Võ Đạo Chi Lộ

Quyển 2 - Chương 46: Linh nhi và dạ hy ở lục vực



Sau khi lấy được chuyển thừa thì Bắc Phi cùng bốn người Thanh Di,Vĩ Kỳ,Hạc Hiên,Tử Yên đi về Đan Dược Trường. Sau một hai ngày thì cũng tới nơi, Bắc Phi cũng đã đăng kí để vào tông. Mọi bài thi hay khảo hạch đều được Bắc Phi hoàn thành một cách dễ dàng. Khiến cao tầng của Đan Dược Trường cũng phải chú ý. Một vị cung phụng đi tới mới Bắc Phi đi gặp tông chủ, sau một lúc bay thì cũng tới nơi. Tông chủ của Đan Dược Trường sau một lúc mới lên tiếng nói:

- Đan Tổ kế nhiệm mời người ngồi ạ!

Khiến Bắc Phi khá ngỡ ngàng mà hỏi:

- Sao ngài lại cung kính với ta thế chứ, ta không nhận nổi đâu!

Vị Tông chủ ấy mới cung kính đáp lời Bắc Phi:

- Vì nơi này lập lên để chờ Đan Tổ mới xuất thế ạ. Nên là người từ giờ là tông chủ của Đan Dược Trường ạ.

Vậy là cô vợ thứ tư của Dương Tử cũng đã có một thế lực lớn không kém cạnh so với Sát Phạt Điện của hắn. Tạm bỏ qua Bắc Phi giờ hãy quay lại với Dạ Hy cùng Linh Nhi. Khi hai nàng bị đẩy vào vết nứt không gian do Dương Tử tạo ra. Thì họ đã kịp nắm lấy tay nhau nhưng vẫn chưa kịp nắm tay Bắc Phi. Khiến hai nàng một chỗ còn Bắc Phi một nơi, trở lại cùng thời điểm với lúc Bắc Phi đáp xuống Tứ Vực. Hai người không ở Tứ Vực hay Ngũ Vực mà là ở Lục Vực, nơi trong miệng người đời là nơi có cơ duyên cũng là mồ chôn tập thể. Cũng là lẽ tất yếu vì cây cối ở đây phát triển rất nhanh chỉ có ít vùng có ít cây cối, khiến những tông môn ở đây thường là dưới lòng đất không thì cũng trên trời. Nhưng đa số đều là dưới đất vì trên trời cây cũng có thể chạm tới. Tuy không quá cao nhưng họ cũng không đủ tài nguyên để duy trì cả cái tông môn trên cao như thế. Không chỉ cây mà ở nơi này còn có vô số yêu vương, yêu tôn, thậm chí trong sử sách ghi lại ở đây có hai vị yêu đế thống lĩnh hai phương khác nhau. Hai phương này cũng đối đầu với nhau không ngừng nhưng họ cũng không quá chú ý đến nhân tộc. Nên nhân tộc cũng có chỗ đứng và bắt đầu tạo thành ba thế lực kìm kẹp nhau. Ở đây hàng vạn năm trước cũng chỉ là một giới vực bình thường nên cũng có rất nhiều cường giả. Đương nhiên sẽ có di tích và có cả nới chuyển thừa, vì nó nên cũng có rất nhiều kẻ liều mạng đến đây. Khi hai người Dạ Hy và Linh Nhi đã đáp xuống nơi an toàn, hai người lập tức cảnh giác mà đề phòng mọi thứ. Sau một hồi lần mò họ cũng ra khỏi khu rừng lớn, họ cũng đã đi liên tục mấy ngày và đến được một thôn trang khu đồng bằng. Họ cũng đã hết lương thực đang cố bước tới gần ngôi làng thì cả hai cũng gục ngã. Vài người thấy vậy liền đưa họ vào trong làng mà cho ăn uống. Linh Nhi cũng cảm ơn rồi giới thiệu về hai người:

- Cảm ơn các vị đã giúp đỡ bọn ta! Ta là Linh Nhi, còn đây là tỷ tỷ của ta Dạ Hy.

Trưởng làng cũng đi vào mà nói:

- Ồ không cần cảm ơn đâu. Giúp được ai thì nên giúp thôi hai vị không cần cảm kích như vậy.

Dạ Hy cũng nói lại ngay:

- Không thể như thế được mọi người cứu mạng bọn ta thì phải được báo đáp cho đúng.

Nói rồi nàng lấy ra một lọ đan dược mà đưa cho trưởng làng mà nói tiếp:

- Đây là đan trị thương ngũ phẩm. Mọi người có thể dùng nó để chữa thương.

Nghe thấy đan dược thì những người ở đấy lập tức quỳ xuống mà nói:

- Mọn dân xin lỗi vì đã không tiếp đãi tiên nhân chu đáo xin đừng làm hại mọi người!

Linh Nhi cũng nhanh chóng lại gần đỡ mọi người dậy mà nói:

- Các vị làm gì vậy chứ? Không cần như thế bọn ta đúng là người tu tiên nhưng không phải loại người cướp bóc đâu.

Bấy giờ ngoài làng đang có mấy tên hợp đạo kì hống hách mà nói lớn:

- Phụ nữ và mấy đứa trẻ con tất cả đi theo bọn ta, thì may ra sẽ không bị gì với cái làng này đâu!

Nghe vậy Linh Nhi và Dạ Hy lập tức trợn trừng mắt lên đặt bát canh xuống mặc lại đồ mà bước ra ngoài. Linh Nhi và Dạ Hy ghét cay ghét đắng những kẻ có thể nói ra câu này. Trờ về lúc hai người còn nhỏ, Cửu Long bị lạc mất Dạ Hy cùng Linh Nhi, chính những tên cặn bã như thế đã bắt họ và chuẩn bị bán họ đi. Rất may là Cửu Long đã đến kịp hắn nổi điên lên và cho toàn bộ mấy cái chỗ buôn bán nô lệ trong Phong La Quốc bay màu sạch sẽ chỉ trong buổi chiều hôm ấy. Đấy cũng là lý do khiến hai người ghét cay ghét đắng những kẻ có thể nói ra mấy lời bẩn thỉu ấy. Hai nàng lập tức cầm kiếm ra lao tới xiên thẳng vào người của tên đang nói mà quát lên:

- Ngôi làng này giờ do bọn ta quản, kẻ nào muốn chết cứ đến đây thử!

Nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị giết trong nháy mắt lũ kia cũng bỏ chạy ngay. Ở gần Dương Tử nên họ cũng có tính cẩn trọng, lập tức ra tay hạ sát sạch mấy tên kia chỉ còn đúng một tên được họ thả đi mà cảnh cáo. Dân làng bấy giờ cũng quỳ xuống vái lạy hai người khiến họ lại phải đỡ mọi người dậy mà nói:

- Bọn ta nói rồi mà từ giờ bọn ta sẽ bảo vệ nơi này. Nên mọi người không cần lo lắng quá đâu.

Người dân trong làng liền xúm lại tung hô hai người khiến hai người cũng vui vẻ cười theo.