Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 54: Bão rừng



Lăng Tuấn Dương vì mất máu mà cũng ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đêm đã buông xuống tự bao giờ.

“Ầm… ầm… Đoành…”

Những tiếng sấm khô khốc vang lên cùng tiếng sét đánh trúng căn nhà khiến cho Lăng Tuấn Dương giật mình tỉnh dậy.

Đỗ Hiểu Linh cũng bị đánh thức. Gió vun vút. Cái lỗ ánh sáng gió rít từng hồi. Lăng Tuấn Dương nhanh chóng nhòm qua cái lỗ đó, lập tức bị dọa hết hồn:

“Không phải chỉ là mưa núi đơn thuần, đây là bão.”

Đỗ Hiểu Linh vừa nghe không biết nên vui hay buồn. Trời bão sẽ tăng cơ hội thoát ra, nhưng địa hình đồi núi hiểm trở nguy hiểm không ít, mạng cũng khó giữ.

“Ráng mỡ gà đằng đông, bão chắc sẽ rất lớn.” Lăng Tuấn Dương tiếp tục bổ sung thêm.

Nghe câu này Đỗ Hiểu Linh thở dài. Đúng là đen đủi thật sự. Tiếng gió lại gầm rú ở bên ngoài. Bên vách tường có thể nghe thấy bập bõm tiếng đám bắt cóc chửi thề.

“Rắc! Rắc!” Tiếng cành cây bị gió quật gẫy đập vào căn nhà, căn nhà đã xây dựng lâu năm nên bật tung mấy tấm ván ép. Cành cây xiên vào bên trong, may mà Đỗ Hiểu Linh co lại trốn nếu không cành cây đã xiên vào người cô.

Mưa xối vào bên trong.

“Hừ. Mẹ nó chứ, cái phòng củi bị cây xiên vào rồi!”

Từ bên ngoài truyền đến tiếng nói. Hai tên mặc đồ bảo hộ cầm đèn đang túm chặt lấy một cái cây lớn đã đổ ngang bên ngoài căn nhà để không bị gió thổi đi.

“Đỗ Hiểu Linh, phải đi bây giờ, nếu không bọn chúng sẽ chuyển chúng ta lên nhà trên.”

Lăng Tuấn Dương ở bên cạnh cất tiếng nói với Đỗ Hiểu Linh.

Lúc này gió đã bớt cuồng loạn, nhưng mưa lại dữ dội. Những cơn bão thường sau một hồi gió rít thì mưa sẽ ào ào, chu kỳ sẽ lặp lại. Đỗ Hiểu Linh gật đầu. Cả hai men theo cái lỗ chỗ cái cây xiên vào tạo ra lỗ hổng mà đi.

“Tránh ra một chút!”

Lăng Tuấn Dương bước ra trước, anh dùng tay còn lại kéo cái cành cây “rắc rắc” tạo thành một lỗ hổng lớn. Anh cẩn thận thò đầu ra, hai tên bắt cóc vẫn đang soi đèn pin ở chỗ cái trạm điện, có lẽ bão làm mất điện trên nhà chính nên chúng tới đây.

“Đưa tay cho tôi.” Lăng Tuấn Dương gọi khẽ.

Đỗ Hiểu Linh không chần chừ, nắm lấy tay của Lăng Tuấn Dương đu người lên. Cả hai vừa thoát ra chỗ mái nhà thì “ầm ầm” sấm lại dội xuống.

“Vút vút!” Lại đến một hồi gió thổi.

“Cẩn thận!” Lăng Tuấn Dương thấy tấm ván lao tới vội vã vừa né vừa kéo Đỗ Hiểu Linh tránh đi. Cô trượt chân một cái tụt xuống phía dưới. Lăng Tuấn Dương túm lấy được cô.

Nhưng chưa kịp hoàn hồn, đèn pin đã rọi thẳng vào chỗ hai người:

“Bọn chúng trốn kìa!” Một tên hét lên. Đỗ Hiểu Linh gắng hết sức bình sinh nhảy xuống, Lăng Tuấn Dương nhảy theo, mặc kệ mưa gió, cả hai cầm chặt lấy tay nhau chạy thẳng vào trong rừng.

“Đuổi theo mau!” Hai tên bắt cóc gào lên, rọi đèn pin bám theo.

Bóng tối bao trùm, thỉnh thoảng mặt đất sẽ lóe lên tia sáng của chớp giật. Tình cảnh này thật giống y như năm xưa cô cùng với chú Đức chạy trốn ra khỏi căn nhà dưới quê đó. Đỗ Hiểu Linh như bị gợi nhắc quá khứ vừa chạy vừa không ngừng sợ hãi. Nỗi sợ khiến cô bật thành tiếng:

“Mẹ! Mẹ ơi! Chú Đức!”

Lăng Tuấn Dương nghe rõ mồn một. Anh sợ hết hồn. Nhưng đằng sau vẫn có kẻ đuổi theo gắt gao anh không dám dừng lại, tiếp tục kéo tay Đỗ Hiểu Linh băng rừng.

“Có một cái hang. Chúng ta vào đó thôi!”

Lăng Tuấn Dương phát hiện phía trước có cái hang nhờ tia sét rọi vào. Anh kéo Đỗ Hiểu Linh vòng ra phía sau một cái cây lớn, đu người xuống bên dưới rồi chui tọt vào trong hang.

“Rầm rầm… Rắc…” Những âm thanh ghê người vẫn vang lên. Ánh đèn pin rọi tới hồi lâu, lẫn vào tiếng gió là tiếng người:

“Chúng đi đâu rồi?”

Hai tên bắt cóc soi đèn một lúc. Vừa vặn gió quật mạnh:

“Vút! Rắc!” Một cành cây đổ xuống.

“A!” Một tên bắt cóc rú lên. Cành cây quăng trúng hắn. Hắn buông cái đèn pin, đèn pin lăn xuống vực, rơi thẳng ngay cửa hang chỗ hai người đang trốn.

Thật may chúng không phát giác.

“Hừm. Quay về thôi!” Tên còn lại nhanh chóng phát hiện đồng bọn bị thương. Trời rất tối không xác định được thương tích. Tên đó kéo cây ra dìu đồng bọn trở về.

Trong hang động tối thui, Lăng Tuấn Dương nhận thấy Đỗ Hiểu Linh co ro ngồi một góc, cái đèn pin của cái tên kia vẫn ở đó. Lăng Tuấn Dương thận trọng một chút rồi đưa tay ra kéo, tiện tay kéo luôn một cái cành cây lấp vào cửa hang để bớt gió.

“Hy vọng không có thú dữ trong này.” Lăng Tuấn Dương rọi đèn. xem xét xung quanh. Đây là một cái hang đá, anh kéo tay Đỗ Hiểu Linh vào sâu hơn một chút.

“Không có thú dữ.” Lăng Tuấn Dương cẩn thận kiểm tra lại thông báo.

Trong này khá lạnh, nhưng mưa không xối được vào sâu. Chỉ là nước trên đỉnh núi tràn vào, miễn cưỡng tìm một hòn đá lớn ngồi lên trên đó cũng có phần khô ráo.

“Cô ngồi ở đây đi!”

Lăng Tuấn Dương chỉ Đỗ Hiểu Linh có một cái hốc đá nhỏ, vừa vặn cho hai người ngồi, do xói mòn mà tạo nên hình thù như là cái ghế quả trứng. Đỗ Hiểu Linh hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết răm rắp làm theo, thần trí vẫn mông lung và mơ hồ như đang sống trong sự việc của mười mấy năm trước.

“Mẹ… Mẹ…” Đỗ Hiểu Linh lẩm bẩm trong miệng như một người điên. Lăng Tuấn Dương nghe rất rõ, lập tức phát giác cô bị câm do tâm lý ám thị. Mà nút thắt chính là do cái chết của mẹ mình.

Lăng Tuấn Dương như hiểu được tâm lý của Đỗ Hiểu Linh lúc này, anh ôm lấy cô, nói khẽ:

“Con gái ngoan, mẹ đây! Mẹ đây!”

Đỗ Hiểu Linh mơ hồ nghe tiếng nói dịu dàng, cô co ro trong lòng Lăng Tuấn Dương nước mắt cứ thế trào ra, cô gọi mẹ cho đến lúc thiếp đi.



Sáng hôm sau bão đã tan. Đỗ Hiểu Linh tỉnh dậy, phát hiện mình ở trong lòng Lăng Tuấn Dương, anh cũng vì mệt, đói, lại bị thương nên ngủ say, còn có cơ thể hơi sốt lên. Cô giật mình lay anh.

Lăng Tuấn Dương dụi mắt, nhìn thấy Đỗ Hiểu Linh mỉm cười, giấu đi vẻ mệt mỏi:

“Cô dậy rồi đó à? Để tôi tìm xem có cái gì ăn không.”

Đỗ Hiểu Linh kéo anh lại, đưa tay ra hiệu:

“Anh bị thương, sốt rồi, để tôi đi.”

Lăng Tuấn Dương nhíu mày mỉm cười, cơn bão cùng mưa lớn khiến cho nước róc cả vào trong hang, còn cuốn theo bao nhiêu là lá cây, nước đục ngầu.

“Làm sao mà ra được, cô muốn bơi sao? Tốt nhất ngồi im ở đây há miệng chờ sung, trong nước kiểu gì cũng có trái cây bị quật trôi theo dòng nước.” Lăng Tuấn Dương bật cười thành tiếng nói.

Đỗ Hiểu Linh tròn mắt, cảm giác gần gũi này nhắc cô nhớ lại chú Đức, viền mắt hơi hồng lên. Lăng Tuấn Dương nói:

“Có thể cô không biết nhưng hôm qua khi mê man ngủ cô gọi mẹ.”

Đỗ Hiểu Linh giật mình, không tin vào những gì mình nghe, cô đưa tay ra hiệu.

“Tôi gọi mẹ? Anh mơ ngủ rồi, chuyện đó là không thể nào.”

Lăng Tuấn Dương hơi cong môi, niềm nở nói:

“Tôi là bác sĩ tâm lý, nhìn qua là biết cô bị bệnh tâm lý ám thị lâu dần khiến mất khả năng giao tiếp. Chỉ cần cô tháo được nút thắt trong lòng sẽ nói chuyện trở lại được.”

“Không thể nào!” Đỗ Hiểu Linh tiếp tục lắc đầu, đưa tay phân bua.

“Cô từng nói hồi nhỏ cô cũng biết hát phải không? Đó, nếu cô không tin chúng ta cược một phen. Nếu an toàn trốn được ra khỏi đây, tôi sẽ trị bệnh cho cô. Khi ấy, tôi mà thành công, cô phải đáp ứng một điều kiện của tôi.”

Đỗ Hiểu Linh chẳng suy nghĩ đến vế sau, cô đang bận tâm đến vế trước đối phương nói, trong lòng nghi ngờ cùng mờ mịt.

“Cược đi! Cũng đâu mất mát gì.” Lăng Tuấn Dương tiếp tục thuyết phục.

Đỗ Hiểu Linh miễn cưỡng gật đầu. Cái đói cùng cái khát khiến cả hai rã rời,. Nước mưa đọng ở trên mấy cái dây leo xuyên vào trong động, Lăng Tuấn Dương nghiêng người chỉ Đỗ Hiểu Linh.

“Uống đi!”

Có lẽ đây là thứ nước sạch duy nhất hai người có lúc này, Đỗ Hiểu Linh nghiêng người, đưa tay hứng, nước chảy vào miệng.

Lăng Tuấn Dương sau đó làm theo.

….

Đến trưa, nước rút gần hết, trên mặt đất toàn là bùn nhão, quả nhiên có trái cây sót lại, có đào rừng, có cả hồng. Lăng Tuấn Dương nhảy xuống nhặt mấy quả, lau vào vạt áo đưa cho Đỗ Hiểu Linh.

“Ăn tạm đi! Bữa ăn vô cùng healthy.”

Người đàn ông trước mặt Đỗ Hiểu Linh là người lạc quan nhất mà cô từng gặp, cảm giác như mọi chuyện đối với anh dù khó khăn anh vẫn đón nhận rất nhẹ nhàng. Cô thấy rất ngưỡng mộ.

“Chúng ta đi thôi, sợ rằng bọn chúng sẽ quay lại tìm kiếm.”

Lăng Tuấn Dương đỡ Đỗ Hiểu Linh xuống, nhấn vào túi thêm vài trái đào nữa.

“Vai anh không sao chứ?”

Đỗ Hiểu Linh lo lắng đưa tay ra hiệu hỏi.

“Không sao, nhưng nếu không tìm được kháng sinh sớm thì nó sẽ nhiễm trùng, sau này bị sẹo sẽ xấu, chỉ vậy thôi!”

Đỗ Hiểu Linh mỉm cười. Lăng Tuấn Dương rất vui tính, sự gặp gỡ kỳ lạ này khiến Đỗ Hiểu Linh ngoài lựa chọn tin tưởng vào đối phương cũng không còn cách khác, cô bỏ xuống phòng bị, cảm thấy anh cũng rất tốt.

“Đi thôi nào!”

Lăng Tuấn Dương vừa kéo tay Đỗ Hiểu Linh ra đến cửa hang được mấy bước thì lập tức phát giác bọn buôn người đang ở đó tìm kiếm. Cả hai chưa kịp phản ứng thì một tên bắt cóc đã phát giác.

“Bọn chúng kia!” Vừa nghe thấy thế, Lăng Tuấn Dương dùng tay không bị thương của mình túm lấy Đỗ Hiểu Linh chạy thục mạng.

“Đuổi theo mau, không để bọn chúng thoát!” Tên béo gào mồm lên chỉ về phía hai người.

Bản năng sinh tồn khiến Lăng Tuấn Dương và Đỗ Hiểu Linh gắng hết sức bình sinh. Chẳng bao lâu đã bỏ xa đám người đó.

Bỗng, Đỗ Hiểu Linh nhìn thấy phía trước có một cái bẫy thú, vì mưa bão mà bật lên.

“Cẩn thận!” Trong gang tấc Đỗ Hiểu Linh bật lên thành tiếng, cô kéo tay Lăng Tuấn Dương giật mạnh ra sau. Bị bất ngờ, Lăng Tuấn Dương xoay thành vòng, mất đà không trụ vững, kéo cả Đỗ Hiểu Linh ngã xuống.

“UỴCH! UỴCH!” Cả hai văng ra. Trong gang tấc cả thân mình tránh sang được lưỡi chông sắc nhọn.

“Có sao không?” Lăng Tuấn Dương lồm cồm bò lên nhìn Đỗ Hiểu Linh, cô bị một cái mũi nhọn xé toạc bên áo, mặt xám ngoét nhưng thân mình vẫn ở tư thế chắn cho Lăng Tuấn Dương.

“Không sao chứ?” Lăng Tuấn Dương tiếp tục sốt sắng.

Đỗ Hiểu Linh lắc đầu. Cả hai nằm ở đó thở hồng hộc vì sợ và vì chạy quá mệt.

Sau một hồi nằm đó, Lăng Tuấn Dương và Đỗ Hiểu Linh cùng nhau tìm đường ra đến bìa rừng. Thật tình cờ gặp được một kiểm lâm.

“Đồng chí kiểm lâm, có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”