Vò Đã Mẻ Lại Sứt

Chương 24: Phim người lớn nhưng phải có tư tưởng, có nội hàm



Liền thấy ở cửa tụ tập một đám đông nghe góc tường, đạo diễn không khỏi nhíu mày, "Mấy người đang làm ăn trộm ha gì!"

"Hư hư hư. Đừng lên tiếng. Đang xem trò hay nè." Người nọ không biết phía sau là đạo diễn, còn dùng tay kéo hắn.

Vừa chuyển đầu liền chống lại đôi mắt đang trợn to của đạo diễn, biết hỏng việc rồi, nghiêm mặt lại, lập tức chạy nhanh thoát khỏi hiện trường.

Mấy tay nghe lén đều bị đạo diễn đuổi đi, đạo diễn mới tự mình chạy lại cửa nghe lén, nghe nửa ngày không nghe được thanh âm gì, tưởng mình dựa vào không đủ gần, lại gần sát chút, liền nghe đến trên bụng Tôn An Na.

Tôn An Na nói: "Đạo diễn, anh làm sao đã học được tật xấu thích rình coi riêng tư của người khác thế hả!"

"Tôi...... Tôi......" Tôi không có. Đạo diễn nhất thời sốt ruột nói không được, hơn nữa Hà Hi ở bên trong đang nhìn hắn, giống như đang nói, không nghĩ tới cư nhiên anh là người như thế, nhất thời cảm thấy 'thiên hôn địa ám' (trời đất tối đen), trong mắt mối tình đầu của mình phỏng chừng mình đã muốn bị chia vào cấp bậc biến thái mất rồi, khóc không ra nước mắt.

Tôi thật sự không phải là loại người như vậy. Một thân đen thui này của đạo diễn không biết đến khi nào mới có thể tẩy trắng được.

"Hai cô phải chú ý nghỉ ngơi, lại chơi lại mệt cũng không cần ảnh hưởng đến công tác." Đạo diễn bỏ lại một câu, bóng dáng lộ ra chua xót.

....................

.........

Hà Hi cầm trong tay một cây kéo bóng lưỡng, hướng Tôn An Na đi tới, Tôn An Na phi thường có thể lý giải tâm tình của nhân vật chính lúc này, là một loại cảm giác bất lực hoảng hốt cùng cực, càng đừng nói chi tới việc Hà Hi diễn giống y như đang muốn giết người thật vậy.

Nàng không rảnh đi ca ngợi Hà Hi, mông dịch ra sau một chút, thời điểm lưng tựa đến trên tường đã không đường có thể đi, nàng thu bản thân lại thành một đoàn.

"Quần áo trên người cô là hắn mua cho cô. Đều là dùng tiền của tôi!" Hà Hi bắt lấy quần áo của nàng, kéo qua bên cạnh bắt đầu cắt.

"Không...... Không cần...... Cô người phụ nữ điên này......" Tôn An Na bắt đầu giãy giụa lên, cây kéo lạnh lẽo dán lên da thịt của nàng, cảm giác mát lạnh kia tiến vào trong lòng nàng, làm da đầu nàng run lên, huống chi khi tiếng vải dệt bị cắt ra truyền đến bên tai nghe cực kỳ quỷ dị.

Quần áo trên người nàng từng chút bị cắt mở, lộ ra da thịt tuyết trắng cùng một số điểm đỏ phía trên.

Điểm đỏ?

Cây kéo của Hà Hi dừng lại giữa không trung, ở trên ngực Tôn An Na có vài vết giống như hôn ngân vậy.

Loại vết hồng này, không phải là kết quả của hoá trang. Hà Hi tự nhiên cũng có thể hiểu được đây là cái gì.

Là đố kỵ!

Vấn đề là ai đang đố kỵ! Hà Hi phân không rõ là mình hay nhân vật đang lan tràn một loại cảm xúc có tên là đố kỵ này, động tác của nàng càng thêm tự nhiên, hình như là chính bản năng của nàng hành động.

Quần áo Tôn An Na rất nhanh bị phá thành từng mảnh nhỏ, gần như trần trụi.

Mà quần áo rách nát ở trên người nàng lại khiến nàng bày ra một loại mỹ cảm yếu ớt.

Hà Hi một tay cầm kéo, một tay cầm lấy tóc Tôn An Na, nói: "Tôi muốn cho hắn thấy rõ diện mục tiện nhân chân chính của cô lúc này."

Kéo chụp đến bộ ngực tuyết trắng lộ ra hơn phân nửa của Tôn An Na, xuống chút nữa là mấy khối vải dệt che bụng, cây kéo lại chậm rãi đi xuống dưới, chụp đến chân dài của nàng, Tôn An Na nhắm chặt hai chân, lui thành một đoàn.

Trong mắt Tôn An Na hàm chứa đầy nước mắt, hiện lên điềm đạm đáng yêu khi bị chà đạp, chính là như vậy, chẳng những không khiến người ta tưởng giải cứu nàng, ngược lại càng có xúc động muốn nàng chật vật hơn nữa, hẳn là làm cho nàng khóc lóc cầu xin mới đúng.

Tôn An Na đang khóc, mà tay Hà Hi lại đang cầm lấy cánh tay của nàng ấy, kết quả bất tri bất giác biến thành ái muội vuốt ve, vuốt ve thân thể lạnh run.

Nàng ta chính là dùng thân thể này đi câu dẫn chồng mình đi? Có phải cũng sẽ dùng loại ánh mắt này làm cho nam nhân khuất phục hay không?

Vợ cả giống như tìm ra được biện pháp phát tiết phẫn nộ, nàng đẩy ngã Tôn An Na trên mặt đất, thân thể đặt giữa hai chân của nàng ấy, một bàn tay cầm kéo khiến nàng ta chật vật, một bàn tay khác lại sờ lại bấu nàng ta.

Tôn An Na giãy giụa khóc lóc dần dần bắt đầu biến đổi, nàng đối với việc Hà Hi vuốt ve vừa kháng cự lại vừa đón ý hùa, hai chân thon dài thậm chí còn chủ động cọ xát chân của Hà Hi.

Trên mặt nàng còn có dấu vết của nước mắt, chính là nàng lại giống như một con mèo chờ đợi âu yếm, cúi đầu kêu......

Một loại mùi vị gọi là tình dục từng đợt rồi lại từng đợt bị phóng xuất ra, nhè nhẹ quanh quẩn ở chung quanh hai người, lại như vô hình được dựng lên, khóa nàng cùng nàng ấy ở lại bên trong.

Hà Hi bị bản thân dọa đến, lòng của nàng đầy mâu thuẫn, cũng không phải diễn xuất mà có, là cảm giác chân thật của chính thân thể nàng.

Nàng sợ tới mức không thể hô hấp được, như bị sét đánh, bản năng của nàng phản ứng trước cả lý trí, nàng đột nhiên bỏ lại cây kéo, bỏ lại Tôn An Na, bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.

Tất cả mọi người bị một màn thình lình này làm cho ngốc tại chỗ, không ai nghĩ cần gọi lại Hà Hi, tại vì Hà Hi chạy trốn quá nhanh. Mà đạo diễn đối với chuyện không ấn theo kịch bản phát triển như vầy không hề có một chút biện pháp ứng phó. Hắn cũng mất thật lâu mới phản ứng lại kịp, nói: "Nại Nại diễn thực chân thật nha."

"Diễn cái gì mà diễn, cổ chạy thật đó ba." Người nói chuyện là Tôn An Na đang nằm trên mặt đất, nàng ngưỡng mặt hướng lên trời, quần áo rách rưới trên người cũng không thể xưng là quần áo, hơn nữa tay còn bị cột lại, xương sống cùng eo lưng đều đau, sẽ không có ai thấy nàng thống khổ, đồng tình một chút mà giúp nàng cởi bỏ dây thừng sao!

Chạy thiệt á? Đạo diễn lúc này mới nghĩ đến phải đưa người trở về. Nếu để cho Hà Hi chạy đi mất, hắn làm đạo diễn cũng đừng muốn sống nữa.

...

Nàng sai thật rồi, phân không rõ hiện thật cùng công tác, lẫn lộn chính mình cùng nhân vật. Nàng nghĩ bản thân đang diễn người khác, lại không biết chính mình cũng đầu nhập vào trong đó. Hà Hi chỉ lo chạy, chạy tiến vào một thế giới không biết là nơi nào, nàng giấu mình vào một căn phòng nhỏ tối đen, liền chỉ có một chút ánh sáng đến từ cái cửa sổ nhỏ đã bị che lấp, trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy một vật thể màu đen đang đứng sừng sững ở trước mặt nàng, nàng lùi ra sau từng bước, tấm lưng tựa đến một bức tường lạnh như băng......

Ác mộng thời thơ ấu lại lần nữa đánh úp đến, trong óc trống rỗng, lạnh lẽo từ trong không khí tiến vào da thịt của nàng, chui vào trong máu của nàng, nàng mất đi phản ứng, thân thể trầm trọng như bị phong ấn vào trong khối băng.

Trong bóng đêm, nàng bị sợ hãi bóp chặt yết hầu, tưởng phát ra tiếng kêu cầu cứu, nhưng khi đi ra chỉ là một cái bật hơi không tiếng động, đầu ngón tay nổi lên lạnh lẽo......

...

"Con mẹ nó, lần tới cô có thể chọn một nơi tốt đẹp hơn để trốn được không!" Tiếng nói của Tôn An Na đánh vỡ khối băng là nàng, ngay trong nháy mắt, nàng đã thực sự sống lại.

Tôn An Na ở trên tường sờ soạt một lúc, đụng đến công tắc mở đèn. Ngọn đèn trên đỉnh đầu 'chi chi' nhảy vài cái mới sáng hẳn, chiếu sáng mọi bài trí trong phòng.

Nơi này là phòng chuyên dụng SM dạng limited, trên tường treo mấy thứ đồ vật so với căn phòng trước đó càng muốn kích thích, mà sau lưng Hà Hi còn là một cái giá hình chữ thập bằng sắt thật lớn, dây xích sắt so với người nàng còn thô.

Phòng này là của ông chủ ở đây tư tàng, quan hệ không tốt sẽ không cho dùng, Hà Hi không đầu không đuôi lại chạy vọt vào đây mới hay.

Toàn bộ đoàn phim đều xuất động đi tìm Hà Hi, Tôn An Na cũng không ngoại lệ, bất quá nàng không có mệnh tốt như vậy, quần áo trên người bị cắt rách tung toé, đành phải khoác khăn tắm đi ra tìm.

Tuy rằng rất muốn lưu lại hỏi thăm, nhưng bên kia cả đội nhân mã đang vội vã tìm người, việc cấp bách vẫn là đem Hà Hi mang về trước.

Tôn An Na thấy Hà Hi không chịu dịch bước, bèn hỏi: "Đi thôi, chẳng lẽ cô có hứng thú đối với những thứ kia à?" Nàng xem Hà Hi vẫn luôn ở đó kéo dài, đơn giản lôi kéo tay nàng cùng nhau ra ngoài.

"Nại Nại, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Nháy mắt cô cứ vậy mà bỏ chạy ra ngoài, bọn tôi đều bị cô hù cho sợ chết khiếp. Cô...... không phải là tâm lý không thoải mái đi?" Đạo diễn còn muốn kiêm chức luôn bác sĩ tâm lý.

Tôn An Na nói: "Cổ là gấp đi tiểu."

Thiếu nói bậy. Hà Hi dùng ánh mắt cảnh cáo nàng.

Lại lần nữa trở lại công tác, trải qua một chút thời gian lắng đọng vừa rồi, tâm tình Hà Hi hơi chút bình phục xuống.

Một màn kế tiếp chính là ở trong bồn tắm lớn, nàng cần tắm rửa cho Tôn An Na.

Trong phòng tắm đơn sơ có đặt một cái bồn tắm cũ khá lớn, Tôn An Na bị trói thành cái bánh đang nằm trong bồn tắm lớn, mà người chung quanh đều tự giác làm công tác chuẩn bị.

Tôn An Na nói: "Tôi quả thật bội phục sức tưởng tượng của Chu ca, nam nhân có tài hoa như hắn để làm chi muốn hỗn xã hội đen, không đi viết kịch bản quả thật đáng tiếc!"

"Chờ hắn bắt đầu viết kịch bản, hắn sẽ biết, viết kịch bản còn không dễ bằng hỗn xã hội đen đâu." Đạo diễn cảm thán.

"Đạo diễn, tôi có một vấn đề, chúng ta là đang quay phim người lớn đi, ở trong này biến đổi mấy lần tư thế rồi vẫn không tốt, tại sao lại muốn phức tạp nhiều như vậy chứ."

Đạo diễn ở bên bồn tắm lớn ngồi xổm xuống, nói: "Lý tưởng của tôi không chỉ là chụp phim người lớn, mà tôi còn muốn chụp một bộ có tư tưởng, có nội hàm, có cảnh giới......".

"Phim người lớn." Tôn An Na phun ra ba chữ, thay hắn làm tổng kết.

"Đúng, phải có đầy đủ nhân vật, xung đột kịch liệt, dị dạng cấm kỵ vặn vẹo, đủ loại tình tiết thêm vô trong đó, sáng tạo ra một bộ phim người lớn mà theo cá nhân tôi là có thể đáp ứng đủ mọi khuynh hướng về cái đẹp."

"Mẹ nó, cho anh mấy vạn đồng tiền anh thực sự đem mình thành Vương Gia Vệ sao hả." Tôn An Na có khổ mà không nói nên lời, vốn dĩ chỉ nghĩ đơn giản làm cái liền xong rồi, kết quả còn muốn bị lặp lại ép buộc, nàng có tài đức gì có thể cùng Hà Hi sáng tạo ra một bộ phim người lớn có tư tưởng, có cảnh giới, có nội hàm cơ chứ?

Hà Hi xắn lên tay áo ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn thử nước, lúc này Tôn An Na ở bên tai nàng nói: "Tôi xem ra, vừa rồi cô cũng không giống như đang diễn. Cô đối với cơ thể của tôi có cảm giác......".

"Không có!" Cũng không có khả năng! Nàng không cần bị người khác nhìn thấu, nhất là cái loại ánh mắt 'Tôi nhìn thấy tâm của cô rồi nha' này của Tôn An Na, khiến nàng đứng ngồi không yên.

Trong trí nhớ, nàng chưa bao giờ căm tức như vậy quá, hận không thể bóp cổ Tôn An Na, đem nàng đặt tại trong nước, muốn tiếp tục một màn vừa rồi.

_____________________

Editor: Chế Na chọc người ta riết đi hỏi sao bị ăn hành dài dài nha~!