Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 77



“Không cần giải thích, chỉ cần em giúp tôi chứng minh.” Hoắc Trì Viễn nói xong, đặt Tề Mẫn Mẫn lên trên tường, lập tức hôn nồng cháy, hôn lên hai má Tề Mẫn Mẫn, vành tai, gáy như tuyết………..Cuối cùng điên cuồng mà cắn nuốt cánh môi của Tề Mẫn Mẫn.

“Chú………Tôi muốn làm bài tập!” Tề Mẫn Mẫn cố gắng kháng cự sự xâm lược của Hoắc Trì Viễn, muốn cho bản thân bảo trì thanh tỉnh, lại phát hiện nụ hôn của anh dễ dàng làm cho cô mê loạn.

“Làm xong lại viết.” Hoắc Trì Viễn nói xong, dùng sức kéo đồng phục của Tề Mẫn Mẫn, chỉ thấy cái cúc thứ nhất bung ra, sau đó vừa hôn cô vừa cởi cúc áo sơ mi của bản thân.

“Không được……..” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên cúi người xuống, từ dưới cánh tay Hoắc Trì Viễn chui ra, nhặt lên đồng phục liền chạy về phía phòng tắm. Cô mới không cần giúp anh chứng minh. Mỗi lần anh muốn cô đều mất hai tiếng, nếu bọn họ thực nhốt ở trong phòng hai giờ, cha mẹ chồng bọn họ sẽ chê cười cô như thế nào? Còn có em gái của chồng thấy rõ hết thảy Hoắc Tương, sợ là sẽ cười bể bụng. Cô mới sẽ không làm ra vẻ ta đây để người ta chê cười.

“Mở cửa!” Hoắc Trì Viễn dùng sức gõ cửa phòng tắm, bực mình mệnh lệnh, trong âm thanh có một loại hương vị gây ra áp lực.

“Chú đi ra ngoài tôi liền mở cửa.” Tề Mẫn Mẫn vừa mặc đồng phục vừa trả lời.

Dường như Hoắc Trì Viễn giận rồi, dùng lực đập vào cửa: “Em không mở cửa tôi sẽ đạp ra!”

Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Trì Viễn dọa cho sợ, Hoắc Trì Viễn thực ra là một người đàn ông bạo lực. Thế nhưng cô cũng không tính sẽ khuất phục, khiêu khích thêm: “Chú à, anh không sợ đau chân anh thì cứ đạp đi!”

Đột nhiên ngoài cửa trở nên yên tĩnh hơn. Tề Mẫn Mẫn áp lỗ tai vào cửa, nghe âm thanh bên ngoài.

Chẳng lẽ anh ta thật sự buông tha rồi hả?

Cô để tay trên nắm đấm cửa, do dự không biết có nên thừa dịp Hoắc Trì Viễn không ở đây mà lén đi ra ngoài không.

Lúc này, cửa phòng tắm lại bị mở ra, Hoắc Trì Viễn cầm chìa khóa đứng ở cửa, khí phách vểnh môi mỏng lên: “Nhà này là của tôi.”

“Chú à, tôi còn đau lắm. Chúng ta có thể không làm gì được không? Tôi đảm bảo sẽ để anh ở lại.” Tề Mẫn Mẫn thối lui đến bên trên gương, cơ trí đề nghị.

“Trừng mắt to mắt nhỏ với em? Tôi không có hứng thú!” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền kéo áo sơ mi xuống, đi nhanh lên trước, cố định Tề Mẫn Mẫn giữa mình và gương.

“Chú à, tôi còn chưa khỏi ốm, sẽ lây bệnh cho anh.” Tề Mẫn Mẫn cố ý hắt hơi một cái, sau đó híp đôi mắt lại, suy yếu lần mò huyệt thái dương: “Chú à, đầu tôi rất đau, anh đừng làm loạn nữa.”

Hoắc Trì Viễn lấy một tay ấn lên đầu cô, ghé người đến gần: “Tiếp tục đi!”

“Chú à, đầu tôi thật sự choáng váng, không lừa anh!” Tề Mẫn Mẫn giơ tay phải lên, nhu thuận thề, dưới đôi mắt như chim ưng của anh, chột dạ lại buông mắt xuống.

Hầu kết của anh chuyển động, ánh mắt có chút tham lam say đắm nhìn đôi má ửng đỏ của cô, hận không thể dịu cô vào trong người mình. Anh phát hiện anh hoàn toàn không có sức kháng cự với thân thể này của cô, cả người đều đang kêu gào muốn có cô.

Anh điên rồi sao?

Đột nhiên anh ôm lấy eo Tề Mẫn Mẫn, bá đạo hôn cô.

“Chú, không cần… tôi sợ…” Tề Mẫn Mẫn bối rối nói.

Cô rất sợ bị đau tiếp.

Hoắc Trì Viễn như bị Tề Mẫn Mẫn làm mất hứng, cắn răng xoay người.

Tề Mẫn Mẫn khẩn trương nhảy xuống đất.

Hoắc Trì Viễn lập tức đi về hướng bồn tắm lớn, mở vòi hoa sen ra, để cho nước lạnh đập vào người anh.