt. Mong cô sau này tự bảo trọng. Việc bôi nhọ cô Đỗ, Lục tổng sẽ không truy cứu nữa.”

Trần Du Lan liếc nhìn tập hồ sơ trên tay Ngụy Tử Việt trong lòng cảm thấy vô cùng mỉa mai. Lẽ ra cả Lục thị phải thuộc về cô ta, vậy mà lúc này lại chỉ là một căn hộ, còn ở Tùng Hải. Lục Thiếu Quân quả nhiên muốn rũ bỏ mọi quan hệ với cô ta. Trần Du Lan thật lòng không cam tâm, không muốn chịu thua Đỗ Hiểu Linh.

Ngụy Tử Việt không đợi cho Trần Du Lan đưa tay ra nhận đồ, anh ta chủ động đặt tất cả vào tay đối phương, sau đó nhanh chóng trở vào ghế lái bên trong chiếc Maybach. Chiếc xe phát ra tiếng động cơ ngay sau đó, Lục Thiếu Quân ngồi phía sau an tĩnh nhắm mắt, không ai biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì.

Trần Du Lan đứng đó, lòng lạnh như băng. Cô ta chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có ngày rơi vào hoàn cảnh nhận sự bố thí của người khác như thế này. Bàn tay cô ta vô thức cuộn chặt lấy tập hồ sơ nhà đất Ngụy Tử Việt đưa, vô cùng tức giận:

“Đỗ Hiểu Linh! Lục Thiếu Quân! Các người sẽ không được yên ổn!” Trần Du Lan rít lên qua kẽ răng mìn, uất hận nhìn bóng xe Lục Thiếu Quân rời đi.