Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 61: Đó là trả giá!



Suốt một đêm, Lục Thiếu Quân ở lại phòng bệnh canh chừng giấc ngủ cho Đỗ Hiểu Linh. Sự tự trách dâng lên. Nhìn cô trên giường bệnh, anh mới hiểu hóa ra tổn thương mà anh gây cho cô lại lớn đến thế.

“Tôi xin lỗi. Những ngày qua là tôi sai rồi.” Lục Thiếu Quân thì thầm.

Nhưng Đỗ Hiểu Linh chẳng hay nghe thấy. Cô đã rúc trong cái lớp vỏ ốc của mình, hoàn toàn thờ ơ với tất cả mọi chuyện bên ngoài vì những nỗi đau chồng chéo anh gây ra cho cô.

Lục Thiếu Quân kéo lại chiếc chăn mỏng trên người Đỗ Hiểu Linh, bàn tay anh run run chạm đến vùng bụng, nơi có một sinh linh thiêng liêng đang ở đó.

“Con gái của ba!” Lục Thiếu Quân gọi khẽ. Có lẽ anh thật sự mong đứa bé là một cô con gái đáng yêu và xinh đẹp giống như Hiểu Linh.

Cảm thấy cô vẫn đang say ngủ, Lục Thiếu Quân mạnh dạn áp tai lên vùng bụng cô lắng nghe âm thanh của đứa bé truyền lại. Anh cứ lặng yên như thế suốt một đêm dài.

Ngày hôm sau, khi Đỗ Hiểu Linh tỉnh dậy thì Lục Thiếu Quân đã ra sân bay.

Đỗ Hiểu Linh vẫn phải ở lại viện tĩnh dưỡng. Việc anh đi hay ở đối với cô mà nói không còn quan trọng nữa.

Lâm Duy Kiên nhìn Đỗ Hiểu Linh trên giường bệnh thật sự đau lòng, ông cất tiếng nói:

“Cô Hiểu Linh, trong bụng cô bây giờ là giọt máu của cậu chủ, cô phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ để cả hai mẹ con an hảo, nếu không cậu chủ sẽ lo lắng.”

Năm chữ “cậu chủ sẽ lo lắng” vang lên bên tai Đỗ Hiểu Linh mà không khác gì trò cười. Cô nhếch môi lên mỉa mai chính mình cũng là mỉa mai cái lòng tốt của Lục Thiếu Quân.

“Anh ta vốn muốn bác sĩ bỏ thai, anh ta đâu cần đứa con này, bây giờ để cho một người chăm sóc cô, anh là diễn cho ai xem?” Đỗ Hiểu Linh nghĩ thầm trong bụng. Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn không muốn tiếp tục cuộc đối thoại của Lâm Duy Kiên.

“Vậy cô nghỉ đi!” Lâm Duy Kiên có phần bất lực nói. Trong lòng ông biết Đỗ Hiểu Linh có nút thắt, muốn cởi nút thắt thì phải tìm người buộc dây. Một người ngoài như ông cơ bản không giúp ích gì được.

Lâm Duy Kiên căn dặn vệ sĩ canh cửa ở ngoài phòng bệnh. Tiếng điện thoại reo lên, ông vội vã cầm điện thoại.

Cậu chủ Thiếu Quân: <Tôi không có ở Giang Thành, mẹ tôi là người khó đối phó. Chú tìm Lục Tư Phàm, anh ta dẫu sao cũng sẽ có cách bảo vệ Hiểu Linh và đứa con trong bụng. Thêm một người bảo hộ, cô ấy sẽ an toàn hơn.>

Cậu chủ Thiếu Quân: <Tôi không có ở Giang Thành, mẹ tôi là người khó đối phó. Chú tìm Lục Tư Phàm, anh ta dẫu sao cũng sẽ có cách bảo vệ Hiểu Linh và đứa con trong bụng. Thêm một người bảo hộ, cô ấy sẽ an toàn hơn.>

Lâm Duy Kiên vừa đọc tin, ánh mắt lập tức vui vẻ. Có những thứ khi xa cách mới nhìn thật rõ, có những điều chạm đến gần với mất mát sẽ biết trân trọng. Lục Thiếu Quân cũng thế.

<Cậu chủ, cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô Hiểu Linh!> Lâm Duy Kiên soạn tin nhắn lại.

Ông vốn đã hoảng sợ Lục Thiếu Quân nghi kỵ đứa con trong bụng Đỗ Hiểu Linh. Nhưng lúc này, đọc tin nhắn của anh, ông mới biết hóa ra Lục Thiếu Quân đã lựa chọn tin tưởng cô, cũng lựa chọn bảo vệ hai mẹ con cô. Có lẽ khoảnh khắc thấy cô tổn thương ngã gục ở đó đã khiến anh thay đổi, nhận ra sai lầm của mình.

Lâm Duy Kiên trở về nhà họ Lục, ông muốn lên trên nhà chính nơi Lục Tư Phàm sống cùng ông nội Lục để tìm anh ta.

Vừa bước đến bên thềm nhà họ Lục, Lâm Duy Kiên đột nhiên thấy căn nhà trở nên vắng vẻ lạ thường, đến vệ sĩ cũng không có ở đây. Lòng nảy ra nghi ngờ.

“Sao không có ai?” Lâm Duy Kiên khe khẽ hỏi. Nhưng ông không dám đánh động, cẩn trọng bước vào nhà chính.

Cánh cửa phòng hé mở, Lâm Duy Kiên đột nhiên đông cứng người lại, đưa tay che kín miệng mình vì sợ đối phương phát giác.

Phía bên trong ông cụ Lục đang nằm trên một cái ghế nằm. Đối diện với ông là một vị bác sĩ bịt kín khẩu trang không nhìn rõ mặt đang cầm một con lắc trên tay.

“Lục lão gia, mau ngủ đi nào… Trong giấc ngủ ông sẽ thấy Lục Thiếu Quân là một kẻ vô dụng, cậu ta khiến Lục thị phá sản… Lục Tư Phàm xuất hiện, sẽ là người giúp ông tháo gỡ…”

Tiếng nói của vị bác sĩ vô cùng ma mị. Lâm Duy Kiên kinh động.

“Là thôi miên sao? Sao có thể…”

Nhưng ông còn chưa thắc mắc được bao lâu thì từ trên ghế ở trong phòng, một người phụ nữ yên lặng ngồi đó nãy giờ chầm chậm xoay người lại.

“Đường Thanh Minh!” Lâm Duy Kiên không nhịn được kêu lên một tiếng.

Phía bên trong, Đường Thanh Minh, Lưu Thịnh Nam lập tức phát giác, đồng thời quay lại nhìn chằm chằm vào Lâm Duy Kiên.

“Các người…”

Nhưng Lâm Duy Kiên còn chưa nói hết câu thì đã bị Lưu Thịnh Nam khống chế. Lục Tư Phàm cũng hốt hoảng chạy ra.

“Chú Lâm!”

Lâm Duy Kiên hai mắt mở lớn. Tư Phàm có dã tâm ông không hề bất ngờ. Nhưng Đường Thanh Minh lại khác. Ông đã sống cả đời nhà họ Lục, đã biết Đường Thanh Minh trước đây là người phụ nữ hiền hậu đến thế nào. Thậm chí khi Lục lão gia tìm được Tư Phàm là cốt nhục nhà họ Lục, Đường Thanh Minh cũng chủ động từ chối tất cả cổ phần, từ chối trở về nhà họ Lục, còn gay gắt ép Tư Phàm không cần một đồng một cắc nào của nhà họ Lục.

“Đường Thanh Minh! Bà muốn khống chế lão gia? Muốn đoạt Lục thị sao?”

Lâm Duy Kiên không nhịn được gọi một tiếng. Lục lão gia lúc này đã say ngủ. Đường Thanh Minh chầm chậm tiến đến phía Lâm Duy Kiên:

“Đúng thế, tôi muốn khống chế nhà họ Lục trong tay. Ông biết thì sao nào? Tôi chờ mãi cái ngày Lục Thiếu Quân ra nước ngoài, ở đó tôi xử tên nhãi ấy chỉ bằng một cuộc giao dịch nhỏ, còn ở đây Lục lão gia này sẽ nghe lệnh của tôi, danh chính ngôn thuận giao lại Lục thị cho con trai Tư Phàm. Chuyện đã đi đến nước này Lâm Duy Kiên ông nên im miệng vĩnh viễn thì tốt hơn.”

Đường Thanh Minh vừa nói vừa chầm chậm đi qua đi lại trước mặt Lâm Duy Kiên. Lục Tư Phàm hốt hoảng:

“Mẹ! Mẹ định làm gì? Không được, đây là mạng người. Mẹ không thể… Không phải mẹ nói rằng chỉ cần khiến Lục Thiếu Quân mất uy tín, con sẽ dùng chính khả năng của mình để nắm giữ Lục thị sao? Thời gian qua con cũng đã khẳng định được năng lực của mình rồi. Mẹ tính làm gì Lục Thiếu Quân, vừa rồi mẹ nói gì?”

Đường Thanh Minh quay người lại nhìn con trai:

“Con ngây thơ hay là ngu ngốc vậy? Nếu như chỉ là lên nắm quyền Lục thị, con có thể xả hận trong lòng được không? Mẹ muốn Tô Tố Như phải đau đớn, sẽ hiểu thế nào là mất đi đứa con của mình. Nỗi đau mà mẹ phải chịu khi bà ta lần lượt cướp đoạt những đứa con còn chưa thành hình ra khỏi bụng mẹ. Đó là trả giá.”

“Mẹ điên rồi! Mẹ không thể…”

Nhưng Lục Tư Phàm còn chưa nói hết câu đã bị khống chế phía sau. Đường Thanh Minh vẫy tay một cái, Lưu Thịnh Nam đã lôi Lâm Duy Kiên ra xô mạnh một cái.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Lâm Duy Kiên ngã từ trên cầu thang xuống. Cả thân hình văng thẳng vào lan can, đầu đập thẳng xuống cái chậu hoa cuối chân cầu thang.

“Ông ta sảy chân bị ngã, không liên quan gì tới chúng ta. Sắp xếp đi, tôi sẽ rời khỏi đây. Lúc này cần phải lên chùa Đại Quang làm chút việc rồi.”

Đường Thanh Minh nói xong lời này thì rời đi. Ánh mắt bà ta lạnh tanh, không một chút thương xót, bỏ lại con trai đang kinh hoàng ở đó.

“Cậu Tư Phàm. Cậu biết bây giờ cần làm gì rồi đó.”

“Các người… Mẹ nữa, chúng ta đâu nhất thiết làm thế.” Lục Tư Phàm toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Lục Tư Phàm chôn chân đứng tại chỗ nhìn Lâm Duy Kiên máu me be bét dưới chân cầu thang, anh ta gào lên:

“Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu!”

Lục Tư Phàm vốn chỉ muốn nắm giữ Lục thị để đòi lại công bằng cho những đau đớn của mình. Anh ta chưa từng nghĩ, chặng đường này lại có thể ác liệt đến thế, cũng không bao giờ nghĩ được mẹ mình lại tàn độc đến thế.