Vò Đã Mẻ Lại Sứt

Chương 15: Cùng ăn cơm uống rượu lấy kịch bản



Mấy ngày trôi qua, Tôn An Na đều không có hồi đáp gì, tính tình Chu ca liền gấp gáp lên, hắn lại chờ không được, trong một ngày phải quan tâm tới mấy lần, từ rạng sáng hôm nay lại đến rạng sáng hôm sau, chẳng phân biệt ngày đêm, chỉ cần nghĩ tới thôi sẽ kêu bí thư của mình liên hệ với Tôn An Na, hỏi nàng đã suy nghĩ cẩn thận chưa.

Tôn An Na đã tránh vài lần điện thoại trước đó, mắt thấy đều đã qua 3 ngày mà Chu ca vẫn không có ý định buông tha nàng. Nàng vốn định kéo thêm ngày nào hay ngày đó, hiện tại xem ra là không có khả năng.

...

Rạng sáng 3 giờ, Tôn An Na đang ngủ say, có người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của nàng ra, khinh thủ khinh cước đi đến bên giường của nàng, ở bên tai nàng dùng hơi thở mong manh nói: "Na Na, có người tìm cô kìa."

"Á! Quỷ má ơi!"

Tôn An Na trợn mắt liền thấy một cái bóng đen lấp ló ở trước mặt, phản ứng đầu tiên của nàng chính là thét chói tai.

Bóng đen kia bèn lấy di động chiếu lên mặt mình, để Tôn An Na nhìn đến khuôn mặt bị mớ tóc dài lộn xộn che khuất kia của mình, "Thấy rõ chưa, tôi là chủ nhà của cô nè!"

"Phải không...... Đi tìm chết đi, con mẹ nó nửa đêm cô không ngủ lại chạy tới đây hù tôi làm gì! Hù chết tôi cô phải phụ trách đó nha!" Tôn An Na giận dỗi thở gấp, một lần dọa này làm một năm tuổi thọ của nàng bay luôn rồi.

"Cùng lắm thì phụ trách nhặt xác. Tôi mới là người phải nói câu 'con mẹ nó' thì có, có phải cô đi mượn mấy tên cho vay nặng lãi không hả! Người ta hơn nửa đêm gọi vào di động của tôi muốn tôi gọi cô rời giường, chuyện phiền toái của cô thì tự cô giải quyết đi nhá, còn xảy ra chuyện như này nữa tôi thêm tiền thuê nhà!" Chủ nhà thở phì phò chạy ra, lúc ra ngoài còn đóng cửa thật mạnh.

Biết rõ mình để ý nhất là tiền, hở cái là lấy cái này ra xát muối miệng vết thương của mình. Tôn An Na như một con cá chết nằm ở trên giường, nàng không nghĩ tiếp điện thoại, vẫn là không nghĩ tiếp điện thoại......

Cuối cùng, nàng vẫn ngoan ngoãn đi lấy di động, khởi động nguồn.

Máy vừa mở lên, vô số tin nhắn dũng mãnh tiến vào cái di động đang nằm trên tay nàng, di động vẫn luôn chấn động không ngừng, người ở ngoài liền gõ cửa kháng nghị: "Tôn An Na, tôi ở bên ngoài còn nghe thấy cô dùng 'gậy mát xa' (s-e-x toy) đó nghen......".

Tôn An Na tay nắm gối đầu quăng lên cửa, quát: "Cô mới dùng 'gậy mát xa'! Là di động tôi đang rung."

Hơn nữa, dù nàng có dùng gậy mát xa thì làm sao chứ, quản ai ở ngoài cửa cái rắm.

Thật vất vả thu xong tin nhắn của Chu ca, Tôn An Na xem cũng không thèm xem liền xóa bỏ toàn bộ, Chu ca tuy vẫn nói bản thân đã tẩy trắng rồi, nhưng thủ đoạn vẫn giống y như trước, phát tới mấy cái tin nhắn uy hiếp, gọi điện thoại quấy rầy, chỉ còn kém tạt sơn lên cửa thôi.

Đều niên đại gì rồi còn chơi trò này. Tôn An Na chủ động gọi điện lại cho Chu ca. Hơn phân nửa đêm cư nhiên Chu ca còn chưa ngủ, bên kia chỉ 'đô' một tiếng liền chuyển nghe.

"Na Na, lâu lắm rồi em không liên hệ anh, làm anh nhớ em muốn chết."

"Chu ca, thực xin lỗi, ngày hôm qua giặt quần áo lỡ tay làm rớt điện thoại vô nước, điện thoại cũng hỏng rồi, mở không được, làm anh lãng phí nhiều tiền điện thoại như vậy."

"Di động hỏng rồi? Không có việc gì, anh mua cái mới cho em, tiểu cô nương trẻ tuổi đều thích mua di động đời mới, nơi này của anh có sẵn một cái, sáng mai liền tặng cho em."

"Di động của Chu ca đều là di động cao cấp mua 1 tặng 1, tôi không dùng nổi."

"Đúng rồi, Chu ca anh đây cứ nói chuyện với em mà quên mất chính sự, anh hiện tại đang cùng đạo diễn thảo luận đại sự, là chuyện đầu tư phim, em là nữ chính có phải cũng nên lại đây nói chuyện một lát hay không?"

Nghe âm thanh bên kia khá là náo nhiệt, hẳn là đang ở một quán ven đường nào đấy ăn đồ nướng, Tôn An Na có một vạn lý do không đi, nhưng vẫn là phải đi.

Nhà đầu tư mời đạo diễn ăn cơm, địa phương được an bài là một cái quán đồ nướng kế bên công trường. Rạng sáng giờ này, cơ bản khắp nơi sẽ không còn đèn đuốc gì, chỉ có một cây đèn lớn đơn sơ đáp trên quầy hàng để chiếu sáng, cụ thể là dùng một cây gậy trúc treo bóng đèn lên một chỗ cao để nó thắp sáng.

Chu ca bao luôn mấy bàn ăn quanh bóng đèn, ở trên bàn bày ra vài chai bia ướp lạnh, phần cá nướng dưa chua trên bếp cồn đang tỏa ra nhiệt khí. Chu ca dùng răng nanh cắn mở một chai bia ướp lạnh, nhét vào trong tay đạo diễn. Đạo diễn xua tay, nói: "Em không uống được, thật sự đó, em uống một ngụm liền say."

"Mẹ nó, chú có phải là nam nhân không hả, có nam nhân nào lại không uống rượu! Theo anh bao nhiêu năm nay ngay cả rượu cũng không uống được, uống mau, ít nói nhảm lại."

Đạo diễn cầm cái chai mạnh mẽ dốc vào miệng, ọc ọc ọc, uống đến phun ra, mà cái chai cũng không vơi đi bao nhiêu.

Rượu hắn phun ra rơi xuống nền xi măng, ở phía trên nổi lên vô số bọt trắng, còn có vài thứ linh tinh, liền văng vào chân người vừa mới bước lại đây - Tôn An Na.

Tôn An Na có chút đau lòng đôi giày này của mình, mới mua chưa được mấy ngày đã bị phun lên.

Đạo diễn mặt đỏ bừng, từ trán lan tràn đến cổ.

Tôn An Na ngồi vào cái ghế nhựa lung lay ở giữa đạo diễn và Chu ca, nàng vừa ngồi xuống, Chu ca liền giúp nàng khui một chai bia, lại gọi bà chủ tới, này thịt này cá đều kêu thêm hơn mười xiên.

Tôn An Na không có lấy chai bia Chu ca đưa, mà ngược lại tự mình xuất thủ cầm lấy một chai khác, dùng chiếc đũa gõ mở, tùy tiện lau miệng chai một chút, sảng khoái uống vào.

Chu ca cùng nàng cụng ly, nàng cũng cười đón nhận.

Vừa định nói tới chủ đề quan trọng thì đồ nướng liền tới, là một mâm inox thật lớn chứa đủ loại xiên nướng hương thơm ngào ngạt, nóng hôi hổi.

Tôn An Na lấy một cặp chân gà, nhanh gọn lẹ cắn không còn một mảnh, lúc xong vẫn chưa đã thèm mút mút lên ngón tay của mình.

"Ăn ngon đúng không, ăn nhiều một chút, ở đây vẫn còn nè, đừng khách khí với anh."

Không cần hắn nói Tôn An Na cũng sẽ liều mạng ăn.

Nàng khá lấy làm lạ phong cách của chủ quán đồ nướng này, nơi này có tên là 'xiên nướng giữa ngọn đèn thăm thẳm - Lộ Dịch Tư', phong cách rất riêng, muốn tới ăn phải đặt hẹn trước, nếu không khéo trúng ngay lúc tâm tình ông chủ đang tốt mang theo bà chủ ra ngoài du lịch, lúc đó chỉ có thể tự nhận xui xẻo, rồi thật vất vả mới đặt được chỗ thì phải giao tiền trước, giá cũng mắc hơn bình thường, liền một mâm Chu ca gọi lên này ít nhất cũng bằng một bàn đại tiệc xa hoa ở khách sạn.

Chu ca ân cần khoản đãi, để Tôn An Na hiểu bản thân là nên nói chuyện cẩn thận một chút. Nàng từ trong túi lấy ra khăn giấy lau miệng, rồi vò nó thành một cục tùy tay quăng vào thùng rác, Chu ca thấy nàng ăn no, cũng kéo ra một xấp giấy ăn lau tay lau miệng, xem ra là muốn cùng nàng nói chính sự. Ngôn Tình Sắc

"Na Na, em nói thật đi, em không muốn diễn chung với Hà Hi, có phải vậy không?" Chu ca lập tức đã rút ra miếng giấy ăn cuối cùng trên bàn, hoàn toàn quên mất nơi này còn có một người vẫn cần lau mồm.

"Làm gì có. Có tiền để kiếm ngon như vậy sao tôi phải làm ra vẻ không cần chứ?" Tôn An Na cười hì hì đánh trở về.

"Vậy làm gì em lại không trả lời tôi, nếu không phải tôi thúc giục em, em tưởng kéo dài tới chừng nào."

"Chu ca, anh thật là muốn để Hà Hi làm chuyện này sao?"

"Có gì mà không muốn, Hà Hi là tự mình tìm tới, tôi có bức cô ta đâu?" Chu ca cười lạnh.

Tôn An Na cũng lâm vào trầm mặc. Nói cũng đúng.

Chu ca cầm lấy cây tăm chuyên tâm xỉa răng, chờ xong việc mới quăng cây tăm đi, nói: "Đạo diễn, vừa rồi anh mới nói chuyện gì với chú, chú còn nhớ rõ không đó?"

"Nhớ rõ nhớ rõ. Em làm sao dám quên đâu, lời Chu ca nói em đều ghi tạc trong đầu. Na Na, tôi thực chờ mong diễn xuất của em cùng Hà Hi, vì chuyện này mà khi tôi trở về liền vắt óc ra nghĩ kịch bản, hiện tại tôi cũng có mang kịch bản lại đây." Đạo diễn càng nói càng hăng say, vốn gương mặt đã đỏ chót lúc này liền giống như người bị vỡ mạch máu, khiến Tôn An Na không đành lòng nhìn thẳng.

Đạo diễn từ trong túi của hắn lấy ra một cuốn vở rất nặng, dùng ghim giấy đơn giản đóng lên mặt trên cùng cuốn vở, vở viết hai chữ [ kịch bản ]. Đạo diễn: xx, diễn viên chính: Hà Hi, Tôn An Na. Nhà đầu tư: Chu ca.

Đạo diễn thật cẩn thận đưa vở cho Tôn An Na, Tôn An Na không có tố chất thần kinh yếu như đạo diễn, khoảnh khắc nàng đặt kịch bản lên trên bàn, nghe thấy đạo diễn khẩn trương hút khí.

Nàng mở ra một tờ, chau mày, những câu tự thuật nho nhã liền chiếm hết một đoạn dài.

Nàng lại nhìn sang đoạn thứ hai, 'Thẹn thùng cúi đầu, lông mi khẩn trương vỗ......' là cái thể loại chó má gì đây.

Nàng lật đến giữa cuốn......

Tôn An Na đem kịch bản cho Chu ca, "Chu ca, anh muốn cho tôi chiếu mặt diễn, tôi thiệt tình nói cho anh, là đã quá muộn, nếu anh sớm vài năm tìm đến tôi, lúc ấy tôi còn thơ ngây trong sáng hẳn là có thể quay ra được như vầy cho anh."

Chu ca vẻ mặt buồn bực từ trong tay nàng tiếp nhận, lật xem vài tờ nhất thời phát hỏa, "Con mẹ nó đầu óc chú không bị động kinh đi, chú tưởng chú đang quay phim văn nghệ hả!"

"Em...... Đây là giấc mộng của em."

"Thì vẫn sẽ là một cái rắm không thả ra được." Chu ca bàn tay to vung lên liền xé xuống một tờ, hắn vò thành một quả cầu chọi thẳng vào mặt đạo diễn, đạo diễn cúi đầu khóc không ra nước mắt, yên lặng chịu được.

Đợt đồ nướng thứ hai được bưng lên, Tôn An Na đặc biệt cầm một cái chân gà to đưa cho đạo diễn, nói: "Ăn trước đi, ăn là nguồn lực lượng để nhân loại tiến bộ."

Chu ca tiêu khí, bàn tay to vung lên: "Anh đã sớm biết chú không đáng tin cậy, kịch bản để anh viết. Tiền này là anh nện vào, anh đây nói mới tính."

Tôn An Na dự cảm có điềm xấu.

...

Ngày đó ăn đồ nướng ăn đến 3 giờ sáng, đạo diễn cùng Tôn An Na như là không muốn sống liều mạng ăn, một chồng nhân dân tệ trên người Chu ca mang theo cũng không đủ dùng, cuối cùng chỉ còn sót lại một cái thẻ quẹt, một người ngay cả cây chổi còn lười đem theo để quét quán như chủ hàng này lại mang kè kè máy POS theo bên người, làm Chu ca vốn định quỵt nợ nhất thời giận tái mặt.

Ngày hôm sau Tôn An Na nằm ở trên giường nguyên một ngày, vẫn còn đang hồi tưởng đống xiên nướng ấy.

Ngày thứ ba, Chu ca kêu người gửi chuyển phát nhanh qua, bên ngoài đề hai chữ to 'kịch bản'.

Lấy ra xem cũng không có mấy tờ giấy, mặt trên chính là kịch bản Chu ca viết.

Tôn An Na không tốn bao nhiêu phút liền xem xong kịch bản, nếu nói đạo diễn là một nam thanh niên buồn tao*, thì Chu ca lại là một tên sắc quỷ, hơn nữa khẩu vị còn nặng phải biết.

(*kiểu trong ngoài bất nhất, bên ngoài mạnh mẽ, nội tâm lại đa sầu đa cảm)

Còn có một nữ chính khác cũng vào buổi sáng này thu được chuyển phát nhanh do Chu ca gửi đến. Nàng biết là kịch bản, cũng biết là dạng kịch bản gì, trước không vội xem kịch bản mà đi vào phòng khoác thêm một cái áo mỏng, bưng nước nóng ngồi lên quầy bar, mới chậm rãi mở ra xem.

Nàng mặt không chút thay đổi xem hết, ngón tay buộc chặt, trang giấy mỏng manh ở trong tay bị nhàu nát, cảm xúc đều tập trung vào ngón tay, do dùng lực quá độ mà trở nên trắng bệch.

_____________________

Editor: vậy là bà Na sắp chuẩn bị đi làm lại rồi, sướng nhứt là Na Na! =))