Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt

Chương 94: Cậu chủ nhỏ đi du học x cô gái bán hoa



[Tôi là chủ post đây, không có chuyện bị hack nick hay gì đâu. Các anh em tranh thủ lúc vé đang rẻ thì đi xem đi, có thể lấy được tí gì của nhà tư bản thì lấy hết đi, vợ Ôn Lệ của tôi xứng đáng được thế]

[Ớ, sao chủ post đổi sang gọi là vợ dị?? Ông phải giữ vững lập trường chứ?]

[@ Tống Nghiên]

[Cùng là đàn ông con trai với nhau tôi thật thất vọng về ông đấy chủ post ạ]

Nhưng bất kể mấy người đàn ông có trào phúng trong bài đăng thế nào, chủ thớt đều dửng dưng không quan tâm, mà bài này cũng nhận được rất nhiều bình luận vì tình trạng ‘Chủ bài bị vả mặt’.

Người trả lời ngày một nhiều lên, lời bàn tán cũng dần chuyển từ chế giễu nhẹ nhàng sang những lời châm biếm sâu cay.

[Yo, đây là kết quả do ekip Ôn Lệ tự mình lăng xê đấy hả?]

[Ây mấy kiểu topic câu người xem này nhàm chán chết đi được, đừng ở trong này nữa, mọi người giải tán đi.]

[Tôi vẫn chưa đi xem phim nhưng thật lòng khuyên nhủ ekip nào đó. Dù mấy người có thả đến trăm bài trên diễn đàn để thổi phồng nghệ sĩ nhà mấy người thì PR bẩn vẫn mãi là PR bẩn.]



[Tống Nghiên này đúng là phá hỏng bao nhiêu ấn tượng tốt của mọi người về mình, chiều vợ đâu phải chiều như thế, thực lực bùn nhão của vợ mình thế nào, liệu có gánh vác nổi vai diễn nặng này hay không, không lẽ trong lòng anh ta không tự đo lường được à?]

[Không phải nói bọn họ kết hôn theo hợp đồng à? Cảm giác hành động lần này không phải để chiều vợ mà tôi nghĩ nó là kiểu trao đổi lợi ích giữa hai bên thì đúng hơn]

[Ông anh chủ post đừng giả vờ nữa, việc thừa nhận mình là acc clone được thuê để pr phim khó đến vậy sao? Ông anh cũng về địa bàn của fan đi, lên diễn đàn show trí thông minh của mình làm gì?]

Thấy bài đăng của mình càng ngày càng đi quá xa, chủ post đành phải ngoi lên lần nữa để giải thích.

[Không phải thủy quân cũng không phải tài khoản chuyên nhận tiền để quảng bá dùm, tôi đây cũng chẳng hứng thú với mấy nhóm nơi tụ tập của các fan là mấy cô gái nhỏ. Tôi chỉ là một thằng già đầu trên diễn đàn này thôi. Bài đăng này tôi sẽ không xóa, tôi ghi nhớ hết mấy ID phía trên đã mắng vợ tôi, mong sao mấy người có thể giữ vững suy nghĩ của mình, sau khi xem phim xong thì xin ngàn lần đừng bị vả mặt quay lại yêu thích vợ tôi. À đương nhiên nếu mấy người thích thật thì tôi cũng không ngăn cản, nhưng nếu xảy ra chuyện đó thì mong mấy người quay lại bài post này gửi lời xin lỗi đến tôi và vợ tôi nhé:)]

[Về chuyện tin đồn bảo vợ tôi và Tống Nghiên kết hôn theo hợp đồng, nếu nó là sự thật thì quá là tuyệt vời luôn! Mịa! Quá tuyệt! Vợ sẽ nhìn thấy tôi!! Tôi không có vẻ ngoài đẹp trai cũng không kiếm được nhiều tiền như Tống Nghiên nhưng tôi có một trái tim yêu cô ấy hơn cả anh ấy]

[Ừm gì nhỉ tui đã xem hết lịch sử bài đăng của chủ post, tài khoản lập rất lâu rồi, lăn lộn suốt mấy năm nay trên diễn đàn này. Hơn nữa là người yêu thích phim điện ảnh thật, đã viết và đăng rất nhiều lời bình và nhận xét cho các bộ phim điện ảnh khác, nếu tài khoản này là thủy quân thật thì tui bội phục sát đất. Ngủ đông mười mấy năm chỉ vì lúc này trong một phút khen quảng bá phim giúp Ôn Lệ mà lộ ra bộ mặt thật là thủy quân……]

Cũng do bài đăng nổi tiếng này hấp dẫn, vốn một số người trên diễn đàn mang tâm lý phản nghịch vì > tuyên truyền quá rầm rộ và liên tục rất nhiều, càng không có ý định đi xem một bộ phim được nhiều người thích nhưng đến cùng vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ, mua vé sớm đến rạp chiếu phim xem chiếu thử.

Một tuần sau khi chiếu thử, điểm đánh giá trên các app về phim xoay chuyển hẳn, nhanh chóng bài trừ những bình luận kém đưa ra trước khi phim được chiếu, mấy tin tức vớ vẩn vì xung đột lợi ích giữa các bên trong giai đoạn trước của > đã dần dần biến mất.

Vào ngày mở bán vé chính thức của các bên có quyền bán, doanh thu số lượng vé được bán ra gần đạt đến số lượng mà bên nhà sản xuất đã ước tính. Chỉ trong một tiếng, nó đã phá vỡ kỷ lục số vé bán ra trong ngày đầu bán của tất cả các phim chiếu rạp trong quý này.

Một bộ điện ảnh hay muốn hút người xem thì tất nhiên phải có giai đoạn quảng bá trước khi phim chiếu. Nhưng một bộ điện ảnh hay vừa muốn hút người xem, lại vừa muốn người xem xem xong phải trầm trồ khen ngợi thì yếu tố quyết định là chất lượng của bộ phim đó.

Điều mọi người tranh cãi nhiều nhất xung quanh « Băng Thành » là Ôn Lệ. Trước đây, ở trên mạng có rất nhiều lời bàn tán không hay về bộ phim, thực chất những lời bàn tán ấy muốn nhắm vào cô.

Cách tốt nhất để phá vỡ hết những lời nói ấy, không phải là tích cực PR bản thân, cũng không phải là ngó lờ nó, mà là dùng tác phẩm và sự cố gắng của mình để đáp trả lại.

Khoảng thời gian này Ôn Lệ luôn đi theo đoàn phim đến các thành phố lớn để tuyên truyền cho bộ phim. Những bình luận nói cô PR bẩn, chê trách “Hợp đồng hôn nhân” của cô và Tống Nghiên ở trên mạng đều được chị Đan và ekip xử lý giúp. Cô không cần bận lòng đến nó, chỉ cần chuẩn bị cho mình một trạng thái thật tốt để giao lưu với các fan ở mỗi thành phố cô đặt chân tới.

“Vấn đề ở chỗ luật sư Kim.” Lục Đan bảo, “Trợ lý thực tập bên văn phòng luật sư của họ đã nhận hối lộ của bên đối thủ cạnh tranh. Nhưng luật sư Kim rất chuyên nghiệp, anh ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện, em không cần phải lo lắng.”

Cuối cùng tâm trạng của Ôn Lệ được thả lỏng.

Thì ra là tranh chấp của giới tư bản, cô và Tống Nghiên chỉ bị lôi ra làm bia đỡ đạn.

Tới đêm trước hôm công chiếu chính thức, đột nhiên Ôn Lệ bị mất ngủ.

Cô tự nhận mình đã đóng góp hết sức mình cho bộ « Băng Thành ». Trong khoảng thời gian quay phim, bên cạnh việc tích lũy được kha khá kinh nghiệm từ việc tập thoại trước với Tống Nghiên và ba tiền bối khác trong đoàn phim, cô cũng không thiếu những lần bị đạo diễn Cừu mắng.

Trong mấy tháng quay phim, cô không phải là Ôn Lệ mà cô là Tống Loan Loan.

Bây giờ chuẩn bị đến thời khắc Tống Loan Loan chính thức lên màn ảnh lớn, nhận được nhiều lời phê bình đánh giá của mọi người sau khi xem, là tốt là xấu, là thành công hay thất bại. Bỏ qua mấy lời khen chê chủ quan vì thích hay ghét về cô thì cô càng để ý đến mấy lời đánh giá đúng trọng tâm hơn.

Tối hôm ấy Ôn Lệ nằm trằn trọc mãi không ngủ được.

Người đàn ông nằm bên cạnh nhẹ nhàng cất tiếng: “Đừng căng thẳng.”

Cô hơi bất ngờ: “Anh vẫn chưa ngủ?”

Tống Nghiên: “Anh không ngủ được.”

Ôn Lệ hỏi: “Anh cũng bị mất ngủ hả?”

“Chuyện bình thường mà?” Tống Nghiên cười cười: “Dù trước đây có quay bao nhiêu bộ hay đi nữa thì đến bộ tiếp theo, nó sẽ là một khởi đầu mới, đương nhiên là phải hồi hộp, lo lắng rồi.”

Thật ra đêm nay không chỉ mình cô mất ngủ. Những ai đã dành hết tâm sức và công sức cho « Băng Thành » đều khó có thể chìm vào giấc ngủ, kể cả đạo diễn Cừu Bình – một đạo diễn dày dặn kinh nghiệm trong làng phim điện ảnh.

Ôn Lệ thấy anh cũng căng thẳng tới mức không ngủ được, tức khắc không còn cảm thấy quá lo lắng nữa. Cô từ từ tiến gần, duỗi tay nắm chặt tay anh: “Anh sẽ thấy tự hào về em đúng không?”

Tống Nghiên đảo khách thành chủ, nắm lấy tay cô khẽ bảo: “Lúc nào anh cũng tự hào về em hết.”



Trong ngày công chiếu đầu tiên của « Băng Thành », tất cả các diễn viên chính đều tiến vào rạp chiếu phim quốc gia Yến Thành để tham dự buổi lễ ra mắt phim. Ngoài ekip đoàn phim, buổi lễ ra mắt còn mời thêm những đạo diễn và nghệ sĩ trong giới đến để góp vui.

Tất cả dàn viễn chính và khán giả trong rạp cùng tiến vào câu chuyện trên màn ảnh trong một không gian tối tăm, chỉ le loi chút ánh sáng.

Nửa đầu thế kỉ XX, chế độ phong kiến tồn tại hàng ngàn năm lịch sử bị lật đổ hoàn toàn. Đối với tất cả các dân tộc lúc bấy giờ, sự kiện này đánh dấu một sự khởi đầu của thời đại mới.

Cảnh tượng tan hoang trước mắt, hy vọng nước giàu, mong ước cách mạng giành thắng lợi bị cướp đi, giặc Oa với bộ mặt dữ tợn đến xâm lược Trung Nguyên. Để giúp đỡ chính phủ bù nhìn, bọn giặc đã lấy ba tỉnh Đông Bắc làm giới hạn, thành lập nên một quốc gia hoàn toàn mới gọi là “Mãn Châu Quốc”*

(*) Mãn Châu Quốc: Là chính phủ bù nhìn do Đế quốc Nhật Bản lập nên ở Mãn Châu, do các quan chức nhà Thanh cũ tạo ra với sự giúp đỡ của Đế quốc Nhật Bản vào năm 1932. Quốc gia này do Đế quốc Nhật thành lập để điều hành, cùng với Phổ Nghi, vị hoàng đế cuối cùng của nhà Thanh, nhiếp chính và là hoàng đế trên danh nghĩa. Chính quyền Mãn Châu Quốc bị hủy bỏ vào năm 1945 sau sự thất bại của Đế quốc Nhật vào cuối Chiến tranh thế giới thứ 2.

Từ đó về sau, mặt trời ở ba tỉnh Đông Bắc không còn sáng.

Ảnh đế Lương Hiền Hoa và ảnh hậu Mao Linh Sở vào vai vợ chồng Phó Ký Minh. Sau khi nhận được thông báo điều chuyển của cấp trên, vợ chồng họ ngay lập tức rời khỏi đại bản doanh của tổ chức từ phía bắc Tân Thành. Thông qua giới thiệu của tổ chức, vợ chồng họ có cơ hội tiếp xúc với Ôn Đình Phong – cậu con trai mới về nước của một người có quyền trong đó.

Ôn Đình Phong xuất thân là con nhà làm quan, nhưng anh có tư tưởng mới mẻ. Bố anh ấy là là một lão già bảo thủ, ông ta có thể làm tất cả mọi việc, kể cả việc làm bạn với giặc Oa để đổi lấy tiền tài và quyền lực. Cái suy nghĩ bảo thủ ấy đã khiến cho một dân tộc vất vả lắm mới tỉnh ngộ lại một lần nữa rơi vào vòng xoáy của chế độ phong kiến cổ hủ.

“Nói đến mới thấy thật tức cười. Tôi du học bên đó bao năm nay, nhóm người nước ngoài tóc vàng mắt xanh luôn nói với tôi về sự tự do và sự quý giá của quyền con người. Vậy mà, đến khi tôi về nước, lại thấy bọn chúng tước đoạt đi sự tự do và quyền con người của chúng ta.” Nói đến đây, Ôn Đình Phong nhếch mép cười, “Đúng là đạo đức giả tới tột cùng.”

Ngay lập tức vợ chồng Phó Ký Minh xác nhận được lập trường của cậu con trai của có quyền trong này.

Lúc này bộ phim chia làm hai tuyến nhân vật song song, cốt truyện được chia theo góc nhìn của hai nam chính Phó Ký Minh và Ôn Đình Phong.

Phó Kí Minh và vợ là Lục Thanh Linh quen biết nhau từ thời niên thiếu. Hai người là vợ chồng, cũng là chiến hữu kề vai tác chiến. Trong tình cảnh đầy áp lực ấy, tình cảm của họ giống như ánh mặt trời tỏa sáng phía chân trời, nồng nhiệt mà trong sáng, khiến mọi người tin tưởng vào sức mạnh của hy vọng.

Ở đây, biên kịch muốn xây dựng đồng thời hai kiểu nhân vật trong tình yêu, bên cạnh một nam chính có tuyến tình cảm trọn vẹn là một người bị sắp đặt trong chuyện tình cảm.

Câu chuyện tình yêu giữa đại thiếu gia đi du học và cô gái bán hoa, đại thiếu gia nhất kiến chung tình với cô kỹ nữ nọ, anh bất chấp sự phản đối của mọi người để lấy cô. Câu chuyện nghe thì có vẻ động lòng người nhưng thực chất chỉ là cảnh tượng huyền ảo chứa đầy nỗi tuyệt vọng.

Tống Loan Loan là cô vợ giả do tổ chức điều cho Ôn Đình Phong. Ôn Đình Phong phụ trách thu thập tình báo ở chỗ bố anh, còn Tống Loan Loan phụ trách truyền tin tình báo này ra bên ngoài.

Khác xa với cặp vợ chồng lớn tuổi Phó Ký Minh luôn hiểu rõ nhau, chỉ cần qua ánh mắt là biết đối phương đang nghĩ gì. Đôi vợ chồng trẻ giả này vừa xa lạ lại luôn đề phòng nhau.

Dù đề phòng lẫn nhau nhưng bọn họ vẫn phải giả vờ là một cặp vợ chồng yêu nhau mãnh liệt trước mặt người ngoài.

Ở giữa bộ phim có một tình tiết bạn của bố anh đến thăm nhà. Để qua mắt người bạn đó, Ôn Đình Phong và Tống Loan Loan phải giả vờ “yêu nhau” ở trong phòng.

Thật ra khi làm việc đó hai người họ một người thì ngồi trên giường, một người thì ngồi trên ghế, cách xa nhau cả nghìn km. Đình Phong ngồi đẩy giường, còn Loan Loan ngồi trên ghế giả vờ ngâm nga.

Cảnh tượng xấu hổ ấy mang nét hài hước lạ lùng, cả khán phòng rộn lên từng trận cười.

Sau khi người bạn đó rời đi, Loan Loan mới ngừng ngâm nga. Cô thở phào nhẹ nhõm quay sang định nói chuyện với Đình Phong thì thấy anh đang nằm trên giường, đưa lưng về phía cô.

Loan Loan tỏ vẻ khó hiểu: “Thiếu gia? Anh sao vậy?”

Người đàn ông nằm trên giường thì thào: “Cô ra ngoài trước đi.”

Dù sao thì cô là người đi ra từ kỹ viện, nghe giọng anh rồi nhìn bộ dạng chật vật của anh khi nằm đưa lưng về phía cô, Loan Loan lập tức hiểu ra vấn đề.

Giọng của cô rất êm tai, lúc ca hát thì.dễ mê hoặc người khác, khi ngâm nga thì càng dễ “hớp hồn” người ta hơn.

“…Ừm, lỗi tại tôi.” Cô ngập ngừng mãi mới dám hỏi: “Hay để tôi giúp anh?”

Đình Phong đang nằm quay lưng về phía Loan Loan bỗng mở mắt, luống cuống cắn môi.

Cả khán phòng lại vang lên tiếng cười.

Ôn Lệ cũng đang cười, cô còn xấu bụng chọc chọc cánh tay của người đàn ông ngồi bên cạnh.

Mặt Tống Nghiên không cảm xúc bắt lấy tay cô.

“Không cần.” Đình Phong từ chối, “Cô không phải kỹ nữ.”

Loan Loan cười bảo: “Nhưng tôi là kỹ nữ mà.”

“Cô không phải.” Đình Phong một mực khẳng định, “Với tôi thì cô không phải.”

“…Thật ra tôi rất thích đi học. Khi còn nhỏ tôi đã từng đi học, lúc đó tiên sinh còn khen tôi thông minh, nói tôi học gì cũng nhanh.”

Nói tới đây, cô nắm chặt tay, giọng càng ngày càng nhỏ đi: “Về sau trường học bị nổ, tôi không có nơi để đi học nữa.”

Người đàn ông nằm trên giường đột nhiên lên tiếng: “Nếu cô thích học thì bắt đầu từ mai tôi sẽ dạy cô.”

Loan Loan nghe vậy thì ngẩn người, tầm mắt cô hơi nhòe đi, khẽ nói câu cảm ơn với anh.

Cả đêm hôm đó họ nằm đưa lưng về phía nhau, không ai ngủ được.

Cả hai bên đều có cảm giác với nhau, nhưng cả hai đều cảm thấy mình và người kia dường như có điểm gì đó không giống nhau.

Nửa sau của bộ phim, sau khi đã tạo phông nền xong xuôi, cốt truyện bắt đầu chuyển hướng, thân phận của Phó Ký Minh và Tống Loan Loan bị lộ, cũng vì thế mà Lục Thanh Linh và Ôn Đình Phong bị bắt đi để điều tra.

“Đình Phong, tất cả đều do con đàn bà kia dở trò. Do con còn trẻ, không chịu được sự cám dỗ nên mới trúng mỹ nhân kế của ả ta.” Ngữ điệu ba Ôn nghiêm túc, “Để chứng minh sự trong sạch của mình, con mau đưa ra quyết định đi.”

Ba anh dùng chính quyền lực và mối quan hệ của mình, giúp anh giữ lại mạng sống.

Giữa mùa đông lạnh thấu xương, mấy tên đàn ông bên phe giặc đang xách quần đi ra từ trong nhà lao, trên mặt là nụ cười ghê tởm đáng khỉnh, thậm chí khi nhìn thấy anh đến đây còn đắc ý nhìn nhìn.

Hai tay buông thõng hai bên người nắm chặt thành nắm đấm, Ôn Đình phong chỉ cảm thấy bất lực đau xót, ở đất nước của anh, những người này tùy ý muốn chém giết đồng bào anh, là người cùng một nước nhưng anh không làm được gì.

Loan Loan nằm trên mặt đất ẩm ướt lạnh như băng trong nhà lao, trên người chỉ mặc duy nhất bộ sườn xám mỏng manh, bộ đồ đã rách nát tả tơi không nhìn nổi, đó cũng chính là bộ đồ cô mặc vào ngày cô bị bắt đi.

Bị theo dõi điều tra nhiều ngày, Ôn Đình Phong bị nhốt vào một phòng kín không có ánh sáng mặt trời, ngày qua ngày đối mặt với thẩm vấn và uy hiếp, phải chịu như thế, tâm lý anh cũng đã sắp chạm đến mức sụp đổ. Mà cô phải chịu khổ hình và đau đớn nhiều gấp ngàn lần hơn anh, gần như anh không thể nghĩ được làm thế nào để cô có thể kiên trì được đến hôm nay.

Cô đã làm thế nào để cắn răng chịu đựng từ những ngày đầu tiên, dần dần từng bước trở nên tan vỡ và tuyệt vọng, rồi sau đó bị dập tắt ý nghĩ về một tia sống sót cuối cùng.

Loan Loan nhìn Ôn Đình Phong lắc đầu, dùng ánh mắt ảm đạm vô vọng nói cho anh biết cô không thể đợi được đến ngày mình được cứu ra.

Giết em đi.

Không sợ khổ hình gì, chỉ sợ duy nhất một thứ đó là sự tra tấn và khuất nhục này.

Hàm dưới của Ôn Đình Phong run run, đôi môi bị cắn nát sắp chảy máu.

Vợ anh chết nhưng anh không có năng lực để được khóc lớn vì cô.

Trên khắp người cô đầy vết thương lớn nhỏ khác nhau, bị chết nhục và lạnh lẽo. Anh không có năng lực khoác cho cô một bộ quần áo lành lặn để che cơ thể cô lại.

“Loan Loan, không đau.”

Giọng nói dịu dàng mang theo sự lừa gạt, là niềm an ủi duy nhất mà anh có thể cho cô lúc này.

Cô lên tiếng trả lời, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Ôn Đình Phong giơ cây súng ba đã đưa cho mình lên, dưới sự giám sát của người ngoài cửa, tự tay anh giải thoát cho cô.

Về sau bọn hắn phải quy phục, Đình Phong thay Loan Loan ám sát mấy tên giặc kia, chặt đứt ngón tay chúng, lấy đi tính mạng chúng, cởi hết quần áo chúng, đưa thi thể đã đông cứng của chúng vào sông đông lạnh bảo vệ thành.

Về sau, dân tộc của bọn họ đã đứng lên kiên cường trong sự tủi nhục của máu và nước mắt, liên tục đấu tranh đến một ngày rạng rỡ như ánh mặt trời, cuối cùng bọn họ được chào đón thắng lợi và tự do dân tộc thuộc về riêng mình.

Đến cuối bộ phim, hình ảnh toàn cảnh lịch sử dần biến mất, rồi một lần nữa sáng ngời lên, ngày hôm đó Phó Ký Minh vì bệnh nặng rời xa thế gian. Vợ của ông, Lục Thanh Linh tiếp đón một người bạn tốt nhiều năm không gặp.

Ôn Đình Phong đã thành một ông cụ già, mặc dù đầu tóc đã bạc trắng nhưng dáng người vẫn cao ngất, điềm tĩnh điển trai, nghe nói sau khi ông chuyển đến Cảng Thành thì vẫn không lập gia đình, ở một mình đến nay.

‘‘Lần này trở về, một là muốn dự lễ tang anh Ký Minh, hai là vì chuyện của Loan Loan – vợ của em, vừa hay một học sinh của em đến từ Tô Thành nói mình quen biết với họ hàng xa của cô ấy, nghe nói trong tay người đó còn giữ bức ảnh cũ vợ em lúc còn là thiếu nữ.’’

Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong phim dừng lại ở cảnh chiếu bức ảnh chụp chung khi về già của Phó Ký Minh và Lục Thanh Linh, kết hợp với việc photoshop tạo nên một bức ảnh chung của Ôn Đình Phong và Tống Loan Loan trong dáng vẻ thiếu niên thiếu nữ.

Tống Loan Loan thời thiếu nữ, mặc bộ quần áo học sinh, bộ đồng phục màu xanh thời dân quốc, trong tay cầm quyển sách, buộc tóc hai bên. Đó là độ tuổi đẹp nhất, trong sáng nhất của Loan Loan, cũng là dáng vẻ chân thực nhất của cô.

“Bộ phim này bày tỏ lòng kính trọng đối với thế hệ đi trước của chúng ta, những người đã chiến đấu trong những trận chiến đẫm máu vì tự do và giải phóng dân tộc.”

Phụ đề kết thúc, nhạc dạo cuối phim vang lên, trên màn ảnh bắt đầu chiếu tên các diễn viên chính và các chức vụ trách nhiệm của nhân viên, đèn trong rạp được bật sáng, bộ phim đã hết.

Tiếng khóc sụt sịt xuất hiện trong rạp, trừ những nhân viên trong đoàn phim không có dao động gì lớn vì đã được xem rất nhiều cảnh trong lúc đang quay. Còn lại nhiều người người khác đang cầm khăn giấy lau nước mắt.

Ngày đầu công chiếu, > đạt giải quán quân phòng bán vé.

Mấy nhà bình luận phim điện ảnh chuyên nghiệp đã đưa ra những đánh giá về bộ phim vào ngay ngày hôm đấy.

‘‘Xem xong >, vì tôi tin tưởng đội hình diễn viên và các bên chế tác cho nên hiệu quả mà đạo diễn, biên kịch và cả ba diễn viên ảnh đế ảnh hậu mang lại giống như những gì tôi đã đoán trước đó. Tất cả không làm tôi thất vọng nhưng cũng không có gì quá ngạc nhiên, vì sự mong đợi đã đạt đến mức tối đa. Còn nếu nói đến bất ngờ thì đối với tôi, Ôn Lệ trong bộ phim này là sự ngạc nhiên lớn nhất.

………

Nếu nói mọi người trong đoàn phim là thầy/cô của Ôn Lệ, thì với nhiệm vụ của một học sinh, cô ấy đã hoàn thành tốt bài thi và được mười điểm.

Hai tiếng đồng hồ ngồi trong rạp chiếu phim, tôi không hề nhớ cô ấy là Ôn Lệ mà chỉ biết cô ấy là Tống Loan Loan.

Ngoài cô ấy ra, tôi không thể tìm ra một Tống Loan Loan thứ hai.’’

Đánh giá khá cao, nhất là hai câu cuối cùng.

Đối với một người diễn viên, thoát được hình tượng trước đó, khiến người xem như đắm chìm vào trong bộ phim và để họ cảm nhận được, họ tin rằng mình thấy nhân vật đó như đang sống trước mặt. Chắc chắn một điều đó là lời nhận xét mà tất cả các diễn viên đã dồn hết tâm huyết của mình vào vai diễn đều tha thiết mong muốn nhận được.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều hài lòng về nội dung kịch bản.

Ví dụ như nhóm Bút Ký Tên mua vé vào rạp xem phim với tâm thế hứng khởi chờ đợi chuẩn bị được ăn đường.

Sau ngày đầu công chiếu, tất cả thi nhau lên super topic kêu rên liên tục.

[Trước khi xem phim mị cứ tưởng kịch bản dân quốc của Đình Phong và Loan Loạn thuộc thể loại cưới trước yêu sau, lại còn cười ngốc nghếch với đứa bạn thân như hai đứa ngu nữa cơ, nhưng mà vl thật, quả nhiên mị còn rất non xanh!!!!!]

[Mọi người ơi tui khóc như điên luôn ý, khóc từ rạp về đến nhà vẫn khóc, như ăn kẹo cao su hoa quả hoàn toàn không thể dừng khóc được huhuhuhuhu]

[Mẹ BE! Bộ phim đầu tiên Muối hợp tác lại bắt con dân chịu cảnh BE?!]

[Đại thần!!!! Đợi chờ bàn tay vàng của ngài!!! @Mỹ Nhân Thảo Tam Lực]

Đa số những người xem rồi đều có phản ứng giống nhau như thế, khiến cho những người chưa đi xem lạnh run.

[BE á? Thế thôi đi, tôi không xem đâu [khóc]]

[Đi xem ngay cho bà!! Bà đây bị ngược đến mức lòng đau quặn thắt mà vẫn phải xem hai ba lần mới được, không vì cái gì khác, Muối đáng giá!!! Bộ phim này đáng để xem!!]

[Ngoài việc kết BE thì bộ phim này không còn điểm gì để chê, hơn nữa tình yêu ở mấy thời kỳ đó BE là chuyện rất bình thường, đừng vì kết không đẹp mà bỏ lỡ một bộ phim tuyệt vời xuất sắc nhé]

[Tam Lực và Mỹ Nhân diễn rất tốt! Thật đó!! Đi xem đi!! Khóc thì khóc thôi!! Đừng sợ!! Có nhiều chị em trong nhà khóc cùng thím mà sợ gì chứ!!! Không khóc không phải Bút Ký Tên!!!]

Danh tiếng cần được gom góp qua một thời gian nhất định, kết hợp với việc quảng bá tuyên truyền, rất nhanh doanh thu phòng bán vé trong ngày đầu tiên đã bị phá vỡ kỷ lục trong những ngày tiếp theo.

Càng về sau, doanh thu bán vé càng tăng vọt như nước chảy ào ào, > trở thành bộ phim bán được vé nhiều nhất trong ngày, tiếp đến là trong tháng.

Sau những tiếng vang này, một số lời bình luận tiêu cực như ‘không có ý nghĩa’ hay ‘không đáp ứng được kỳ vọng’ của một số người đều trở nên nhỏ bé và không đáng kể.

Mặc dù là bộ phim buồn nhưng nó phản ánh về hướng tính cách, giá trị mà bộ phim mang lại cũng cao.

Dẫu bộ phim hướng đến nhiều điều tốt đẹp nhưng trong một tác phẩm điện ảnh có hai đôi ở trong đó thì chắc chắn phải sẽ có một đôi BE.

Có lẽ là để an ủi những người xem và các fan CP bị ngược đến tơi tả, sau khi ‘Mỹ Nhân Thảo Tam Lực’, người nổi tiếng trong giới làm fanmade-video được phía bộ phim trao quyền, dùng tốc độ ánh sáng làm ra video đầu tiên về ‘Ôn Đình Phong và Tống Loan Loan’ rồi đăng lên mạng.

‘‘[Vợ chồng Muối kiếp trước kiếp này] [Ôn Đình Phong và Tống Loan Loan] cậu chủ nhỏ đi du học x cô gái phong nguyệt’’

Người biên tập: Mỹ Nhân Thảo Tam Lực

BGM: Là em tự đa tình

Video lấy tư liệu từ: > (Cảm ơn bên nhà sản xuất đã giao quyền)

Giới thiệu ngắn về video: Theo như thường lệ muốn thể hiện chút tình cảm với Muối! Đã xem > ba lần, quá nhiều cảm xúc, là một câu chuyện rất đẹp, hy vọng mọi người có thể vui vẻ hơn khi xem Mỹ Nhân và Tam Lực hợp tác, cũng có thể cảm nhận rõ hơn về câu chuyện của Ôn Đình Phong và Tống Loan Loạn, và hiểu được bộ phim muốn truyền tải đến chúng ta điều gì.’’

Bởi vì lần này lượng thời gian hai người xuất hiện chung trong phim rất nhiều nên lần này làm video không cần tiếp tục sử dụng kỹ thuật màn hình đen để cưỡng ép cho hai người cùng chung khung hình nữa.

Khi Ôn Đình Phong mới gặp Tống Loan Loan, những ngón tay nhỏ dài trắng như ngọc đang cầm điếu thuốc, đôi môi đỏ mọng khẽ phả ra làn khói, nhìn đẹp vô cùng, cũng rất lỗ mãng tùy tiện.

Nhưng đó không phải con người thật của Loan Loan, dáng vẻ đẹp nhất tươi nhất của cô đã sớm biết mất trong mưa bom bão đạn, vào khoảnh khắc cô đến bên anh, cô đã tính toán xong hết mọi thứ.

Trước khi chết, Loan Loan cầu xin Đình Phong đi một chuyến đến quê hương Tô Thành vì cô.

Cô dùng hết một chút hơi sức cuối cùng nói với anh: ‘‘Nếu cuối cùng chúng ta giành thắng lợi, xin anh thay em đi về Tô Thành, nhà của em ở nơi đó, ba mẹ và anh chị em gái của em cũng được mai táng ở đấy. Nếu như may mắn nhà của em còn nguyên ở đó, mong anh hãy đến phòng của em, giúp em tìm một bức ảnh chụp rồi đốt nó cho em.’’

Loan Loan không nói cho Đình Phong biết, thật ra cô có tâm tư riêng.

Cô muốn Đình Phong nhìn thấy cô của trước kia, nếu có thể, cô muốn để anh quên đi dáng vẻ dơ bẩn kinh khủng của mình lúc này. Chỉ mong anh nhớ kỹ cô khi ấy, vì đó là lúc cô sạch sẽ nhất, xinh đẹp nhất và trẻ tuổi nhất.

Nhiều năm sau Đình Phong về quê hương của Loan Loan, anh lấy được bức ảnh của cô từ chỗ họ hàng xa.

Anh không thực hiện mong muốn của cô là đốt nó cho Loan Loan, mà anh giữ lại bức ảnh duy nhất này ở bên mình.

Giữ lại bức ảnh này, giống như giữ cô ở bên cạnh.

Thật ra bất kể cô ở tuổi mười sáu hồn nhiên trong sáng, hay cô trong dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ sau khi lớn lên, đối với Đình Phong, tất cả đều thuộc về cô gái mà anh yêu.

Tình yêu ở thời đại đó, nó khiến cho người ta không thể nhìn thấy ánh sáng ở phía trước. Củi gạo mắm muối là những hy vọng xa vời, cuộc sống bình thường và hạnh phúc giống như một lý tưởng xa xôi không thể thực hiện.

Không một ai trong hai người Đình Phong và Loan Loan dám nói ra câu yêu, để đến cuối cùng khi âm dương cách biệt, cả hai không biết tình yêu của họ dành cho nhau.

Nội dung kiếp trước được làm trong video không khác nội dung trong bộ phim là mấy, đến đoạn gần cuối chuẩn bị kết thúc, hình ảnh chuyển sang cảnh khác.

Là cảnh Tống Nghiên và Ôn Lệ đứng trên thảm đỏ, bọn họ mặc trang phục hiện đại.

Phụ đề rơi xuống.

‘‘Bạn tin tưởng có kiếp trước kiếp sau không?’’

Sau cùng là một đoạn cảm nghĩ dài của người biên tập.

‘‘Trung Hoa Dân Quốc vào thời kỳ đó đẹp thê lương vô cùng, màu son và sườn xám tô vẽ sắc đẹp của người con gái, hàng đêm sênh ca ở Tô Giới*, những làn khói sáng làm mờ mắt mọi người. Để người đó bất giác quên rằng dưới vẻ ngoài thoải mái vui sướng ấy là xương khô và máu tươi của dân tộc.

(*) Tô giới là khu cư trú và thương mại do các cường quốc Âu Mỹ mở ra và hoạt động tại các thương cảng của các nước Đông Á từ giữa thế kỷ 19 đến giữa thế kỷ 20. Nó có đặc điểm là người nước ngoài tiếp quản và tạo ra các quyền lực hành chính địa phương và một số chủ quyền quốc gia khác, và thực hiện các quyền này chủ yếu bởi các cơ quan lãnh sự nước ngoài hoặc các cơ quan thành phố trực thuộc trung ương như Bộ Công nghiệp và Cục do người nước ngoài tổ chức.

Đương nhiên bạn có thể yêu tha thiết cái thời đại đó, cũng có thể hoài niệm dáng vẻ thướt tha thùy mị ngợp trong vàng son của nó nhưng mong bạn nhất định không được quên. Thời đại đó đối với chúng ta là nỗi sỉ nhục dân tộc và là sự hủy diệt vĩnh viễn không thể nào quên.

Những người trẻ tuổi giống như chúng ta, trên mảnh đất này vào mấy thập kỷ trước, từng có rất nhiều cô gái trẻ đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, bọn họ đã từng sống đầy năng lượng đầy sức sống, các cô ấy vì chúng ta mà hy sinh bằng những cách mà chúng ta không thể tưởng tượng được.

Xin tỏ lòng tôn kính và vô cùng biết ơn các thế hệ trước.

Không quên nỗi đau của dân tộc, khắc ghi lịch sử, chúng ta sẽ tiếp tục đi về hướng mặt trời ngày càng sáng ngời hơn nữa.

Video kết thúc.

Lúc này, các diễn viên chính tham gia vào bộ phim > đều đăng bài dài trên Weibo.

Riêng việc Tống Nghiên online Weibo đăng bài chỉ đếm được trên đầu ngón tay nên việc anh đăng bài dài là xác suất cực kỳ thấp.

Tống Nghiên: ‘‘Mười năm trước, có cô gái nói với tôi rằng cô ấy muốn làm ngôi sao, khi đó cô ấy rất chói mắt, tôi không với tới.

Nhưng tôi muốn xứng đôi cùng cô ấy.

Về sau tôi trở thành một diễn viên, trên con đường theo đuổi cô ấy, tôi tìm được giá trị riêng của chính mình, nhận được rất nhiều sự yêu mến từ các fan hâm mộ thích xem phim.

Tôi yêu cô ấy, cũng yêu tha thiết nghề diễn viên này. Cảm ơn cô ấy đã ngoái đầu lại nhìn tôi, cảm ơn tất cả các fan đã dừng chân nghỉ lại chỗ tôi.

Hiện giờ,cuối cùng tôi đã thực hiện được giấc mơ của mình, sánh vai cùng cô ấy đứng dưới ánh đèn hào quang rực rỡ.

Với cô ấy, với các fan hâm mộ của tôi, tôi không có gì để báo đáp, chỉ biết dùng cả đời này của tôi để yêu cô ấy, chỉ biết sau này sẽ cống hiến thêm nhiều tác phẩm tốt hơn nữa mang đến cho mọi người.

Rất vui mừng khi > đã mang đến cho mọi người ít hoặc nhiều niềm vui. Lời thông báo chính thức này đã đến muộn hai năm, cuối cùng tôi đã có thể quang minh chính đại khoe ra cho mọi người cùng biết.

Tôi và cô gái tôi thích năm mười tám tuổi đã tu thành chín quả, cô ấy là đàn em của tôi, cũng là mối tình đầu của tôi, cô ấy tên Ôn Lệ.

Tống Nghiên.’’

Đi kèm với bài Weibo dài là bức ảnh Tống Nghiên và Ôn Lệ chụp chung, có hai bức khác nhau. Một bức là hình bọn họ chụp chung thời học sinh, mặc áo đồng phục, dễ dàng nhận ra có sự can thiệp của photoshop, nó có sự liên quan kỳ diệu nào đó đến bức ảnh chụp dân quốc xuất hiện trong cảnh cuối bộ phim. Hình còn lại là ảnh bọn họ tự selfie, hai người đều đang nhìn vào camera cười.

Ôn Lệ luôn là người thích lảm nhảm nay không ngờ tích tự như kim, cô chia sẻ lại bài Weibo của Tống Nghiên, kèm thêm một icon [đắc ý] đơn giản.

[Kiếp trước kiếp này!!!]

[Tạm bỏ qua chủ nghĩa duy vật!!! Mỹ Nhân và Tam Lực chính là Đình Phong và Loan Loan chuyển thế!! Bọn họ là HE!!!]

[Mệt tim, không có gì muốn nói nữa, chỉ muốn nói với tất cả Bút Ký Tên: Chúc mừng mọi người!! Sinh thời mấy người cmn sao có thể may mắn thế được làm fan CP của Muối!!!!]

[Hợp đồng kết hôn phải không? Được! Ngay bây giờ bà đây tuyên bố, thời hạn hợp đồng của Muối là mười nghìn năm!]

Về phần bài đăng của chủ post đã đưa ra đánh giá sau khi xem > được đăng lên diễn đàn thảo luận phim trước đấy. Ngoài những lời xin lỗi được gửi đến chủ thớt thì còn có cả câu hỏi do chính chủ bài đặt ra.

[Vợ của tôi và Tống Nghiên không phải kết hôn theo hợp đồng thật sao? Chẳng lẽ tôi không còn một chút cơ hội nào nữa ư?]

[Người anh em, Tống Nghiên phải theo đuổi mười năm mới bắt được người về. Ngoan, đừng tự rước lấy nhục cho khỏe nhá?]