Vợ Của Thượng Tổng Hôm Nay Không Phá

Chương 67: Ngoại truyện (2): Một nhà ba người



Lúc cô mở mắt, thì đang được đẩy tới phòng sinh rồi. Một loạt gương mặt đập vào mắt cô. Bà nội với mẹ Thượng nước mắt lã chã, còn có cả ba Thượng và vợ chồng chú út. Thượng Âu Dật đang nắm chặt tay cô, mồ hôi túa ra như tắm.

" Tôi…muốn sinh thường…sinh thường!" Cô yếu ớt thốt lên câu nói run rẩy.



Theo nguyện vọng Đường Ôn Mạn vào phòng sinh thường. Thượng Âu Dật mặc đồ kín mít lộ ra hai đôi mắt. Hắn đăng ký dịch vụ vào cùng. Ngồi cạnh nắm chặt tay Đường Ôn Mạn. Hắn vén các sợi tóc loà xoà ướt đẫm mồ hôi trên mặt cô ra. Mồ hôi của hắn thậm chí còn nhiều hơn cô, lông mày cau chặt nhìn người vợ khổ sở.

Bên ngoài phòng, những người chờ còn như ngồi trên đống lửa.

Đường Ôn Mạn hít thở rồi làm theo lời bác sĩ nói. Cô cắn răng, lấy hết sức bình sinh mà cố gắng. Cô đau quá, nước mắt rơi liên tục to như hạt dưa. Hắn cắn răng năm lấy tay cô thì thầm động viên.

" Đau quá thì thôi, sinh mổ được không em?" Thượng Âu Dật khoé mắt cay cay, giọng đã nghẹn lại.

Đường Ôn Mạn lắc đầu, cô hất tay hắn, hít một hơi rồi hét lên thất thanh.

" Tránh ra cho em. AAAA!"

Ngay sau đó tiếng em bé khóc lan toả khắp không gian.

Hắn ôm cô, hôn lên môi cô mặt cô:" Em giỏi lắm, em giỏi lắm! Chúng ta không sinh nữa, quá đủ rồi!"

Cô bác sĩ đứng đó cất giọng, có vẻ lời nói đã nhắc lại mấy lần:" Anh, bế con đi này. Anh gì ơi!"

Thượng Âu Dật dường như chẳng còn để tâm gì ngoài vợ của mình nữa. Hắn áp mặt vào trán cô, thì thầm khe khẽ. Giọng không khỏi run rẩy, đau lòng thấy cô.

Thế là em bé được giao cho bà Thượng bế. Một sinh linh nhỏ, cô công chúa nhỏ được ra đời. Ai thấy cô nhóc tì cũng phải long lanh nước mắt. Tội nghiệp bé sinh non, nhưng có lẽ không vấn đề là bao. Truyện Võng Du



Mùa đông lạnh giá bao phủ khắp thành phố. Cô nhóc tì 4 tuổi, chạy lăng xăng khắp phòng làm việc của hắn trên tay cầm cái máy bay đồ chơi. Con gái gì mà thích mấy cái mô hình của con trai lắm cơ.

Đường Ôn Mạn day day thái dương chóng mặt kêu lên.

" Thượng Thạch Anh! Ngôi yên một chỗ cho mẹ! Con làm mẹ chóng mặt quá đi mất!"

Cô ngồi trên sô pha tay ôm cái gối nhỏ nhìn con gái với ánh mắt cảnh cáo.

Cô nhóc xì một tiếng, đi ra phía cửa phòng:" Con không thèm ở đây nữa, con đi kiếm ba!"

Đường Ôn Mạn lại lên giọng cảnh cáo:" Cho con ba giây ngoành lại! Ba đang họp đừng có cản trở, lát nữa đi ăn trưa thì chơi với ba sau!"

Cô nhóc nghe thì cũng sợ đấy nhưng mà từ nhỏ tư chất ranh ma của mẹ di truyền hay sao mà nó chạy một mạch ra ngoài, không ngoảnh lại.

Đường Ôn Mạn hất cái gối ra, trán nổi gân xanh.

" Được lắm, con chờ đấy cho mẹ!"

" A baba!" Mở cửa ra đã thấy ngay Thượng Âu Dật, cô nhóc nhảy ngay lên người hắn, hôn lấy hôn để vào mặt hắn.

Thượng Âu Dật cười tươi rói cũng xoa xoa lưng con:" Sao Sao của ba nhảy cao quá! Đói rồi đúng không? Đi ăn thôi!"

Biệt danh của bé con là do Thượng Âu Dật đặt- Lucky Star. Gọi là Sao Sao.Do sở thích Mạn Mạn là ngắm sao. Con bé cũng tượng trưng cho kết tinh tỉnh yêu hai người, đem lại may mắn cho mọi người.

Đường Ôn Mạn chống nạng phì cười, cô vào phòng lấy túi xách rồi một nhà ba người bọn họ cùng đi vào thang máy.

Các nhân viên trong công ty luôn nhìn gia đình họ với con mắt ngưỡng mộ, thật là hạnh phúc. Bé Sao Sao giống hắn y đúc, thật sự là chỉ tính cách là của mẹ, tóc mỏng giống cô còn lại đường nét như đúc ra với Thượng Âu Dật.

" Chào các cô các chú ạ!" Con bé ngồi trên tay hắn vẫy tay lễ phép chào các cô chú nhân viên.

Bao nhiêu con tim tan nát, muốn ứng cử cho con mình làm chồng Sao Sao luôn ấy chứ.