Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1413



Nghĩ đến thuốc lại thấy khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại.

“Một hơi cho xong.” Hoắc Trì Viễn đau lòng dỗ dành cô.

Anh biết cô sợ đắng, nhưng là vì bệnh của cô, còn không biết phải uống thuốc bắc bao lâu nữa.

Dì Lưu mang quả anh đào nhiệt độ bình thường cho giúp việc rửa lại rồi mới mang ra.

“Bà nội quản gia, ba cũng ăn đi.” Tề Mẫn Mẫn cầm một quả anh đào đến trước mặt dì Lưu.

“Tiểu Nhiễm thật ngoan.” Dì Lưu cảm nhận giơ hai tay nhận lấy, “Để tôi đi hầm thuốc cho cô”

“Bà nội quản gia, bà nghỉ một lát đi. Hầm thuốc mất rất nhiều thời gian.” Tề Mẫn Mẫn gọi dì Lưu lại.

“Dì Lưu, dì ngồi với Tiểu Nhiễm một lát. Cháu phải lên lầu xử lý công việc.” Hoắc Trì Viễn cười gọi dì Lưu lại. Trước khi rời đi, anh xoa đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói:” Tán gẫu với dì Lưu một lát đi. Anh có cuộc gọi qua videocall.”

Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu.

Bọn họ chưa về nhà ba mẹ chồng cũng bởi vì Hoắc Trì Viễn thường xuyên phải họp qua viedeocall, tất cả những người tham gia đều là ỏ các chi nhánh. Cô muốn giúp anh nhưng cũng phải nhường lại cho cộng sự.

Cô không thể vì được chiều mà sinh kiêu ngạo.

Dì Lưu nhìn Tề Mẫn Mẫn ỉu xìu nhìn Hoắc Trì Viễn lên lầu không khỏi nở nụ cười.

“Cậu chủ giờ tốt hơn trước rất nhiều. Trước kia hận không thể một ngày có 36 giờ để làm việc.”

“Sức lực của anh ấy dồi dào đến vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn vừa ăn anh đào vừa nói.

Cho dù một ngày anh chỉ ngủ có ba bốn tiếng ban đêm, ngày hôm sau vẫn khỏe khoắn như thường.

Cô không lại nổi.

“Người đàn ông nghiêm túc làm việc mới có sức hấp dẫn.” Dì Lưu cười nói.

“Bà nội quản gia, bà đã ở bên anh ấy bao lâu rồi?” Tề Mẫn Mẫn tò mò nhìn dì Lưu.

“4 năm rưỡi không hơn. Hồi đầu cậu chủ không có sức làm việc nhiều như vậy, nhưng vẫn như là liều mạng so với bây giờ. Nửa đêm khi đi toilet tôi thường thường nghe thấy cậu ấy gọi điện thoại.” Dì Lưu nhớ lại sự gian khổ của Hoắc Trì Viễn lúc mới lập nghiệp, liền cảm khái thở dài.

Tề Mẫn Mẫn nghe dì Lưu nói lập tức thấy nhói trong lòng.

Là sai lầm của cô mà Hoắc Trì Viễn không thể không từ bỏ nghề nghiệp lúc đó, ra ngoài bôn ba.

Hồi đó nhất định rất khó khăn?

Đau đớn, tổn thương, hận thù, áp lực công việc…..

Một người đàn ông có thể kiên cường đến mức nào mới có thể chịu đựng được sự tra tấn này, một tay làm nên sự nghiệp?

Cô đối với Hoắc Trì Viễn, vừa đau lòng, vừa sùng bái.

“Thuốc chắc hầm sắp xong rồi. Để tôi vào xem.” Dì Lưu ăn quả anh đào trong tay xong, liền đứng dậy đi vào bếp.

Thuốc rất nhanh chóng được bưng ra.

Nhìn bát thuốc màu nâu, Tề Mẫn Mẫn chỉ hé miệng nhưng không nói câu nào, thổi mội hơi rồi một ngụm uống hết.

Dì Lưu vừa lòng nhận lấy chén thuốc rồi đưa chocolate đến.