Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 90: Nơi cất giấu



“Buông ra! Lục Thiếu Quân buông ra!” Đỗ Hiểu Linh tức giận mắng người. Nhưng Lục Thiếu Quân không nói gì cả, anh ôm cô một mạch vào nhà.

“Rầm!” Cánh cửa bị anh đá tung cả bản lề ra. Đỗ Hiểu Linh bị dọa sợ, ở trên vai anh càng phản kháng kịch liệt. Cô không ngừng lấy tay đấm vào lưng anh.

“Thiếu Quân anh điên rồi! Anh vẫn cứ là kẻ thô lỗ và thiếu kiềm chế như vậy.” Vừa đấm tay vào lưng anh, Đỗ Hiểu Linh vừa mắng.

Lúc này Ngụy Tử Việt chạy theo, nói với Tiểu Thành:

“Cậu chủ nhỏ, tôi đưa cậu đi chơi nhé!”

Tiểu Thành không nói gì, bước theo Ngụy Tử Việt, môi hơi run lên như vẫn sợ.

“Không sao! Ba chỉ đang đùa mẹ thôi. Ba cậu đang muốn đưa mẹ về, tách mẹ ra khỏi bác sĩ Lăng. Đó gọi là ghen hiểu không?” Ngụy Tử Việt nói mấy lời này mà cảm thấy bản thân mình cũng không dám chắc có đang lừa Tiểu Thành hay không.

“Hừm. Chú bảo ba cháu có đánh ghen thì cũng nhẹ nhàng thôi. Làm như vậy chỉ khiến mẹ cháu sợ chạy mà thôi!” Tiểu Thành nói y như ông cụ non.

Ngụy Tử Việt sởn cả da gà. Chỉ nghĩ đến việc anh ta có dũng khí tới nói với Lục Thiếu Quân xin hãy đánh ghen văn minh là đã khiến anh ta cảm giác như thế giới này là cả một bầu trời đen tối rồi. Cho anh ta thêm mười lá gan anh ta cũng không dám.

“Cậu chủ nhỏ yên tâm, sẽ không có gì đâu. Chúng ta không nên ở đây làm kỳ đà cản mũi.” Ngụy Tử Việt đắn đo một chút trong lòng rồi quyết định thuyết phục ông cụ non rời đi vẫn khả thi hơn việc chạy vào khuyên ông chủ mình đánh ghen nhẹ nhàng.

Trong nhà, Đỗ Hiểu Linh bị Lục Thiếu Quân đặt lên ghế sô pha. Cả thân hình cao lớn của anh phủ lên người cô, mặt đỏ gay gắt:

“Bây giờ em muốn thế nào? Muốn ở bên cạnh Lăng Tuấn Dương hay sao?”

Lục Thiếu Quân bắt đầu khẩu chiến. Mặc dù anh đã nói với lòng hãy kiềm chế nhưng thật sự không hiểu được chỉ cần thấy Đỗ Hiểu Linh ở bên cạnh Lăng Tuấn Dương là anh giận sôi lên được. Kể cả trong mơ thời gian gần đây anh cũng hay mơ đến Đỗ Hiểu Linh hạnh phúc bên cạnh Lăng Tuấn Dương, khi ấy anh vừa đau, vừa giận đến mức muốn một đao giết người.

“Đúng thế đấy! Ít nhất ở bên cạnh anh ấy tôi sẽ không bị người khác vác lên vai vứt xuống ghế.” Đỗ Hiểu Linh tức tối mắng.

Lục Thiếu Quân lúc này đâm hối hận, anh vội vã xoay người cô bốn phía:

“Hiểu Linh, anh xin lỗi, không làm em đau chứ?” Tiếng anh có phần hoảng loạn và rối trí.

“Đồ thần kinh! Anh bị điên hay sao mà đánh người? Tuấn Dương chảy máu rồi anh biết không?” Đỗ Hiểu Linh không nhịn được. Trước đây cô cứ nghĩ bản thân có thể kiềm chế. Nhưng hóa ra khi cơn giận lên cô cũng có thể nói ra những lời khó nghe.

Khuôn mặt Lục Thiếu Quân cứng đờ. Sống lưng tê dại. Người phụ nữ anh yêu ở trước mặt anh thương xót một gã đàn ông khác. Tim anh đau thắt. Lần đầu tiên anh cảm thấy cơn đau rõ ràng đến thế.

“Em… Em thật sự không quan tâm đến một chút cảm xúc nào của anh sao?”

“Không. Tôi nói rồi, kể cả anh chết đi tôi cũng không quan tâm, có khi còn đốt pháo ăn mừng trong đám tang anh.” Đỗ Hiểu Linh lập tức nói.

Lục Thiếu Quân buông lỏng tay cô ra. Cả người như không còn sức sống. Anh ngồi thụp xuống dưới đất, ánh mắt âm u như không thể nhìn được bất cứ một tia sáng nào.

Đỗ Hiểu Linh lập tức nhân cơ hội đứng dậy. Cô tiến thẳng vào phòng ngủ của mình đóng cửa lại, không quên nói:

“Anh mau về đi. Tôi gọi người tới sửa cửa.”

Lục Thiếu Quân đau lòng muốn chết. Anh phải mất một lúc lâu sau tiếng sập cửa của Đỗ Hiểu Linh mới đứng lên được. Một giọt nước mắt lăn từ trên khóe mi anh rơi xuống thảm trải sàn.

Anh khóc. Dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là anh đã khóc.

Lục Thiếu Quân lê chân ra khỏi nhà. Trên môi nở một nụ cười hỗn tạp. Anh bước đi trên đường với những bước vô định như người mất hồn.



Hai giờ sáng, quán Bar The Rock.

Lục Thiếu Quân gục mặt xuống bàn rượu. Xung quanh ngổn ngang những chai rượu mạnh. Cả quán bar không có một ai ngoài anh và Trần Du Lan bên cạnh.

“Thiếu Quân, anh đừng mong sự nhẹ nhàng của anh có thể mang Đỗ Hiểu Linh về bên mình. Anh là kẻ mạnh, kẻ mạnh có cách làm của kẻ mạnh. Chỉ cần anh kết hôn với cô ấy, dùng Tiểu Thành để cô ấy quay về bên cạnh anh. Tháng ngày còn dài anh sẽ làm cô ấy hiểu anh đối với cô ấy thế nào.” Trần Du Lan nói từng lời ngọt ngào thuyết phục Lục Thiếu Quân. Lời nói của cô ta chẳng khác gì rót mật.

“Có thể sao?” Lục Thiếu Quân đôi mắt chất chứa cả bi thương lẫn giận dữ hỏi.

Chỉ chờ có thế Trần Du Lan tiếp tục nói:

“Anh muốn Đỗ Hiểu Linh làm vợ mình thực tế cũng không phải là việc gì đó quá đáng. Hai người đã có con với nhau, nên ở cùng nhau là điều tất nhiên. Anh nghe em một lần, cứ làm mạnh tay bắt cô ấy kết hôn. Sau này Đỗ Hiểu Linh sẽ hiểu cho anh thôi.”

Từng lời từng lời Trần Du Lan nói cứ thế cứ thế dung nạp vào đầu Lục Thiếu Quân. Khung cảnh tươi đẹp khi anh và Đỗ Hiểu Linh sẽ trở thành vợ chồng, sống những ngày tháng tốt đẹp cùng với Tiểu Thành cũng hiện lên trước mắt.

Lục Thiếu Quân cười ngây ngốc trong mơ hồ:

“Đúng vậy. Chỉ cần giữ cô ấy bên cạnh, chỉ cần…” Lục Thiếu Quân lẩm bẩm rồi gục hẳn trên bàn.

“Thiếu Quân! Lục Thiếu Quân!”

Trần Du Lan lớn tiếng hỏi. Nhưng đối phương chẳng còn nghe thấy cô ta gọi nữa, hoàn toàn rơi vào giấc ngủ sâu. Lúc này Trần Du Lan nở một nụ cười lạnh:

“Ai bảo anh cứ thích cao thượng? Sau này chắc chắn anh sẽ phải cảm ơn em vì việc em làm ngày hôm nay. Còn Lăng Tuấn Dương, anh chờ đó. Nếu em đã không có được anh thì anh vĩnh viễn cũng không bao giờ có được Đỗ Hiểu Linh.”



Ngày hôm sau, khi Đỗ Hiểu Linh tỉnh dậy thì đã thấy Lục Thiếu Quân ngồi trong nhà cô, bên cạnh còn có luật sư và nhiều người khác.

“Anh làm gì vậy?”

“Em thay đồ đi rồi chúng ta nói chuyện.” Lục Thiếu Quân kiên định nói.

Đỗ Hiểu Linh nhíu mày. Quả thật cô vừa ngủ dậy, mặc dù vẫn rất xinh đẹp nhưng không thích hợp gặp người. Cô không nói gì đi vào trong nhà vệ sinh, chưa đầy mười lăm phút sau đã trở lại với quần áo chỉnh tề.

“Nói đi, anh muốn làm gì?”

Đỗ Hiểu Linh hất hàm hỏi. Lục Thiếu Quân nhìn cô, môi mỏng hơi nhếch lên. Anh vẫy tay cho mấy người tạm ra ngoài trước. Khung cảnh này đột nhiên khiến Đỗ Hiểu Linh cảm giác như trước mặt mình là Lục Thiếu Quân của trước đây, thậm chí còn kinh khủng hơn trước đây, lãnh khốc, tàn độc.

“Đây là giấy tờ liên quan đến một người có tên là chú Đức. Chỉ cần em đồng ý ký giấy kết hôn với anh, anh đảm bảo giúp em tìm được người này.”

Khuôn mặt Đỗ Hiểu Linh lập tức biến đổi thành kích động.

“Anh nói sao? Anh nói chú Đức vẫn sống hay sao?” Đỗ Hiểu Linh mất bình tĩnh đến mức khi hỏi câu này cô gần như nhào đến bên cạnh Lục Thiếu Quân.

“Người này rất quan trọng với em không phải sao? Nếu em muốn biết thêm thì ngay bây giờ cùng anh đi đăng ký kết hôn.” Lục Thiếu Quân bá đạo nói.

ĐỖ Hiểu Linh sau giây phút kích động thì cười khểnh lùi lại:

“Anh đừng nghĩ tôi ngốc. Nếu chú Đức thật sự còn sống thì thời gian qua tôi đã tìm thấy.”

Lục Thiếu Quân trái lại không bất ngờ. Anh đẩy tới trước mặt cô một bức ảnh. Đỗ Hiểu Linh liếc mắt một cái cả người lúc này cũng không thể nào tự tin mà không tin anh được nữa.

Bức ảnh là chú Đức, hơn nữa đôi kính đen đeo che đi hốc mắt năm xưa bị Vạn Như Ngọc cho người móc mắt ra. Người trong ảnh già hơn rất nhiều, nhưng lại béo hơn một chút. Đây chính là chú Đức cô tìm kiếm, không sai được. Mà chú Đức khi ở nhà họ Đỗ vốn đã bị Vạn Như Ngọc đuổi cùng giết tận, để bịt miệng tội ác của bà ta với mẹ cô đến một bức ảnh của người thật cũng không có.

“Anh có thứ này ở đâu?” Đỗ Hiểu Linh truy vấn.

“Em sẽ không biết chừng nào em chịu lấy tôi.” Lục Thiếu Quân vẫn cực kỳ ngang ngược.

Đỗ Hiểu Linh tức giận muốn chửi người, nhưng cô nuốt ấm ức xuống nói:

“Nếu như anh đã có thông tin tôi cũng sẽ có. Anh đừng có dùng thứ này ra trao đổi.”

Lục Thiếu Quân vẫn không hề tỏ ra bản thân xuống nước, thậm chí anh còn thấy mình đang cầm chắc chiến thắng mà nói:

“Xem ra em không thực sự muốn tìm người. Mà em còn cho rằng ông ấy đã chết vậy thì em nghĩ em có thể tìm được sao?”

“Hóa ra sự dịu dàng của anh là giả, anh vẫn thế, là một Lục Thiếu Quân thích lấy mạnh ra hiếp yếu.” Đỗ Hiểu Linh cười cợt nói.

Lời này của cô khiến cho tâm tư Lục Thiếu Quân thoáng dao động. Nhưng rồi lời Trần Du Lan lại vang lên trong đầu khiến anh không thể nào thay đổi ý nghĩ muốn giữ Đỗ Hiểu Linh bên cạnh.

“Anh cho em ba ngày để suy nghĩ.”

Nói xong thì đứng lên, để lại mọi thứ ở trên bàn nhanh chóng rời đi. Đỗ Hiểu Linh nhìn xuống tấm ảnh trên tay mình, vô cùng run rẩy. Từng mảng ký ức thương đau một lần nữa hiện về. Cô bật khóc:

“Chú Đức? Chú còn sống? Chú đang ở đâu?”



Nhà họ Đỗ

Vậy là đã một thời gian khá lâu trôi qua, Vạn Như Ngọc không cách nào liên lạc được với Đỗ Tuyết Kỳ. Lòng bà ta nóng như lửa đốt. Kay cũng không thấy tăm hơi.

“Gọi cho Trịnh Nguyên Hưng chưa?” Vạn Như Ngọc sốt ruột hỏi quản gia Hà.

Từ phía sau, quản gia Hà tiến tới, ông ta cũng rất vội vã:

“Như Ngọc, phía bên cảnh sát cũng đang thanh tra ngầm diện rộng, kỳ bầu cử sắp tới, thay ngôi đổi chủ nên sẽ có thanh tẩy cực lớn. Chúng ta cũng nên chạy trước.”

Từ phía sau cánh cửa, Kiều Thi Nhã gần như nín thở lắng nghe câu chuyện. Cô vốn chỉ vô tình ngang qua, không ngờ lại nghe được thứ bấy lâu nay trong hộp bí mật của cả quản gia Hà và Vạn Như Ngọc. Cô tự hỏi:

“Xưng hô kiểu này là sao? Còn có Trịnh Nguyên Hưng?”

“Vậy, giấy tờ, tiền và những thứ đó mau tìm cách tẩu tán trước đi.”

“Yên tâm, không ai nghĩ được chúng ta giấu nó trong mộ của con tiện nhân Lâm Chúc Thư đâu.”

Kiều Thi Nhã vừa nghe thấy câu này thì lạnh cả sống lưng. Cốc nước trên tay run rẩy rơi “choang” một cái.

“Ai?” Tiếng Vạn Như Ngọc rít lên.