Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt

Chương 79: Hai người kề sát nhau nhảy điệu nóng bỏng



Edit + Beta: Súp Lơ

Đã rất lâu rồi người đại diễn chưa yêu đương hẹn hò gì, mỗi ngày phải chạy ngược chạy xuôi vì chuyện của nghệ sĩ nhà mình, hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ đến việc đó.

Ôn Lệ hỏi như vậy ngược lại khiến chị ấy mắc kẹt.

“Thì thử lên dây cót trong vòng bạn bè ra ám chỉ xem, nói hy vọng đến hôm sinh nhật muốn nhận được ngạc nhiên bất ngờ chẳng hạn, thế được không?”

Ôn Lệ tuân lệnh, lập tức lấy điện thoại ra đăng lên vòng bạn bè.

Chỉ mấy phút sau đó đã nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.

Bình luận trong vòng bạn bè có của cả mấy nhà sản xuất quen biết nhưng không thấy Tống Nghiên thích hay bình luận.

Lục Đan: “Có thể thầy Tống đang bận chăng.”

“Chắc vậy.”

Ôn Lệ không nghĩ Lục Đan nói có lệ để an ủi cô, Tống Nghiên bận là thật.

Ngay ngày hôm sau khi quay hình xong tập chín của >, Tống Nghiên vội vàng bay đến Tân Thành, vốn Ôn Lệ định đi theo cùng nhưng vì mấy công việc chuẩn bị khi làm người đại diện của hãng game không thể bỏ qua được. Chụp ảnh và quay phim tuyên truyền cho trò chơi được xếp vào lịch trình làm việc gần đây, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể chọn hoàn thành công việc gần nhất trước.

Vì thế mà cô còn tìm đạo diễn Cừu để nói xin lỗi, đạo diễn Cừu lại không để ý, giải thích nói dù sao vẫn chưa bắt đầu khai máy. Lần này tổ kịch bản đến Tân Thành vì muốn thu thập một số thứ đặc trưng trước, bởi vì kịch bản xảy ra vấn đề nên muốn mượn khá nhiều địa điểm đặc biệt cần dùng đến, thế nên mới cần thông báo và trình bày với những người quản lý của địa phương. Lần đi công tác này của đoàn phim không bắt buộc các diễn viên phải đi theo.

Tống Nghiên là hoàn toàn xuất phát từ thói quen cá nhân của anh nên mới đi theo, anh quen mỗi lần trước khi đóng một bộ phim sẽ phải chuẩn bị đầy đủ nhất. Bộ phim này chọn quay ở Tân Thành, đi cùng đoàn làm phim cũng có thể làm quen với vai diễn trước, làm quen với phong tục, con người, tình người và tìm hiểu kỹ lịch sử dày lâu năm của thành phố này.

Chỉ mất mười năm, anh có năng lực đi đến ngày hôm nay, không phải không có lý do.

Ngành công nghiệp giới giải trí trong thời đại ngày càng phát triển nhanh như vũ bão, ‘Ngắn’ là điều mà tất cả các nhà sản xuất trong giới này cùng nhau theo đuổi, không có gì quý giá hơn thời gian. Trong mắt nhà đầu tư nhà sản xuất, thời gian bỏ ra giống nhau, một tác phẩm hao phí thời gian và tinh lực để hoàn thiện và tỉ lệ nổi là năm mươi phần trăm, may mà mấy bộ xem như nổi lớn nhưng cho dù một tác phẩm dốc sức vào để kiếm tiền có được dây chuyền sản xuất nhanh thì thời gian ngắn sẽ có lợi hơn là mất nhiều thời gian.

Mà vẫn vậy những người trong ngành sản xuất người sau kiên trì hơn người trước, khẳng định bọn họ làm vì tình yêu điện ảnh, còn về phần nổi hay không nổi, kiếm được hay không kiếm được không phải phạm vi mà bọn họ cần suy nghĩ. Chỉ đơn thuần bọn họ làm vì tình yêu nồng nhiệt với nghề này, tình yêu thương nhiệt tình với tác phẩm của mình; nếu không thì là kiểu cùng loại với Cừu Bình, đã trở thành mũi nhọn trên đỉnh kim tự tháp trong nghề, có danh tiếng có nền tảng căn bản. Tác phẩm không cần lo đến vấn đề kêu gọi, không cần quảng cáo thương mại, vì thế có thể yên lặng mài dũa chi tiết, cố gắng hết mình để đưa đến tác phẩm hoàn mỹ và tuyệt vời nhất cho người xem.

Có thể được hợp tác cùng đạo diễn như Cừu Bình, cho dù thời gian chuẩn bị có dài hơn nữa, đối với diễn viên mà nói là rất đáng giá.

So với việc quay một số tác phẩm như mấy món thức ăn nhanh rồi khán giả xem xong sẽ cho nó vào dĩ vãng thì đại đa số những diễn viên có tên tuổi đều hy vọng bản thân mình có cơ hội được diễn một tác phẩm tuyệt vời. Họ chẳng sợ một năm chỉ có một tác phẩm đó nhưng nó phải được chọn lựa diễn viên tốt, chất lượng cao, có sự ảnh hưởng sâu, lợi ích ổn định mà lâu dài.

Khoảng một tháng nữa, chương trình mà Ôn Lệ đang tham gia sẽ hoàn thành việc ghi hình. Về sau sẽ không còn lịch trình tham gia các chương trình, các hoạt động thương mại không cần thiết cũng sẽ tạm thời đẩy bỏ, đến lúc đó chỉ có vào đoàn làm phim tập trung quay diễn.

Không sao cả, Tống Nghiên đang bận chuẩn bị còn cô đang bận công việc, từ nay đến sinh nhật cô còn đến một tháng, nhắc anh muộn một chút cũng được.

Đúng lúc này người chụp ảnh đến gọi Ôn Lệ ra xem thành quả mấy bức hình hôm nay, cô cất điện thoại.

“Đến đây.” Ôn Lệ quay đầu nói với Lục Đan, “Nếu bên trò chơi mời vậy thì tổ chức sinh nhật trong hoạt động của thương hiệu game đi, tháng này ekip làm việc cũng bận cho mấy công việc này mà, vừa hay có thể giảm bớt thời gian chuẩn bị. Đến hôm đó chị Đan, chị đưa nhiều vé cho quản lý fan giúp em, để phát phúc lợi cho nhóm fan.”

Đây là lựa chọn tốt và vừa ý Lục Đan nhất, tiết kiệm thời gian cho ekip làm việc, còn có thể tuyên truyền giúp cho bên nhà phát hành trò chơi, hơn nữa đến hoạt động hôm đó fan sẽ không cần phải tự mình vất vả chuẩn bị tiếp ứng.

Lục Đan gật đầu, lại hỏi: “Vậy bên chỗ thầy Tống thế nào?”

“Nếu hôm đó mà anh ấy vẫn bận thì thôi.” Ôn Lệ cười cười, “Trước kia mỗi lần sinh nhật anh ấy, không phải em cũng không thể tham gia cùng vì công việc quá bận hay sao? Anh ấy còn chưa từng tổ chức buổi gặp mặt với fan nữa là, các thương hiệu nhãn hàng chúc mừng thì giống nhau, em thì được ở cùng fan, không có việc gì đâu. Chị Đan chị biết mà, em và thầy Tống không chỉ có một lần sinh nhật duy nhất này, về sau sẽ có cơ hội.”

Người chụp ảnh bên kia lại thúc giục: “Cô Ôn! Lại đây chút!”

“Đến đây.”

Ôn Lệ xách theo váy chạy chậm đến.

Lục Đan nhìn bóng dáng của nghệ sĩ nhà mình, đột nhiên có cảm giác như “Nhà có con gái mới lớn.”

Suy nghĩ một lúc, nghệ sĩ nhà mình đã hiểu chuyện như vậy thì đương nhiên phận làm người đại diện cũng muốn thể hiện sự hiểu chuyện của mình.

Câu nói theo bản năng “Muốn trải qua cùng thầy Tống” đó của Ôn Lệ chắc chắn là lời thật. Lục Đan cười cười, lấy điện thoại định gọi cho người đại diện của Tống Nghiên, thương lượng với ekip làm việc bên kia, ít nhất vào ngày sinh nhật của cô Ôn Tam Lực, muốn để hai vợ chồng đoàn tụ trên đất khách.



Ôn Lệ không biết Tống Nghiên có nhìn thấy bài viết cô đăng trong vòng bạn bè hay không, cô chỉ biết người nhà của cô thấy được.

Từ Thời Mậu đang ở nước ngoài, muốn gọi điện thoại cho cô cũng rất rắc rối và phiền phức, gửi tin nhắn qua WeChat hỏi cô muốn quà sinh nhật gì.

Về phương diện vật chất, quả thực Ôn Lệ không thiếu gì hết, cũng không đặc biệt muốn có được gì đó.

“Ba, ba ở bên nước ngoài tự chăm sóc mình thật tốt là món quà tuyệt vời nhất với con.”

Mẹ cô mất sớm, nếu sức khỏe của ba không tốt thì mấy năm nay Ôn lệ không thể nào dành hết thời gian và công sức tập trung vào công việc. May mà sức khỏe của đại sư Từ khá ổn, qua bao nhiêu năm tuổi dần già đi, nỗi đau buồn khi người vợ của mình rời xa nhân thế cũng đã với bớt theo thời gian. Tuy hai cha con rất ít khi gặp mặt nhưng không quên có những hành động quan tâm đến đối phương.

Có lẽ đây mới là quan hệ thoải mái nhất giữ bậc làm cha mẹ và các con, luôn nhớ và quan tâm nhưng sẽ không quấy rầy cuộc sống của nhau.

Rất lâu không thấy tin nhắn trả lời của Từ Thời Mậu, Ôn Lệ gửi tin nhắn: “Người đâu?”

“Ở đây.”

“Cảm ơn con gái đã quan tâm.”

“Năm nay ba vẫn tặng con một bức tranh làm quà sinh nhật nhé.”

Ôn lệ đồng ý.

Sau đó hai cha con không nói chuyện thêm nữa, qua mười phút sau, trợ lý Từ Thời Mậu gửi tin nhắn WeChat cho cô, uyển chuyển nói gần đầy thầy có vẻ đa sầu đa cảm hơn. Mặc dù đang ở nước ngoài nên không thể quay về gấp đón sinh nhật cùng cô nhưng hy vọng người làm con gái này có thể hiểu cho ba một chút, đừng cãi nhau với thầy.

Ôn Lệ không hiểu làm sao, cô và ba có cãi nhau đâu.

Trợ lý cũng không hiểu nổi.

“Thế tại sao thầy lại khóc = =”

Ôn Lệ: “…….”

Cứu với, tại sao gần đây những người đàn ông trong gia đình cô lại biến thành người thích khóc vậy chứ.

Ngoài Từ Thời Mậu, còn người cậu của cô là Ôn Diễn cũng hỏi cô sinh nhật định thế nào.

Thấy cô trả lời định đón sinh nhật cùng các fan, Ôn Diễn trả lời: “Cháu còn nhớ mình mang họ gì không hả?”

Ôn Lệ: “Không nhớ, cháu mất trí nhớ.”

Ôn Diễn: “……..”

Ôn Diễn: “Hôm sinh nhật về nhà một chuyến, mọi người trong nhà sẽ đón sinh nhật cùng cháu.”

Ôn Lệ vẫn chưa hết giận vì chuyện lần trước, kiên cường trả lời lại một câu: “Không về, cháu quyết định trước khi đến tháng giêng sẽ không về nhà.”

Ôn Diễn: “Cháu vì Tống Nghiên mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu?”

Ôn Lệ: “Không, đợi đến tháng giêng cháu cắt kiểu tóc mới rồi về nhà chúc tết cậu.”

Mấy giây sau, Ôn Diễn trả lời: “Cháu nguyền rủa cậu?”

Cách màn hình cũng cảm nhận được khí lạnh như băng phát ra từ Ôn Diễn.

Dù sao cách cái màn hình điện thoại, cậu có thể làm gì được cô chứ, Ôn Lệ vô cùng kiêu ngạo trả lời: “Chúc mừng cậu, trả lời đúng [vỗ tay]”

Cô còn cố ý bổ sung: “Lời nguyền này chỉ có tác dụng với cậu lớn của cháu thôi, không có hiệu quả với cậu nhỏ, cậu nhỏ sống lâu trăm tuổi.”

Mấy giây sau, đối phương mang theo khí thế hừng hực gửi lời mời gọi điện nói chuyện.

Ôn Lệ thẳng tay từ chối, tạm thời kéo Ôn Diễn vào danh sách chặn.

Tinh thần sảng khoái, đến tận mấy ngày sau khi coo đến nơi ghi hình cho chương trình >, đến cả khuôn mặt nhìn như muốn ăn đòn kia của Từ Lệ, Ôn Lệ nhìn thấy cực kỳ thuận mắt.

Ba lần công diễn của > đã quay xong, thông qua ba đợt công diễn này, độ nổi tiếng của Từ Lệ đang dần dần tăng lên. Cuối cùng vào lần công bố thứ hạng gần đây đã lấy được một vị trí cuối cùng trong nhóm nhạc được debut.

Không quan tâm đến khi kết thúc chương trình liệu có được debut hay không, ít nhất các bước đi mà công ty lên kế hoạch cho Từ Lệ đang đi đúng rồi. Dù vào đêm cuối cuối không thể thành công debut cùng nhóm nhạc nhưng chờ sau khi quay chương trình xong, nhân lúc nhiệt độ còn chưa hết, Từ Lệ lấy thân phận là ca sĩ nhạc sĩ sáng tác riêng phát hành album, chắc không cần phải lo lắng về lượng tiêu thụ.

Quay hình cho lần công diễn thứ tư là sự kết hợp đặc biệt trên sân khấu, các mentor và nhóm thực tập sinh hợp tác biểu diễn. Bởi vì đoạn video focus cam nhảy theo ngẫu hứng của Ôn Lệ trong tập đầu tiên đã đột phá mấy trăm triệu lượt xem, độ hot cực kỳ cao, ekip chương trình muốn để cô lên sân khấu thêm nhiều lần nữa vì thế PD cũng được sắp xếp biểu diễn.

Nhóm thực tập sinh dựa vào thứ tự xếp hạng của mình được lựa chọn mentor mà mình muốn hợp tác hoặc chọn PD.

Trong lầu quay, đang trong quá trình quay hình, thực tập sinh xếp trước Từ Lệ đã chọn được mentor sẽ hợp tác với mình, bây giờ đến phiên cậu.

Cậu không muốn chọn nhóm hợp tác với Ôn Lệ, cậu cho rằng đã bị Hứa Tinh Duyệt nhìn thấy lần trước cậu đi một mình đến bãi đỗ xe rồi lên xe của chị để nói chuyện riêng. Nhưng từ hôm đó đến nay đã qua một tháng, chương trình quay thêm được hai ba tập mà không thấy Hứa Tinh Duyệt có động tĩnh mới gì khiến Từ lệ không dám chắc chắc rốt cuộc hôm đó có bị người này nhìn thấy cậu lên xe của Ôn Lệ không nữa.

Trong lòng Từ Lệ muốn chọn mentor vocal nhưng trước khi bắt đầu quay hình, chị cậu đã cố ý tìm đến nói chuyện, hạ lệnh bắt cậu phải chọn nhóm của chị ấy dù thế nào đi nữa.

Lúc ấy cậu chẳng thèm quan tâm, mí mắt chưa thèm động tý: “Dựa vào gì.”

Ôn Lệ: “Chị nói chuyện mà em dám không nghe? Em muốn chết phải không?”

Từ Lệ mỉm cười: “Em sợ chị chắc?”

“Được thôi, em không chọn chị cũng được.” Ôn Lệ gật gật đầu, “Dù sao với địa vị lúc này của chị em, một người mới nhỏ bé còn chưa được debut, sống chết đâu phải chuyện để chị quan tâm, nhỉ?”

“…….”

Ôn Lệ uy hiếp xong, lại đổi nụ cười thân thiện: “Có sợ không?”

……..

Nghĩ đến đây Từ Lệ hít sâu một hơi, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trước máy quay, cậu không thể không nói những điều trái với lương tâm: “Em muốn chọn cô Ôn.”

Sau đó nhìn Ôn Lệ, chị cậu không hổ là diễn viên, cái biểu cảm ngạc nhiên không ngờ đó diễn rất chân thật, nếu không được nhìn thấy vẻ mặt trước đó của chị ấy thì chắc Từ Lệ sẽ tin.

“Ui không ngờ em sẽ chọn tôi đấy, chào mừng chào mừng.”

Đợi sau khi tất cả các thực tập sinh chọn mentor xong, mentor và các thực tập sinh xa lạ khác đi vào phòng chuyên tập luyện dành cho nhóm của mình.

Ngoài Từ Lệ ra còn bốn thực tập sinh khác nữa, tất cả đều là fan của Ôn Lệ, vào phòng tập xong gọi cô Ôn cô Ôn không ngừng.

“Cô Ôn, về phần nhảy nam nữ kết hợp bridge này, cô phải chọn một người trong số bọn em để hoàn thành, cô muốn chọn ai ạ?”

Bài hát này được mua bản quyền ca khúc của nước ngoài, vốn là bài hát thuộc thể loại pop do hai người nam nữ hát song ca. Sau khi chương trình mua bản quyền và viết lại lời bằng tiếng Trung, rồi trên cơ sở các động tác nhảy của bài sửa lại thêm lần nữa để biến thành nhóm nhảy một nữ năm nam, nhưng ở giữa có một phần bridge được giữ nguyên vì nó là cái hay của bản gốc, là đoạn nam và nữ nhảy cùng nhau, là kiểu nhảy nóng bỏng kề sát mặt.

Các mentor và PD biết trước ca khúc mình sẽ biểu diễn nhưng nhóm thực tập sinh không biết, sau khi chọn người hợp tác xong mới biết sẽ kết hợp với mentor và PD hát bài gì và nhảy thế nào.

Tự nhiên Từ Lệ có một dự cảm cực kỳ không ổn.

Quả nhiên Ôn Lệ giả vờ giả vịt như mình đang rối rắm lắm, nói không biết nên chọn ai. Vậy thì chuẩn bị mấy tờ giấy, chọn ngẫu nhiên dính tên ai thì sẽ chọn người đó làm center hợp tác cùng cô đảm nhiệm phần nhảy bridge, ừm thì rút trúng tờ giấy viết tên Từ Lệ.

Các thực tập sinh khác khờ dại nghĩ cái này rút ngẫu nhiên dựa theo may mắn thật, ai cũng vừa vui mừng vừa ghen tỵ ôm Từ Lệ.

“Từ Lệ sướng nhé!!”

“Cậu, tên nhóc này vận may quá tốt!!”

Từ Lệ co rút khóe miệng, không biết Ôn Lệ làm gì với cái hộp rút thăm đó, bây giờ tâm trạng cậu đang rất phức tạp.

Sau khi bốc thăm là khoảng thời gian luyện tập, mấy tháng nay, vũ đạo của Từ Lệ từ lúc bắt đầu ở con số 0 đã tích cóp được một chút khả năng nhảy. Vốn cậu cũng có chút năng khiếu về mảng nhảy, cộng thêm thời gian luyện tập gian khổ, không sợ điểm xuất phát của mình muộn, thực lực đã dần tiến bộ.

Những phần tập trước đó đều ổn nhưng cứ đến phần kết hợp cùng Ôn lệ nhảy là cả người cậu cứng ngắc, biểu cảm rất không dễ chịu.

Da Từ Lệ trắng, khuôn mặt dài nhìn đẹp trai nho nhã, lúc căng thẳng mất tự nhiên nhìn như con cún nhỏ đáng yêu, điều này khiến bốn bạn thực tập sinh còn lại nghĩ do cậu thẹn thùng, đang an ủi cậu bảo cậu bình tĩnh lại.

Cậu thẹn thùng cái rắm, đó là biểu cảm chán ghét.

Chỉ có Ôn Lệ biết tại sao Từ Lệ lại thế, trong lúc nghỉ ngơi kéo em trai đến phòng nghỉ nào đó không lắp máy quay để nói chuyện.

Ôn Lệ: “Trước đây hai chị em mình đánh nhau suốt còn thân mật hơn cả thế, em đùa chị chị đùa em, một đôi được sinh ra từ trong bụng mẹ, có gì đâu mà phải làm ra vẻ thế hả.”

Từ Lệ nghiến răng nghiến lợi: “Trước kia còn nhỏ không tính, bây giờ là bây giờ, chị và em đều hơn hai mươi tuổi rồi, chị muốn làm thế này đợi sau khi chương trình phát sóng xong sẽ chọc ông ngoại và cậu tức chết luôn à?”

“Hai người họ không xem mấy chương trình tuyển chọn này đâu, yên tâm đi.”

“Vậy còn anh A Nghiên thì sao?” Từ Lệ lại hỏi.

Ôn Lệ im một lúc mới bĩu môi nói: “Em thì biết cái gì, chính vì anh ấy nên chị mới không chọn những người khác đấy.”

Từ Lệ không còn gì để nói.

“Có nhảy được không đây.” Không biết tại sao tự nhiên cô thấy bực mình dễ cáu, “Không nhảy được thì đổi người khác, đến lúc đó thầy Tống giận chị thì em đi mà chịu trách nhiệm.”

Từ Lệ căm hận thở ra một hơi: “Ép buộc quá đáng.”

“Sau nếu mà em ra album riêng của mình, chị mua hẳn mấy nghìn cái ủng hộ em được không?”

Ôn Lệ nhìn Từ Lệ nháy mắt mấy cái.

“Chị đừng có dùng cái ánh mắt ghê tởm đó nhìn em.” Từ Lệ hừ một tiếng, “Nhảy đi nhảy đi, em coi như bị con lợn chiếm lợi.”

Ôn Lệ híp mắt, cười lạnh: “Nếu em không phải em trai chị thì em nghĩ mình có cơ hội may mắn ngàn lần được nhảy với chị chắc? Em nằm mơ đi.”

Từ Lệ không kém cạnh mỉa lại: “Nếu không phải vận may em không tốt chui ra từ một bụng mẹ với chị, chị cho là em cần à?”

Ôn Lệ giận dữ cười lớn, giơ tay lên muốn đánh vào đầu thằng em.

Từ Lệ nắm chặt cổ tay cô, đè cánh tay đó xuống, Ôn Lệ giãy dụa nửa ngày không rút ra được, đầu cô bị búng một cái.

Ôn Lệ ăn đau: “Thằng nhóc!”

“Chị nghĩ em không đánh lại chị được thật đấy à?” Từ Lệ cong môi, lười biếng nói, “Nhường chị thôi.”

Rồi cậu buông cô ra, Ôn Lệ lập tức nắm bắt cơ hội kiễng chân, hung hăng đánh trả một cú vào đầu thằng nhóc.

Từ Lệ nhỏ giọng kêu thành tiếng, không định đánh trả, xoa cái trán hỏi: “Tháng sau đến sinh nhật muốn nhận quà gì?”

Ôn Lệ tức giận: “Em không đánh lại thì để chị đánh chút đi.”

“Không thể nào, nói cái có thể.”

“Thế thì tùy.” Ôn Lệ nói, “Nếu em có thể thuận lợi ra mắt, đừng để đến lúc đấy đến làm phiền chị cho em tài nguyên để nâng đỡ em lên, cho dù có quà sinh nhật.”

Từ Lệ ngây ngốc, phút chốc sau nở nụ cười: “Chị không dựa vào người nâng đỡ mà vẫn nổi được như bây giờ, tại sao chị biết em không thể?”

“Em? Em không được.” Giọng điệu Ôn Lệ chắc chắn, tự luyến đến mức hết thuốc chữa, “Em không hấp dẫn được như chị.”

“……..”

Ôn Lệ vỗ vỗ vai cậu: “Đi thôi, quay về phòng tập tập nhảy.”

“Năm nào ba cũng vẽ một bức tranh tặng chị.” Từ Lệ gọi cô lại, “Em không biết vẽ tranh nhưng biết viết nhạc, em viết một bài tặng chị nhé.”

Ôn Lệ hỏi theo bản năng: “Không thu phí bản quyền từ chị chứ?”

Từ Lệ bị mạch não của người này đánh bại, thở dài: “Không cho chị không”, sau đó lạnh giọng nói, “Thu, phí bản quyền một triệu.”

“…..Chị đây nguyện ý không cần.”

“Chị nói không lấy mà được à? Dù sao em viết ra chị phải trả thù lao.”

“Thằng nhóc, đấy là lừa người đấy!”

“Chị ép buộc của em, em lừa chị thì sao thế?”

Cãi nhau thêm mấy câu, hai người một trước một sau đi ra từ phòng nghỉ.

Lúc Từ Lệ đi ra đưa mắt nhìn xung quanh theo bản năng, không thấy có người nào, tạm thấy yên tâm hơn, cứ thấy mình nghĩ nhiều hơi đa nghi.

Xuyên qua hành lang dài, từ phòng nghỉ đến phòng luyện tập chỉ có một con đường, năm phòng tập đều nằm trên hành lang này, cậu thấy Hứa Tinh Duyệt đi tới từ đầu bên kia, sau khi nhìn thấy cậu còn cười và chào hỏi nữa.

“……..”

Từ Lệ thường xuyên chơi trò chơi nên có cảm giác, nụ cười này của Hứa Tinh Duyệt như đang kìm nén điều gì đó rất lớn.



Chị em ruột kề mặt nhảy điệu khá nóng, lúc bắt đầu không quen lắm nhưng rồi nhảy mãi thành quen.

Nói chung nó tốt hơn nhiều khi kết hợp với một người khác mà mình không thân quen, gây ra nghi ngờ các thứ thì không nói, nhỡ may náo loạn ra chuyện không hay thì ngay cả lúc làm sáng tỏ chưa chắc đã lôi ra được chứng cứ chính xác để chứng minh.

Cũng may bây giờ đa số các fan CP đều tỉnh táo và biết chuyện hơn, biết tự sống trong khu vực của mình, Ôn Lệ và Từ Lệ có fan CP nhưng các fan biết rõ nhà gái đã kết hôn. Từ trước đến nay chỉ ship CP trong thế giới nhỏ của mình, tuyệt đối không ngoi lên.

Official của > đăng trailer lần công diễn sân khấu trong tập mới nhất, fan only chiếm cứ bình luận ở bên dưới, thi nhau cảm ơn các tiền bối dẫn dắt hậu bối, mong ngóng được xem tập phát sóng chính thức từ chương trình, bình luận trên tài khoản Weibo tương đối hài hòa.

Mãi đến khi những hình ảnh về lần công diễn sân khấu thứ tư hợp tác với các mentor được leak ra ngoài và đăng trên các diễn đàn thảo luận.

“wnct, ảnh leak bốn tiết mục biểu diễn của các mentor, lần này Từ Lệ là người gây chú ý nhất.”

0L: [Ở hiện trường vừa mới quay xong, đã xem hết năm tiết mục, nhóm của Nghiêm Chuẩn bùng nổ nhất trên sân khấu, đẳng cấp của mentor nghiền nát thực tập sinh luôn. Nhóm hát rap của Icy tôi nghe rõ từ của một số đoạn nói chung là cũng rất hay, nghe nói lời do nhóm thực tập sinh tự viết.

Hai nhóm của Tề Tư Hàm và Hứa Tinh Duyệt đều ok, trai xinh gái đẹp, có thể do mentor là nữ idol nên phải tránh những nghi ngờ không đáng nên màn tương tác thể hiện với các thực tập sinh không được bùng nổ lắm. Trọng điểm đây này, nhóm của Ôn Lệ tuyệt vời luôn, xem trực tiếp tại chỗ đến đoạn giữa hai người nhảy bridge khiến cả người tôi nổi da gà luôn ý, toàn hội trường thét chói tai, lúc nào mấy người cũng chê trách các kiểu về kỹ thuật diễn của cô ấy không tốt, nếu năm đó cô ấy debut làm thần tượng thì bây giờ chắc chắn là một idol xuất sắc và nổi bật nhất trong giới, antifan tự mình soi kỹ, phía dưới có đăng ảnh]

1L: [[Hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]……]

Mấy bức ảnh đó chụp nhóm Ôn Lệ diễn trên sân khấu, ảnh mà chủ post chụp vừa đúng là đoạn hai người nhảy cùng nhau, Ôn Lệ tóc vàng tựa vào vai Từ Lệ, hai tay để buông lỏng trên ngực cậu, mà một tay của Từ Lệ đang để trên eo của cô, hai người dựa vào nhau rất gần, ánh mắt đối diện.

10L: [Ôn Lệ rất thích hợp nhuộm mấy màu tóc nổi bật này]

12L: [Chắc chắn là tóc giả đấy, cô ấy chuẩn bị vào đoàn làm phim sao có thể nhuộm tóc được]

15L: [Xin lỗi mấy bạn nhiều, tuy Bút Ký Tên rất đông nhưng tôi muốn nói mới lạ rất ngon nhá! Đàn chị xinh đẹp nổi tiếng x chó con nhỏ đẹp ngây thơ, tôi muốn húp!!!]

27L: [Lúc mà Ôn Lệ nhảy trong tập đầu tiên là mị đã get rồi á, ánh mắt đó đẹp không tả, tiếc là cô ấy không những thẳng mà còn có chồng nữa]

35L: [Có dự cảm sau khi tập chính được chiếu thì CP thuyền ma liên tục bình luận dưới bài để tìm cảm giác tồn tại…..]

Vì tập chính còn chưa được hiếu nên chỉ có thể leak mấy ảnh sân khấu đơn giản, nhưng mà có người vì có thân phận là người nhà nên nhận được đặc quyền, có thể được xem màn biểu diễn sân khấu trước.

Lấy được một đoạn ngắn phần cô nhảy từ chỗ tổ hậu kỳ, đầu tiên Ôn Lệ chỉnh sửa lại một chút rồi mới chia sẻ gửi video cho Tống Nghiên đang ở Tân Thành xa xôi. ngôn tình hoàn

Ôn Lệ: “Thế nào?”

Ôn Lệ: “Hai chị em nhảy trên sân khấu có ngầu không?”

Chưa đến mấy phút sau, Tống Nghiên gọi điện thoại đến.

Ôn Lệ mong chờ hỏi: “Xem chưa?”

“Xem rồi.” Giọng Tống Nghiên trầm thấp, “Em nhuộm tóc?”

“Không phải, em đội tóc giả.” Ôn Lệ thấy anh đang không nói vào trọng tâm, “Tại sao anh lại để ý đến tóc? Em hỏi anh em nhảy thế nào mà?”

Tống Nghiên rất khiêm tốn: “Cái này không phải chuyên môn của anh, không đánh giá được.”

“Em không bảo anh đưa ra nhận xét chuyên môn, anh chỉ cần nói có đẹp hay không là xong chuyện.”

“Đẹp.”

Ôn Lệ không hài lòng: “Chỉ có chữ đẹp thôi à, phản ứng của anh còn không nồng nhiệt bằng người xem trực tiếp ở hiện trường.”

Tống Nghiên lại trả lời một nẻo: “Em đang cố ý đúng không? Biết rõ anh đang ở Tân Thành không thể về được.”

Ôn Lệ nghe xong không hiểu, cô chỉ thấy lần này tiết mục biểu diễn thật sự rất tuyệt, hơn nữa còn là màn hợp tác của hai chị em, sẽ không sợ Tống Nghiên xem xong sẽ ghen, sau khi lấy được video đã muốn chia sẻ cho anh đầu tiên.

“Cái gì cơ? Anh đừng có chuyển đề tài, Em hỏi anh xem xong thấy thế nào.”

Anh thở dài, tiếng nhỏ hơi khàn: “Đẹp, đẹp đến mức hận không thể ngay lập tức bay từ Tân Thành về bắt em để trói người ở trên giường, làm em hết ba ngày ba đêm, câu trả lời này đã đủ nhiệt tình chưa?”

“…….”

Ôn Lệ há hốc mồm, cách một cái điện thoại bị mấy lời trêu đùa này của Tống Nghiên chọc cho cả người nóng lên. Trên đầu như có mấy nghìn con kiến bò lên gặm cắn da đầu, khiến cô xấu hổ nhưng không biết làm gì.

————-

Lời tác giả: Tôi phát hiện hình như cứ đến chương thầy Tống nói xuồng dã là bình luận rất nhiều và nhiệt tình!