Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1293



Tề Mẫn Mẫn đột nhiên nhào vào lòng Hoắc Trì Viễn, tự trách khóc lớn:”Hoắc Trì Viễn, đều tại em không tốt! Em không xứng làm vợ anh! Em không hề biết tay anh bị đau thường xuyên như vậy.”

“Chỉ những lúc ngẫu nhiên, mệt mỏi, hoặc là thời tiết thay đổi mới bị đau. Thật sự chỉ là ngẫu nhiên thôi!” Hoắc Trì Viễn vỗ nhẹ lưng Tề Mẫn Mẫn, quan tâm nói.

Anh không phải là người đàn ông có thói quen đau đớn liền bật ra miệng, cho nên anh chưa bao giờ thể hiện nó ra ngoài, đặc biệt là trước mặt Tề Mẫn Mẫn.

“Chồng, anh đánh em vafi cái đi! Anh đánh em em còn thấy thoải mái hơn!” Tề Mẫn Mẫn cầm bàn tay Hoắc Trì Viễn, áy náy năn nỉ nói.

“Làm sao anh làm được?” Hoắc Trì Viễn ôm mặt Tề Mẫn Mẫn, dùng sức xoa nhẹ vài cái, “Đừng khóc! Về sau anh đau tay nhất định sẽ nói cho em biết, được chưa.”

“Đúng! Về sau anh dám giấu em, em sẽ bỏ anh!” Tề Mẫn Mẫn hung hãn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Sợ em rồi!” Hoắc Trì Viễn cười hôn lên trán Tề Mẫn Mẫn, “Vợ, tay anh đau. Có thể giúp anh mát xa một chút không?”

“Có thể! Tề Mẫn Mẫn lập tức cầm lấy dầu hoa hồng, muốn kéo Hoắc Trì Viễn về phòng.

Hoắc Trì Viễn túm cô lại:”Ở trong này cũng được mà.”

Hoắc Trì Viễn ngồi vào bàn, đặt Tề Mẫn Mẫn ngồi trên đùi, sau đó một tay vòng qua hông cô, tay kia bị thương đưa đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn thật sự cầm ngón tay anh, đem dầu hoa hồng bôi lên chỗ bị thương, các đốt ngón tay, cẩn thận xoa bóp.

Mãi đến khi đầu ngón tay anh chuyển hồng, cô mới ngẩng đầu: “Tốt hơn chút nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi, vợ à, cảm ơn em!” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, hôn Tề Mẫn Mẫn một cái.

“Cảm ơn em làm gì, vốn là do em gây ra.” Tề Mẫn Mẫn đỏ vành mắt nói.

“Không dám quên mất.” Nụ hôn của Hoắc Trì Viễn đặt lên mí mắt của cô, cưng chiều nói: “Em vẫn tự trách, sao có thể yêu anh đây?”

Tề Mẫn Mẫn cảm động rơi lệ: “Được, em không tự trách nữa, em chỉ muốn yêu anh.”

“Lúc này mới ngoan!” Hoắc Trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

“Anh bị thương… phải nghỉ ngơi.” Tề Mẫn Mẫn cảm nhận được độ nóng từ anh, lập tức đỏ mặt đẩy lại.

“Vợ, anh bị thương ngón tay thôi, không phải chỗ đó.” Hoắc Trì Viễn cắt quần áo của cô, đặt cô lên bàn giấy, cười đi lên….

Sau một giờ, Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt đẩy anh ra: “Chưa thấy qua ai như anh…”

Hoắc Trì Viễn đặt cô lên trên đùi, dáng vẻ thỏa mãn: “Anh nói rồi, anh chỉ bị thương ngón tay, không ảnh hưởng…”

“Anh còn nói!” Tề Mẫn Mẫn đập vào ngực anh, hung hãn kháng nghị.

Anh cũng không biết xẩu hổ sao?

Đè cô ở trên bàn, dùng hết các loại tư thế yêu cô, vậy mà không biết xẩu hổ nói ra miệng.

Hoắc Trì Viễn cười đặt đầu ở trên vai cô, hưởng thụ giờ khắc ngọt ngào ấm áp này.

Tề Mẫn Mẫn không vùng vẫy nữa, để mặc cho anh ôm.

“Em muốn gọi điện thoại cho anh Hoắc Nhiên, hỏi anh đơn thuốc. Dùng thuốc đông y nên tay sẽ tốt hơn.” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nhớ ra cái gì, lập tức nhảy khỏi chân anh.