Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 503



Hoắc trì Viễn dừng xe ở ven đường, cau mày tới gần Tề Mẫn Mẫn, nhẹ xoa chỗ đầu mà cô vừa bị đụng phải: “Gấp cái gì?”

”Hôm nay còn phải lên lớp, mà túi sách của em vẫn còn ở nhà.” Tề Mẫn Mẫn yếu ớt cắn môi.

Cằm Hoắc trì Viễn cũng thất cứng?

Đỉnh đầu cô bị va làm cho đau điếng, nước mắt cũng đã nhanh chóng rơi xuống.

Nghe thấy Tề Mẫn Mẫn nói, Hoắc trì Viễn rõ ràng thở dài một hơi. Anh cười cúi đầu, không ngừng xoa nơi bị đụng phải trên đầu cô: “Túi sách anh đã cho người mang đến.”

”Không mặc đồng phục sẽ bị trừ điểm.” Tề Mẫn Mẫn nhìn váy còn đang mặc trên người, khẩn trương nói.

”Cũng đã mang theo!” Hoắc trì Viễn chỉ chỉ ở ghế đằng sau, cười nói, “Đã sớm chuẩn bị cho em rồi.”

”Chú, tối qua anh tới tìm em, có phải là đã đánh chủ ý ngủ lại nhà em luôn đúng không?” Tề Mẫn Mẫn quyệt miệng nhỏ, bất mãn chất vấn.

Hoắc trì Viễn làm như suy nghĩ một phen, môi mỏng khẽ nhếch, mày kiếm cũng dãn ra, hồi lâu đáp lại một câu: “Có thể nói là như vậy.”

” Chú..!!! Sắc lang!” Tề Mẫn Mẫn quên đi đau đớn ở đỉnh đầu, vung lên nắm tay nhỏ, dùng lực đánh không ngừng vào lồng ngực Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn bắt lấy đôi bàn tay Tề Mẫn Mẫn, quyến rũ cười nói: “Anh thề lúc ấy chỉ nghĩ muốn ôm em an ủi, không nỡ để em rơi nước mắt, không muốn em phải cô đơn tịch mịch. Là em quá dụ người, nên anh mới không nhịn được.”

”Còn muốn lừa em nữa hả?” Tề Mẫn Mẫn khó xử trừng mắt nhìn anh.

Cái gì mà quá dụ người?

Cô quyến rũ anh sao?

Nhớ tới những việc anh đã làm với cô tối qua ngay trong phòng ngủ của cô, mặt cô lại bị một rặng mây đỏ che kín.

Anh tùy thời đều giống như một con báo sẵn sàng nhào đến, mà cô lại chỉ có thể như một con thỏ sẵn sàng nhận mệnh.

Bởi vì anh căn bản không cho cô quyền cự tuyệt!

Hoắc trì Viễn đỡ gáy Tề Mẫn Mẫn, đặt một nụ hôn đầy yêu thương lên trán cô, quan tâm hỏi: “Hết đau chưa?”

Tề Mẫn Mẫn ủy khuất cắn cắn môi, một đôi mắt bồ câu đầy ai oán trừng lại anh: “Đầu đau, lưng đau, toàn thân đều đau.”

Hoắc trì Viễn bị câu nói kế tiếp của Tề Mẫn Mẫn đùa cho phì cười, thỏa mãn ôm cô vào lòng: “Lần sau sẽ chú ý.”

”Em sẽ không tin anh nữa! Làn sau của anh vĩnh viễn cũng là lần sau.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hừ một tiếng.

”Thật không chịu tin tưởng anh?” Hoắc trì Viễn cắn môi mỏng, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tề Mẫn Mẫn.

”Bởi vì anh nói lần sau nói N nhiều lần rồi, lỗ tai em cũng nghe đến sắp hỏng!” Tề Mẫn Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn.

”Để lưu lại trong lòng em một ấn tượng hoàn mỹ, anh quyết định…” Hoắc trì Viễn phút chốc khoanh lấy hai tay, tà tứ nhếch mi, “Hiện tại liền chứng minh cho em thấy.”

Tề Mẫn Mẫn còn chưa có phản ứng kịp, liền bị Hoắc trì Viễn hung hăng hôn xuống.

Tề Mẫn Mẫn cũng quên phải phản kháng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nụ hôn dài, sâu, giống như những hạt mưa mềm mại khẽ phất qua đáy lòng Tề Mẫn Mẫn.

Mãi cho đến khi cô thở không nổi nữa, Hoắc trì Viễn mới buông cô ra, cười vỗ vỗ gương mặt cô: “Nhanh thay đồng phục, anh đưa em đi ăn sáng.”

Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt leo xuống ghế sau, cầm lấy đồng phục thật nhanh muốn đổi, lúc cô nhìn thấy Hoắc trì Viễn đang quay đầu xuống nhìn cô khi đó, liền làm nũng ra lệnh: “Nhìn qua chỗ khác!”

”Bà xã, cái này có quan trọng sao?” Hoắc trì Viễn thoải mái nhìn Tề Mẫn Mẫn không chút nào né tránh.

Tề Mẫn Mẫn bò lên, dùng lực quay đầu Hoắc trì Viễn 180 độ, lúc này mới thỏa mãn ngồi trở lại ghế sau thay quần áo.

Đương lúc cô cởi váy trên người xuống, đột nhiên nghe được tiếng cười trầm thấp của Hoắc trì Viễn.

Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hoắc trì Viễn trong gương chiếu hậu.