Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 116: Cái nhìn ám ảnh



“Ý trên mặt chữ. Thiếu Quân có thể không biết năm đó cô bé cùng nó thả diều cả chiều đó không phải là cô, nhưng tôi thì lại rất rõ. Đúng là tôi cũng từng hiểu lầm. Nhưng gần đây tôi đã cẩn thận cho điều tra. Nếu như cô Trần còn thắc mắc có thể xem qua hai bức ảnh này.” Tô Tố Như vừa nói vừa đẩy về phía Trần Du Lan một cái túi nhỏ.

Trần Du Lan vội vã nhận lấy. Trong lòng cô ta đã bắt đầu dao động rồi. Nếu như bí mật này bị phơi bày, chút tình cảm bám víu cuối cùng của cô ta ở nơi Lục Thiếu Quân sẽ hoàn toàn biến mất, ngày sau cô ta biết sống thế nào khi mà hy vọng đã hoàn toàn chấm hết?

Trần Du Lan mở cái túi nhỏ ra, ánh mắt lập tức biến đổi, vầng trán nhăn lại. Tô Tố Như không bỏ sót biểu cảm nào trên gương mặt đối phương. Bà ta nhàn nhã uống một ngụm trà nói:

“Trong hai bức ảnh này đâu là cô Trần hồi nhỏ, đâu là cô bé đó chắc chắn cô Trần nhận ra chứ hả?”

“Bác gái nói gì cháu không hiểu? Cả hai bức ảnh này đều là cháu mà.” Trần Du Lan lấp liếm.

Tô Tố Như lập tức bật cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Trần Du Lan không chớp mắt:

“Haha. Nếu nhìn thoáng qua thì có thể thấy hai cô bé rất giống nhau. Nhưng người tinh mắt để ý thêm một chút sẽ thấy một cô bé đôi mắt sáng hơn, thuần khiết hơn, sống mũi cao hơn, cả gương mặt càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy thánh thiện bình an.”

Trần Du Lan tái cả mặt. Cô ta lảng tránh cái nhìn của Tô Tố Như dành cho mình. Trong lòng nổi lên những tính toán nhưng lại vô cùng rối loạn.

“Sao? Cô Trần rối trí rồi sao? Thành thật mà nói thì cô Trần đã được hưởng bao nhiêu lợi ích vì việc giả làm người khác rồi nhỉ? Khi còn nhỏ thì được Lục Thiếu Quân bảo hộ, vào trường hoàng gia học, khi lớn hơn một chút nhờ vào Thiếu Quân mà giành được bao nhiêu hợp đồng béo bở cho nhà họ Trần, dành được khu đất đắt đỏ, đấy là còn chưa kể bao nhiêu tiền mặt Thiếu Quân cho, cô làm cái gì cũng được người ta trải thảm vì nghĩ cô và Thiếu Quân có quan hệ thân thiết. Tôi nói đúng chứ?”

Sắc mặt của Trần Du Lan đã xám như tro tàn, cô ta lắp bắp:

“Đây là cháu mà bác. Với lại anh Thiếu Quân yêu thương cháu vì đơn thuần anh ấy có cảm tình mà thôi, không liên quan gì đến việc cháu có là cô gái đó hay không.”

“Haha. Vậy là cô thực sự thừa nhận mình không phải bé gái đó. Cũng thừa nhận bản thân biết Lục Thiếu Quân hiểu lầm nhưng cố tình nhận để hưởng lợi.” Tô Tố Như cười nói, rõ ràng bóc mẽ được đối phương khiến bà ta rất đắc ý.

Trần Du Lan còn chưa nói thêm gì, Tô Tố Như liền nói:

“Hôm nay tôi muốn gặp cô để cảnh cáo, cũng nhắc nhở luôn cô, thứ gì của mình sẽ là của mình, không phải là của mình đừng cố chấp đạt được để mà đau lòng. Tôi cũng không ngại cho cô biết, bé gái đó là Đỗ Hiểu Linh, giờ ai là thế thân của ai cô rõ cả rồi chứ. Hy vọng cô mau thức tỉnh, chừa cho mình một đường lui. Đừng để bản thân mất cả chì lẫn chài.” Lời này của Tô Tố Như cứng rắn mà chân thành.

“Bác nói cô bé đó là Đỗ Hiểu Linh?” Trần Du Lan run rẩy nói, cảm giác như trời đã sập xuống chân mình.

“Đúng thế. Tôi đã điều tra rất kỹ, sở dĩ tôi có thể chắc chắn vì nó liên quan đến chính mình.” Tô Tố Như bồi hồi nhớ lại những lần bà ta chủ động tới nhà Đường Thanh Minh mà đánh ghen, mà đau lòng. Khi ấy Lục Thiếu Quân đơn độc bên cây dương liễu cô đơn và tủi hổ.

Trần Du Lan quả thật nghe xong vừa run sợ vừa lúng túng. Tô Tố Như cũng nhận ra. Bà ta đứng lên nói nhanh:

“Chuyện đã tới nước này cô Trần tự liệu đi. Thiếu Quân không ra tay với cô khi phát giác cô mua thủy quân, thao túng phía sau nhà họ Đỗ chính vì nó vẫn nghĩ cô là cô bé nó. Một khi nó biết cô không phải, cũng đã lừa dối nó bao nhiêu năm, không chỉ có thế, cô còn dùng thuật thôi miên khống chế nó làm tổn thương Đỗ Hiểu Linh thì cô biết nó sẽ xử lý cô ra sao. Hãy nhìn Đỗ Tuyết Kỳ mà làm gương.”

Tô Tố Như nói xong thì đứng lên rời khỏi đó, mặc kệ Trần Du Lan đang đuổi theo nỗi sợ hãi của riêng mình.

Khi cánh cửa phòng VIP vừa mở ra, Tô Tố Như có phần sửng sốt khi chạm ngay Đỗ Hiểu Linh bên ngoài.

“Bà nội!” Tiếng Tiểu Thành vui vẻ cất lên.

Trần Du Lan nghe tiếng nói bên ngoài thì kích động quay ra, cô ta thu lại tấm ảnh cất vào túi xách, cũng bước ra phía đó.

“Xin chào!” Đỗ Hiểu Linh khẽ nói.

Tiểu Thành ôm lấy Tô Tố Như. Nhưng rồi cậu bé nhìn thấy Lục Thiếu Quân đang ở phía xa đi tới liền tụt xuống nói:

“Để con chạy ra đón ba!”

“Cẩn thận đó. Đi từ từ thôi con!” Đỗ Hiểu Linh vội vã nói. Ngụy Tử Việt lập tức chạy theo Tiểu Thành.

Tô Tố Như liếc mắt thấy xe Thiếu Quân vừa dừng trong khuôn viên nhà hàng, nghĩ đến việc cả nhà cùng nhau đi ăn, không khí hòa hợp, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Bà ta nói:

“Cả nhà đi ăn sao? Vậy… tôi về trước.”

Đỗ Hiểu Linh kỳ thực sau lần gặp mặt lần trước, trong lòng cũng không ít cảm thông với Tô Tố Như. Bà ta cũng là vì con trai, lúc này lại hạ cái tôi xuống mà tới xin lỗi cô, sự chân thành hiếm thấy đó thật sự khiến cô cảm động. Khi bước chân Tô Tố Như vừa chạm một bước cầu thang xuống, cô nói:

“Cùng ăn đi. Hôm nay tôi cũng muốn nói một vài chuyện muốn nói với hai người.” Tiếng cô nói rất nhẹ, nhưng rất chân thành.

Tô Tố Như lập tức xoay người lại, cực kỳ kinh ngạc nhìn Đỗ Hiểu Linh.

Khi cả hai cùng nhìn nhau, nỗi xúc động khó gọi tên cũng dâng lên trong lòng hai người phụ nữ. Tô Tố Như đưa tay ra định đưa về phía Đỗ Hiểu Linh và nói gì đó.

“Hự!”

Bất chợt có thứ gì đó đẩy thẳng về phía Đỗ Hiểu Linh. Lực vô cùng mạnh. Không kịp phản xạ,  cô lao người về phía trước, cả người xô vào Tô Tố Như:

“Rầm!”

“Rầm! Rầm!”

“Á!” Tiếng hoảng hốt vang lên trong nhà hàng. Tô Tố Như lăn từ trên cầu thang xuống dưới y như một bao cát.

Đỗ Hiểu Linh túm lại được cái lan can lóp ngóp bò dậy. Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mà khi nhìn thấy Tô Tố Như cô run rẩy toàn thân.

“Mẹ!” Lục Thiếu Quân ngoài cửa chạy vào.

Không mất một giây do dự, anh ôm chặt lấy mẹ mình trên tay. Ánh mắt liếc về phía đầu cầu thang nơi Đỗ Hiểu Linh đang ở đó mắt mở to kinh ngạc và sợ hãi.

“Không phải tôi!” Tiếng Đỗ Hiểu Linh vô thức nói.” Cô quay người tìm kẻ vừa đẩy mình nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng ai.

Lúc này, phía dưới, Lục Thiếu Quân xoay người rời đi. Nhưng ánh mắt đầy ám ảnh. Nó vừa đau lòng, vừa hoảng loạn, vừa mất mát, vừa thù hận. Ánh mắt ấy còn dường như không tin nổi những gì mình vừa nhìn thấy. Chính anh cũng dường như không thoát khỏi kinh động và rối trí.

Một khung cảnh hỗn loạn. Máu, nước mắt, la hét… Đỗ Hiểu Linh hoàn toàn không biết điều gì đang diễn ra trước mắt mình. Cô chỉ thấy mọi người xúm lại nhìn mình, thấy Ngụy Tử Việt ôm chặt lấy Tiểu Thành che lấy mắt cậu bé. Mắt cô mờ dần rồi “Uỳnh” cô cũng ngã ập xuống. Đầu óc hoàn toàn choáng váng.

“Không phải tôi.” Đỗ Hiểu Linh yếu ớt cất tiếng nói.

Từng mảng tối đen nối nhau, bao phủ lấy cô, tiếng động rơi vào sâu hút không nghe thấy gì cả. Trong khoảng tối đó, Đỗ Hiểu Linh chỉ thấy  ánh mắt khi ấy Lục Thiếu Quân nhìn cô với rất nhiều cảm xúc hỗn loạn khiến cô vừa sợ hãi, vừa đau lòng.