Vợ Của Thượng Tổng Hôm Nay Không Phá

Chương 55: Dịu dàng đến thế



Cô ngồi trên xe taxi nhưng mãi không biết mình muốn đi đâu. Cuối cùng cô bảo tài xế đến Thượng thị. Cô gọi điện cho hắn muốn nghe giọng hắn để bình ổn tâm trạng hơn.

" Alo!".

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

" Anh đang làm việc ư?"

Thượng Âu Dật lật giở các trang tài liệu rồi bật loa ngoài để nói chuyện với cô. Hắn tiện miệng:" Sao thế? Em nhớ anh rồi hả?"

Cô gật đầu thừa nhận ngay:" Nhớ anh rồi!!"

Cô vò vò vạt áo tâm trạng rối bời, buồn bực đôi chút:" Em đến công ty nhé! Sẽ không phiền anh làm việc đâu!"

Thượng Âu Dật cảm nhận qua đầu dây bên kia cô chắc đang nặng lòng chuyện gì rồi bèn đồng ý.

Giờ này cũng đã là hơn chín giờ tối. Công ty chỉ còn phòng hắn là có người. Cô đi thẳng lên trên đẩy cửa phòng đi vào. Tiến đến bàn làm việc chẳng nói chẳng rằng cô như không chút sức lực ngả vào lòng hắn. Thượng Âu Dật nhổm người đỡ lấy cô. Cô ngồi lên đùi hắn, cố vùi đầu vào vai hắn hít lấy hơi ấm.

Thượng Âu Dật vuốt lưng Đường Ôn Mạn nhẹ nhàng hỏi han: " Sao thế? Em gặp chuyện gì vậy?"

Cô lắc lắc đầu:" Em thấy mình thật không đáng để cậu ấy phải dành nhiều tâm tư như thế!"

Hắn trầm ngâm lắng nghe cô giãi bày.

" Em còn đồng ý ở bên cậu ấy khi không có tình cảm nữa. Đã vậy cậu ấy còn không ghét bỏ em, lại cao cả mà nói là cậu ấy tự nguyện tất cả. Em thấy rất buồn, buồn lắm!"

Cô hơi nghẹn ngào. Thượng Âu Dật thở phào đôi chút. Tưởng cô bị ức hiếp hay gặp chuyện ai ngờ cô gái cảm thấy áy náy có lỗi với người ta mà lòng không yên buồn bực nhiều chút.

Hắn hôn vào má cô mấy cái rồi ôn tồn:" Em không hiểu được là phải? Cậu ấy là có lòng với em nhưng không đạt được thì cậu ấy lại không trách em đó mới là chính nhân quân tử đấy."

Cô chu chu miệng khó hiểu nhìn hắn. Hắn chọt ngón trỏ lên trán cô:" Không nói chuyện này nữa!"

" Anh tính làm việc cả đêm à!"

Thượng Âu Dật:" Không hẳn! Anh chỉ xem xét nốt chút hợp đồng."

Đường Ôn Mạn hí hửng:" Vậy em giúp gì được anh không?"

Thấy cô như vậy hắn cũng đành tìm đại việc gì cho cô làm. Hắn chỉ vào phòng nghỉ của tổng giám đốc rồi nói cô vào trong dọn dẹp chút.

Đường Ôn Mạn nhanh nhảu đi vào trong. Cô xếp gọn chăn gối rồi để đồ dùng của anh ngăn nắp lại.

Nằm xuống giường êm ái của hắn cô cười cười

" May cho anh là không có mùi nước hoa phụ nữ đó!"



Tưởng Vũ đưa Tả Dư về nhà mình, đặt cô nằm xuống giường cô liền ngủ ngay không có chút đề phòng. Anh tháo giày cho cô rồi lại đi ra ngoài phòng khách nằm lên sô pha.

Đêm đến Tả Dư vô thức tỉnh dậy vì khát nước, cô mắt nhắm mắt mở lần ra ngoài muốn tìm nước uống.

Men trong người đã giảm nhưng vẫn còn lờ đờ, lại thêm không biết vị trí đồ vật nên cô đập chân vào ghế trong phòng ăn.

‘Á’ tiếng thét lên của cô đã đánh thức Tưởng Vũ ngay tức thì. Cô ngồi xổm xuống kiểm tra chân, còn tức tối mắng cái ghế làm cho cô vấp.

Tưởng Vũ bật đèn phòng bếp rồi đi tới xem Tả Dư. Anh kéo cô đứng lên nhưng lại bị cô hất ra.

" Kệ tôi đi! Đừng quan tâm làm gì?"

Anh vẫn rất kiên nhẫn kéo cô về phía ghế sô pha ngồi xuống. Tả Dư cắn môi liếc ra chỗ khác mặc kệ anh kéo ống quần mình kiểm tra. Ngay bắp chân có một vết bầm, tím nhạt. Anh đụng nhẹ vào cô liền đạp anh ngã ngửa.

Tưởng Vũ giữ cái chân cô lại.

" Em đạp tôi làm gì?"

Tả Dư hơi gắt lên:" Đau đấy anh còn đụng vào!!"

Tưởng Vũ hơi thả lỏng rồi dùng thuốc bôi lên chỗ tím ấy nhẹ nhàng. Trong lòng cô bỗng có chút ấm áp, cô mắt đỏ hoe nhìn bộ dạng trầm ổn của anh ngồi dưới sàn bôi thuốc cho mình.

" Em cự tuyệt anh cũng dịu dàng chút chứ! Với Thượng Âu Dật cũng không thấy em lớn tiếng như thế!"

Thấy cô im lặng anh liền liếc nhìn lên. Tả Dư không kìm được lại khóc oà lên. Cô che mặt đạp anh ta thêm cái nữa rồi sụt sùi cúi đầu thấp. Tưởng Vũ cuống lên biết mình đã nói sai bèn ngồi lên cạnh cô vỗ lưng cô.

" Đừng khóc nữa. Là anh sai với em anh không đúng xin em đấy! Đừng khóc nữa!"

Tả Dư dần dần kiềm lại rồi bỗng tựa lên người Tưởng Vũ. Sao người đàn ông này lại dịu dàng đến thế! Cô chưa từng gặp ai đối xử tốt với mình như thế ngoài người anh trai quá cố của cô. Trong lòng dâng nên nỗi cảm động khó tả. Cứ thế cô tựa vai anh trầm ổn mà yên trí nhắm mắt ngủ thiếp đi. Tưởng Vũ trong lòng vui sướng nhưng gạt đi mà tìm cho cô tư thể cho cô dựa thoải mái nhất. Dù có làm người thay thế cho Thượng Âu Dật thật sự anh cũng cam lòng.