Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 66: Nỗi lòng người mẹ



Lục Tư Phàm hồi lâu ngồi trong xe, cuối cùng anh ta quyết định khởi động máy. Nhưng anh Tư Phàm không về nhà cũ họ Lục như mọi lần mà lái xe thẳng tới nơi Đỗ Hiểu Linh đang bị giam giữ.

“Xin chào quản giáo. Tôi muốn tới đây thăm cô Đỗ Hiểu Linh!”

Lục Tư Phàm cất tiếng nói. Ninh Tiểu Sảnh lúc này vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy đối phương nhắc đến Đỗ Hiểu Linh thì lập tức dừng lại.

“Lại là một người muốn gặp Đỗ Hiểu Linh. Người đàn ông này… có phải là Lục Tư Phàm, đứa con rơi của nhà họ Lục không?”

Ninh Tiểu Sảnh nheo mắt dò đoán. Quản giáo còn chưa kịp cất tiếng, Ninh Tiểu Sảnh đã bước tới:

“Anh muốn gặp Đỗ Hiểu Linh sao? Cô ấy vẫn chưa hồi phục sức khoẻ, còn ở viện cảnh sát. Tôi sẽ đưa anh đi.”

Lục Tư Phàm quay người nhìn lại. Trước mắt anh ta là một nữ cảnh sát vóc người cao cao, thân thể toát lên vẻ khoẻ khoắn, đặc biệt là ánh mắt của đối phương, vô cùng sắc bén. Anh ta có cảm giác như đôi mắt này có thể nhìn thấu ruột gan người khác. Lục Tư Phàm đã từng gặp rất nhiều người, nhiều phụ nữ. Nhưng phụ nữ toả ra khí thế áp bức người thế này anh ta là gặp lần đầu tiên.

“Sao thế? Mời anh đi theo tôi!” Ninh Tiểu Sảnh phát hiện ra đối phương đang nhìn mình chăm chú thì cất tiếng hỏi.

“À không. Cảm ơn đồng chí cảnh sát. Chúng ta đi thôi!” Lục Tư Phàm bị bắt quả tang nhìn đối phương dò đoán liền có chút xấu hổ. Anh ta bối rối cúi đầu đi theo Ninh Tiểu Sảnh.

“Xin hỏi đồng chí là…?”

Lục Tư Phàm cất tiếng hỏi. Ninh Tiểu Sảnh liếc mắt nhìn sang bên phía đối phương, lấy từ trong túi áo ra tấm thẻ cảnh sát đưa đến trước mặt Lục Tư Phàm.

“Đội trưởng đội cảnh sát trại giam Ninh Tiểu Sảnh?”

Lục Tư Phàm có vẻ ngạc nhiên. Ninh Tiểu Sảnh nhìn bên ngoài còn rất trẻ vậy mà đã làm đội trưởng đội cảnh sát trại giam, cũng rất có bản lĩnh. Phải nói rằng môi trường cảnh sát là môi trường rất khắc nghiệt, nhất là với phái nữ.

“Có chuyện gì sao?” Ninh Tiểu Sảnh nhăn mặt hỏi lại.

Lục Tư Phàm lại thêm một lần bối rối. Ninh Tiểu Sảnh rất thẳng thắn, thanh âm lại nghe có phần doạ người.

“Ồ không.” Lục Tư Phàm đáp lời.

Bệnh viện đa khoa cảnh sát ở rất gần trại giam. Vì vậy cả hai lái xe một chút đã tới.

Ninh Tiểu Sảnh sải bước đi trước, Lục Tư Phàm bước theo sau. Trong phòng bệnh, Đỗ Hiểu Linh đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt vẫn còn sưng tấy vì màn tra tấn của bạn tù.

“Đỗ Hiểu Linh, có người tới thăm!” Tiếng viên cảnh sát gác ở đó cất lên.

Đỗ Hiểu Linh uể oải mở mắt ra. Dường như cô chỉ vờ ngủ chứ thực tế vẫn nghe rất rõ lời của cảnh sát.

“Đỗ Hiểu Linh, là tôi, Lục Tư Phàm.”

Đỗ Hiểu Linh nghe thấy tên đã vô cùng chán ghét. Nhà họ Lục từng cá nhân đều là những kẻ dùng cô như đá lót đường.

Lục Tư Phàm thở dài một hơi, ngồi xuống bên chiếc ghế cạnh giường bệnh. Anh ta lấy làm áy náy lắm. Khi cô xảy ra chuyện là anh ta bị mẹ uy hiếp không thể trợ giúp mới nên cơ sự này.

“Tôi biết cô đau lòng. Thật sự rất xin lỗi cô vì khi cô có chuyện tôi lại chẳng thể làm gì được. Là tôi hèn nhát.”

Đỗ Hiểu Linh không có bất cứ một động tĩnh nào trên gương mặt. Ninh Tiểu Sảnh nhận nhiệm vụ đứng gần đó canh chừng nghe thấy lời Lục Tư Phàm hai chân lông mày cũng thoáng dao động.

“Bây giờ tôi biết nói gì với cô cũng vô ích. Nhưng có những việc chỉ tự mình giúp mình được thôi. Kể ra mấy lời này nghe sáo rỗng nhỉ?” Lục Tư Phàm có phần trào phúng. Bởi vì anh ta không giúp được cái gì cho cô, ngược lại ngồi đây giảng đạo, thật muốn chửi chính mình giả nhân giả nghĩa.

Ninh Tiểu Sảnh vẫn theo dõi nhất cử nhất động của Lục Tư Phàm. Thấy đối phương cười cợt như vậy thì nhíu mày lại.

“Có chuyện này trước khi đến đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều có nên nói với cô không. Nhưng mà tôi nghĩ cô cần phải biết. Dẫu sao đó cũng là cha của Tiểu Thành.”

Nhắc đến đây Lục Tư Phàm chăm chú nhìn biểu hiện trên gương mặt Đỗ Hiểu Linh. Anh ta biết cô luôn yêu Lục Thiếu Quân. Chuyện liên quan đến Thiếu Quân có thể cô vẫn sẽ bận tâm.

Nhưng, lại không có gì xảy ra cả.

Lục Tư Phàm thở dài một cái rồi nói:

“Lục Thiếu Quân bị mất tích bên nước S, tính thời gian cắt đứt liên lạc với trong nước cũng đã hơn nửa tháng rồi.”

Đỗ Hiểu Linh nghe mà cứ như không. Có lẽ vì những nỗi đau cô từng trải qua quá lớn, cảm giác bị bỏ rơi lúc yếu đuối và đơn độc nhất đã triệt để giết chết chút xúc cảm cuối cùng dành cho đối phương ở trong cô.

Lục Tư Phàm nhận ra thái độ của Đỗ Hiểu Linh, lòng có chút sợ hãi, nhưng không hẳn là ngạc nhiên. Có lẽ mọi chuyện đã sẵn ở dự liệu của anh ta.

“Tiểu Thành vẫn ổn. Tôi cũng thường thăm thằng bé, chỉ là Tiểu Thành có một chút sốc vì bị tách khỏi cô. Có Tô Tố Như, dù sao cũng là bà nội nên Tiểu Thành cũng được quan tâm nhiều hơn khi ở với Đỗ Tuyết Kỳ.”

Lời vừa nói xong, Lục Tư Phàm mới thấy Đỗ Hiểu Linh bày tỏ cảm xúc trên gương mặt. Từ hốc mắt trào ra giọt nước mắt nóng hổi. Đối với cô, tình yêu với Lục Thiếu Quân đã chẳng là gì cả, chỉ duy có tình mẫu tử vĩnh viễn không sao bỏ được, cũng là thứ giúp cô sống là người.

“Tôi thực ra rất lo cho Tiểu Thành. Lục Thiếu Quân lỡ như… vậy thì Tiểu Thành càng đơn độc…” Lục Tư Phàm cất tiếng nói tiếp.

Đỗ Hiểu Linh lúc này gần như vỡ òa. Môi cũng trở nên run rẩy. Cô quay hẳn mặt về phía Lục Tư Phàm rồi đưa tay ra hiệu:

“Hy vọng anh thương Tiểu Thành thật tâm. Tôi chưa từng nhờ anh việc gì, nhưng lần này xin anh hãy bảo vệ con trai tôi. Tôi chỉ có một mình nó.”

Lục Tư Phàm xúc động đến mức suýt chút không kìm được. Anh ta đang chứng kiến một người mẹ dù rơi vào hiểm cảnh cũng suy nghĩ cho con trai, dù Đỗ Hiểu Linh lúc này không có năng lực bảo hộ nhưng vẫn có bám víu vào hy vọng mong manh giữ cho con an toàn. Nghĩ đến chính mình, Lục Tư Phàm sao mà chua xót.

“Yên tâm. Tôi sẽ dốc hết sức.” Lục Tư Phàm khẳng định.

Khắc này, giờ này, Ninh Tiểu Sảnh chứng kiến mọi việc, cổ họng cũng nghẹn lại. Tình mẫu tử thiêng liêng thật khiến cho cô muốn trào nước mắt. Không chỉ thế người đàn ông Lục Tư Phàm này cũng mang đến cho cô cảm giác anh ta cũng có khổ tâm trong lòng mà không nói ra được.

“Anh Lục Tư Phàm đã hết giờ thăm. Mời anh về cho!” Viên cảnh sát bước vào thông báo.

Lục Tư Phàm bối rối đứng lên, đưa tay lên vuốt nhẹ sống mũi vẫn còn cay cay của mình.

“Đỗ Hiểu Linh, cô nghỉ đi. Tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ Tiểu Thành.”

Đỗ Hiểu Linh vỡ òa nhìn đối phương gật đầu. Bao nhiêu oán hận Lục Tư Phàm cô cũng gác lại, lúc này đây trong nhà họ Lục, cô còn có thể nhờ cậy được vào ai nữa cơ chứ? Lăng Tuấn Dương dù tốt bao nhiêu cũng không thể nào với tay đến nhà họ Lục được. Chỉ có Lục Tư Phàm mà thôi.

Lục Tư Phàm rời khỏi bệnh viện đa khoa cảnh sát với tâm trạng nặng trĩu. Anh ta tần ngần ở trước cổng bệnh viện mãi cũng không đi. Vừa vặn lúc này, một chiếc Bugatti lái đến. Ninh Tiểu Sảnh đã đứng đó tự bao giờ chờ đón chiếc xe.

“Lăng Tuấn Dương, anh đi mất công một chuyến rồi. Hôm nay hết lượt thăm Đỗ Hiểu Linh rồi.” Ninh Tiểu Sảnh cúi sát cửa kính chiếc xe mà cất tiếng nói.

“Sao lại thế? Cô làm đội trưởng mà không linh động được à?”

“Không được. Hôm nay đàn anh tôi đi giám sát, tôi không thể để anh ấy biết mình phá vỡ nguyên tắc được.” Ninh Tiểu Sảnh mỉm cười nói.

Lăng Tuấn Dương hừ lạnh một cái;

“Là cái tên Trịnh Nguyên Hưng ấy hả? Vẫn chấp niệm chưa quên tình cũ à?”

“Tình cũ cái gì chứ? Chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ nghiệp vụ của đàn anh thôi.”

Ninh Tiểu Sảnh đứng thẳng người dậy, phẩy tay một cái tiếp tục nói:

“Cậu về trước đi, trưa tôi tìm cậu ăn cơm sau.”

Nói xong thì Ninh Tiểu Sảnh quay người bước vào bên trong. Lúc này Lăng Tuấn Dương thở dài một cái, toan lái xe đi, không ngờ phát hiện Lục Tư Phàm đang đứng gần đó.

“Không lẽ là anh ta vừa thăm Hiểu Linh sao?”

Vừa nghĩ, Lăng Tuấn Dương vừa cẩn thận đậu lại xe, bước xuống, tiến về phía Lục Tư Phàm.

“Tổng giám đốc Tư Phàm? Có rảnh cùng đi ăn một bữa trưa hay không?”

Lục Tư Phàm đã quan sát Lăng Tuấn Dương từ nãy đến giờ. Vừa nghe đối phương đề nghị, không hề suy nghĩ lâu mà cất tiếng nói:

“Tôi rất sẵn lòng.”