Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 93: Cuộc họp cổ đông



Thời gian này, tin Đỗ Thị bị rơi vào khủng hoảng lan khắp các mặt báo. Đỗ Sơn Hải là người đứng lên chèo chống tập đoàn qua cơn sóng dữ nhưng cũng không thể nào có biện pháp tối ưu bù lấp toàn bộ vốn đã bị rút sạch.

Mười giờ sáng, tại Đỗ thị, cuộc họp cổ đông đang diễn ra. Trong phòng, những cổ đông đang vô cùng gay gắt đòi quyền lợi. Đỗ Sơn Hải tái mặt:

“Các vị xin bình tĩnh. Khi Vạn Như Ngọc ra nước ngoài, tôi thật sự không biết bà ta đã ôm hết tiền của dự án và vốn đi, vậy nên mới không báo án. Về trọng trách này là do tôi. Tôi xin nhận. Hiện nay bên cảnh sát đã lập án rồi, bà ta rất nhanh sẽ bị bắt lại thôi, khi ấy tiền cũng sẽ về.”

Trên ghế cổ đông, một phụ nữ mập mạp, trang điểm cầu kỳ gay gắt nói:

“Vạn Như Ngọc là Đỗ phu nhân của họ Đỗ các người. Bà ta ôm tiền đi thì nhà họ Đỗ các người phải bù tiền vào, tiếp tục vận hành các hợp đồng dang dở. Bây giờ đòi chúng tôi thêm tiền bù vốn là không thể nào.”

“Đúng thế. Tôi đồng ý với Vương phu nhân. Chúng tôi nhất định không bỏ thêm một xu nào cả.” Dư Cảnh Trí cũng nôn nóng nói.

Bỗng, cánh cửa bật mở, từ phía sau Đỗ Hiểu Linh xuất hiện, cả người mặc một bộ vest quy chuẩn trông vừa sang trọng, vừa lịch thiệp, theo sau cô là Trương Duy Khiêm vừa từ nước ngoài về.

“Các vị! Xin yên lặng một chút.” Trương Duy Khiêm cất tiếng nói.

Đỗ Sơn Hải cùng các cổ đông đều hướng sự chú ý vào cô gái xinh đẹp cao quý trước mặt. Đỗ Sơn Hải mơ hồ nhận ra đó là Đỗ Hiểu Linh, trong lòng có chút kinh động. Nhưng các cổ đông khác đều không biết Đỗ Kính Nghiệp ngoài Đỗ Tuyết Kỳ còn có một cô con gái nữa. Mọi chuyện về Đỗ Hiểu Linh bao nhiêu năm nay đều bị ém nhẹm đi.

“Cô là ai?”

Vương Tú Cầm không nhịn được mà cất tiếng hỏi trước. Đỗ Hiểu Linh nhẹ nhàng cúi người, lịch thiệp chào hỏi:

“Xin chào các vị, tôi là Đỗ Hiểu Linh, con gái của chủ tịch Đỗ. Nay cha tôi đang nằm viện, trên di chúc của ông cố nội có viết rất rõ về trách nhiệm của tôi với sản nghiệp nhà họ Đỗ vì vậy nay tôi đến đây muốn cùng mọi người qua cơn hoạn nạn này của tập đoàn. Mong mọi người giúp đỡ.”

Đám đông nhìn Đỗ Hiểu Linh với đôi mắt cực kỳ nghi ngờ. Vương Tú Cầm còn cầm lấy bản sao giấy tờ pháp lý trên tay Trương Duy Khiêm để xem và chắc chắn.

Sau khi xác nhận thân phận của Đỗ Hiểu Linh, Đỗ Sơn Hải cũng tái dại mặt đi. Dù lúc này tập đoàn có nguy cơ. Nhưng có câu nói rất hay “hỗn loạn không phải là một cái hố, hỗn loạn là một cái thang” (*), vì vậy đây cũng chính là cơ hội cho Đỗ Sơn Hải hoàn toàn nắm quyền làm chủ Đỗ thị. Ông ta sao có thể cam lòng.

“Hiểu Linh! Chú biết cháu từ nhỏ. Cháu vốn từng không nói được, là tiểu thư được bao bọc trong nhà bao nhiêu năm. Chú đương nhiên không có ý bài xích cháu. Nhưng gần đây cháu mới có khả năng giao tiếp được, vốn kinh nghiệm kinh doanh chắc chắn là con số 0. Chú rất cảm kích cháu lúc sóng gió có thể cùng chúng ta đương đầu. Nhưng lúc này chúng ta không thể mạo hiểm.”

Lời Đỗ Sơn Hải nói nghe thì ngọt ngào chân thành, kỳ thực là vạch trần điểm yếu của Đỗ Hiểu Linh. Từ ghế cổ đông những tiếng nghị luận vang lên không ngừng, ai ai cũng nghi ngại.

“Các vị! Thật sự tôi xuất hiện đột ngột ở đây khiến mọi người đều khó lòng tin tưởng. Hiện tại, tôi đang bàn hợp đồng với nhà họ Lăng, nếu hợp đồng cung ứng trà này mà được ký thì chúng ta không cần phải lo chỗ vốn kia cùng với lợi nhuận của hai năm tới. Đây là hợp đồng, mọi người có thể xem qua.”

Đỗ Hiểu Linh vừa nói, Trương Duy Khiêm vừa đưa hợp đồng soạn thảo sẵn cho các cổ đông xem. Thật tình Đỗ Hiểu Linh vừa trở lại, ngoài sự giúp đỡ của nhà họ Lăng ra cô tạm thời chưa có nhiều mối quan hệ đến vậy. Nhà họ Ninh thế lực lớn nhưng người làm chính trị, lại đang trong thời kỳ bầu cử, Ninh Tiểu Sảnh cũng không dám đầu tư cho cô dù dưới danh nghĩa cá nhân đi nữa.

“Nội dung hợp đồng rất tốt. Quyền lợi cũng rất nhiều. Nhưng, chúng ta cần một hợp đồng đã được ký chứ không cần một cái hợp đồng mà đối phương ký hay không còn chưa có gì chắc chắn.”

Đỗ Hiểu Linh trong lòng biết cổ đông họ là người từng trải, không dễ gì bị cô thuyết phục. Nhưng quả thật trong trường hợp này cô cũng không còn cách khác. Người giúp được cô chỉ có Lục Thiếu Quân. Nhưng cô không muốn nhờ vả.

“Đúng vậy. Quan hệ hợp tác chưa xác lập được thì cũng mơ hồ lắm. Nguy cơ vẫn còn đó. Tôi nghĩ lúc này chúng ta nên để cho Đỗ tổng đây có kinh nghiệm chèo chống, ít ra còn có hy vọng.” Dư Cảnh Trí cất tiếng nói.

Thật ra Đỗ Hiểu Linh không hy vọng mình lên nắm quyền ngay tức khắc, cô cũng không hứng thú. Cô chỉ là không muốn sản nghiệp nhà họ Đỗ cứ thế bị hủy mà thôi.

“Các vị hiểu lầm rồi. Tôi tới đây không phải để tranh giành quyền lãnh đạo, chỉ là muốn mọi người biết nhà họ Đỗ luôn có trách nhiệm, sẽ cùng nhau bảo vệ tập đoàn, đảm bảo lợi ích cho các cổ đông ở đây thôi ạ.”

Đỗ Hiểu Linh chân thành nói. Cô cũng là lần đầu ra mặt, giỏi giang bao nhiêu cũng chỉ là một hạt cát giữa sa mạc.

“Nói thì hay lắm, nhưng không phải chính người nhà họ Đỗ của cô ôm tiền bỏ trốn, gây tổn thất à?” Vương Tú Cầm từ lúc Đỗ Hiểu Linh xuất hiện đã không vừa mắt. Thói đời ghen ăn tức ở thấy tuổi trẻ phơi phới xinh đẹp trước mặt lại không nhịn được.

“Đúng là như thế. Chúng tôi đến đây không phải để nghe nhà họ Đỗ các người kẻ tung người hứng không vào vấn đề chính. Chốt lại, các người có một ngày để giải quyết khủng hoảng này, nếu không chúng tôi sẽ rút cổ phần.”

Làn sóng phẫn nộ cứ thế lan ra. Đỗ Sơn Hải mặt xám như tro tàn, không biết giải quyết thế nào. Đỗ Hiểu Linh cũng không khá hơn. Cô đã hơi vội vã khi đến đây lúc này khi mà quan hệ hợp tác còn chưa xác định với Lăng thị.

Cuộc họp cổ đông sau đó biến thành một sự hỗn loạn không thể nào kiểm soát nổi. Đỗ Sơn Hải chật vật lắm mới thoát khỏi chỗ đó mà trở về nhà mình, cực kỳ mệt mỏi.

“Đỗ Sơn Hải, tôi nghĩ hay là để cho Đỗ Hiểu Linh trở về, dù con bé đó không có thân phận gì nhưng cũng sống trong nhà họ Lục năm năm, chỉ cần con bé chịu lên tiếng nhờ, Lục tổng chắc cũng sẽ ra mặt mà giúp.” Tiếng Thẩm My Trang cất lên. Người vợ này của Đỗ Sơn Hải cũng rất biết suy nghĩ thấu đáo.

Đỗ Sơn Hải vừa nghe thấy thế thì bức xúc nói:

“Nghĩ cái gì vậy, khó khăn lắm tôi mới có chỗ đứng ở Đỗ thị, nay lôi con bé kia về thì giải quyết được cái gì, chỉ tổ hầu thêm một bà cố nội không hiểu gì về kinh doanh! Hôm nay trong cuộc họp nó cũng có giải quyết được cái mẹ khỉ gì đâu.”

Đỗ Sơn Hải đối với Đỗ Hiểu Linh không mấy khi quan tâm, cũng không hiểu hết mối quan hệ xung quanh cô. Những tin nội bộ trong nhà vốn Lục Thiếu Quân chưa bao giờ để người ngoài biết mà bàn tán xì xào. Còn chuyện Đỗ Tuyết Kỳ thì người ngoài cũng chỉ biết cô ta cấu kết với Đường Thanh Minh, thực hư tội trạng thế nào cũng không ai tìm ra được tin tức gì.

“Nhưng mà nếu không hành động bây giờ, Đỗ thị chao đảo thì cái ghế đó ông ngồi cũng đâu có tác dụng gì?” Thẩm My Trang tiếp tục nói. Nhưng bà càng nói thì Đỗ Sơn Hải càng không lọt tai.

“Ông chủ. Không ổn rồi. Cổ phiếu của chúng ta đã sụt giảm nghiêm trọng. Ông chủ mau xem bản tin." Tiếng thư ký của Đỗ Sơn Hải hớt hải chạy vào. Mặt vô cùng khẩn trương và lo lắng.

Đỗ Sơn Hải cũng xây xẩm mặt mày. Ông đã vội vàng hỏi:

"Sao cơ? Cậu vừa nói cái gì vậy?"

Trời đất như sụp xuống mặt Đỗ Sơn Hải. Bản tin tài chính toàn những tin tức tiêu cực về Đỗ Thị. giá cổ phiếu hạ xuống thấp nhất từ trước đến nay và không có dấu hiệu khởi sắc lên.

Liên tiếp sau đó các nhà đầu tư lần lượt rút vốn, các thương hiệu, nhà bán lẻ đồng loạt muốn chấm dứt hợp tác.

“Tôi nghe nói các cổ đông đã bán hết cổ phần trong tay rồi. Làm sao bây giờ ạ?”

Đỗ Sơn Hải nghe xong, không thở được, ngã nhào ra đất. Phải mất một lúc sau ông ta mới hoàn hồn lại.

“Điều tra cho tôi xem ai mua cổ phần.”

(*): Trích câu thoại của Little finger trong phim “Trò chơi vương quyền”.