Võ Đạo Đan Tôn

Chương 689: Tinh anh quyết đấu (2)



Trần Diệu Quang cẩn thận quan sát, rồi sau đó lắc đầu, mặt không biểu tình đánh ra một côn.

- Hỏa Long Diệu Thiên.

Phanh một tiếng, một hư ảnh cự long xuất hiện, gầm thét đánh lên hư ảnh bóng người, hỏa diễm bốc lên, đao quang của Trần Tinh Duệ tầng tầng nghiền nát, hỏa diễm thế đi không giảm, lập tức đánh thẳng vào Trần Tinh Duệ.

- Thực lực không tệ, có thể ở Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ bức ta sử dụng chiêu này, người là người đầu tiên, trở về lại khổ luyện vài năm, chưa hẳn không thể hò hét thiên hạ.

Nói xong câu này, Trần Diệu Quang đi xuống lôi đài.

Tổ chín, Chu Chỉ đấu với Tần Khinh.

- Lạc Diệp Tân Phân Kiếm Pháp!

Chu Chỉ ra tay toàn lực, thân hình phiêu động và kiếm quang đầy trời, như mộng như ảo, cực kỳ sáng ngời, kiếm quang hóa thành lá rụng đầy trời, khó phân biệt sát cơ.

- Mai Hương Khổ Hàn!

Bá!

Tần Khinh là nữ tử dùng đao, thân mặc bạch y giống như mai vàng trong tuyết, đao trong tay nàng dài ba thước sáu thốn, rộng ba chỉ, mỏng như cánh ve, nhìn qua như thanh kiếm, một đao chém ra, đao mang lóng lánh, trong hư không xuất hiện một đóa hoa mai, xoay tròn chui vào trong lá rụng của Chu Chỉ.

BOANG...

Một đao chém ra, Tần Khinh thu đao lại.

Phanh!

Lá rụng đầy trời phiêu tán, đao quang hoa mai trắng lóe lên tức thì, Chu Chỉ giật mình dừng lại, ở mi tâm của nàng có một giọt máu tưoi chảy xuống.

- Đa tạ các hạ hạ thủ lưu tình, ta nhận thua.

Chu Chỉ buồn vô cớ nhận thua, nàng biết rõ mới vừa rồi là đối phương lưu tình, nếu không chỉ bằng đao kia đã đánh chết nàng rồi.

- Tần Khinh quả nhiên có thể an ổn tiến vào trứơc hai mươi, thực lực thật sự là đáng sợ.

- Còn phải nói, Chu Chỉ còn yếu quá, mới vào Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, chỉ sợ còn không thể bức Tần Khinh dùng toàn lực, trước khi có hai gã Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành cũng bị Tần Khinh dùng hai đao đánh bại, căn bản không có sức hoàn thủ.

Đánh tới bây giờ, chín thành võ giả gặp trẻ tuổi cự đầu đều nhận thua, cho dù không nhận thua cũng vô vọng thắng, tuyển thủ thực lực vẻn vẹn Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong căn bản không thể ngăn được một kích của bọn họ, đuơng nhiên sẽ không dẫn tới người xem kích động cỡ nào.

- Mau nhìn, tổ bốn Lý Dật Phong đấu Mặc Thanh Hiên, Lý Dật Phong không có nhận thua.

Đúng lúc này, trên khán đài có tiếng kinh hô.

- Cái gì? Lý Dật Phong đấu Mặc Thanh Hiên.

- Trời ơi, rốt cục có một đời tuổi trẻ đấu với trẻ tuổi cự đầu, thật đáng xem.

- Mặc Thanh Hiên là truyền nhân phái Thông Thiên kiếm, tuy phái Thông Thiên kiếm tại đế quốc tên không nổi danh, nhưng vẫn là một trong mấy đại tông phái cao cấp nhất, tuyệt đối không thể khinh thường, Mặc Thanh Hiên khí thế càng kinh khủng, đuổi thẳng La Thiên Đô.

- Một trận chiến này sẽ rất đặc sắc a.

Cơ hồ toàn trường sôi trào, ánh mắt mọi nguời nhìn qua tổ bốn.

Trên lôi đài tổ bốn, Mặc Thanh Hiên cùng Lý Dật Phong đứng nhìn nhau.

- Ngươi không có nhận thua!

Mặc Thanh Hiên đạm mạc nói.

Lý Dật Phong nắm chặt trường kiếm trong tay, toàn thân tỏa ra khí chất lăng lệ của kiếm khách, nói:

- Thân là kiếm khách, há có thể không chiến mà hàng.

Mặc Thanh Hiên kinh ngạc nhìn Lý Dật Phong, chợt hắn lần đầu tiên cười lên, trong ánh mắt bắn ra tinh quang sắc bén, nói:

- Nói đúng, thân là kiếm khách phải có tinh thần của kiếm khách, trong mắt của ta những tuyển thủ sử dụng kiếm đầu hàng chẳng xứng là kiềm khách, ngươi là kiếm khách đầu tiên gặp ta không đầu hàng, xứng cho ta dùng kiếm.

Vừa nói xong, đột nhiên thân hình Mặc Thanh Hiên bắn ra khí thế đáng sợ, Lý Dật Phong cảm giác Mặc Thanh Hiên hiện tại biến hóa, nếu như ngay từ đầu hắn là thanh kiếm trong vỏ, như vậy giờ khắc này hắn là bảo kiếm ra khỏi vỏ, bắn ra hào quang sắc bén.

- Ngươi ra tay đi!

Mặc Thanh Hiên bình thản nói.

Trên lôi đài, sắc mặt Lý Dật Phong biến hóa.

Nhìn qua Mặc Thanh Hiên đối diện, giờ phút này Lý Dật Phong cảm giác duy nhất là đáng sợ, loại cảm giác đáng sợ này thật mãnh liệt, thậm chí còn đáng sợ hơn đối mặt Kim Thương Tình trong cổ địa Thái Thần, mạnh tới mức hắn không dám rút kiếm ra, đây là một loại áp chế khi đối mặt với người có tu vị kiếm đạo cao hơn.

- Trên đời này vẫn có kiếm khí đáng sợ như vậy.

Lý Dật Phong tâm thần rung rung, còn chưa động thủ, hắn đã có xúc động rút lui.

- Không, Lý Dật Phong ta không thể như vậy, chỉ là khí thế thì không thể ép buộc ta đuợc.

Trong nội tâm gầm lên giận dữ, Lý Dật Phong vốn rung động, bây giờ đã trở nên kiên nghị.

Ầm ầm

Một đạo kiếm ý mạnh tới mức tận cùng từ trong nguời Lý Dật Phong bạo phát ra, trên đỉnh đầu Lý Dật Phong xuất hiện hư ảnh cự kiếm, đứng vững trong thiên địa.

- Kiếm ý thật mạnh, đây là tứ phẩm kiếm ý, kiếm ý của Lý Dật Phong đã đột phá lên tứ phẩm.

- Có thể tiến vào trứơc hai mươi đúng là đáng sợ, tứ phẩm kiếm ý tuy hơn tam phẩm kiếm ý tiểu thành một bậc, nhưng đã vượt qua giai đoạn kiếm ý sơ cấp, đã khác nhau về bản chất.

- Hai người còn chưa ra tay, ta vì sao có cảm giác huyết dịch sôi trào.

Trên khán đài, người xem nhìn không rời mắt, nhìn chằm chằm vào lôi đài, chỉ sợ bỏ qua cái gì đó.

Trên lôi đài, Lý Dật Phong thi triển tứ phẩm kiếm ý tới mức tận cùng, được kiếm ý gia trì, ánh mắt hắn kiên định hơn, cuối cùng tỏa ra hào quang sáng ngời.

- Bạo Dương Kiếm Pháp -- Kiếm Đoạn Hoành Sơn.

Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, hai tay Lý Dật Phong giơ trường kiếm lên cao, toàn thân bắn ra hỏa diễm nóng rực, nhắm ngay Mặc Thanh Hiên trứơc mặt chém tới.

Xoẹt!

Hư không như bị kiếm này chém vỡ ra, một đạo kiếm quang dài vài chục trượng hiện trên không trung, tung hoành vô địch, đoạn núi phá biển, mang theo uy thế không tưởng đánh thẳng vào Mặc Thanh Hiên.

Răng rắc.

Kiếm quang chiếu rọi, Mặc Thanh Hiên mặt không biểu tình, tay phải nắm truờng kiếm bên hông, rồi sau đó chém ra một chiêu.

Phốc phốc!

Kiếm quang sáng lên, một đạo kiếm quang thật nhỏ từ kiếm của Mặc Thanh Hiên bắn ra ngoài, phút chốc bổ vào kiếm quang to lớn của Lý Dật Phong, kiếm quang Lý Dật Phong đánh ra không ngăn cản đuợc bao lâu thì tan rã.

Đối mặt với cảnh kinh nguời này, Lý Dật Phong mặt không biểu tình, chậm rãi tiến lên phía trước, nguyên lực toàn thân không ngừng thiêu đốt, không ngừng tăng vọt, đồng thời hai mắt có ánh lửa bắn ra, một tia quang mang màu đỏ không ngừng lưu động, giống như mặt trời lưu chuyển bắn về phía Mặc Thanh Hiên.

- Bạo Dương Kiếm Pháp -- Liệt Dương Đương Không!

Kiếm quang đáng sợ tràn ngập lôi đài, dường như muốn chém rách bầu trời, kiếm quang bao phủ Mặc Thanh Hiên, người xem toàn trường biến sắc.

BOANG...

Trên lôi đài, Mặc Thanh Hiên vẫn không biến sắc, không vui không buồn, trường kiếm bên hông lại lóe lên.

Đùng đùng...

Vô số ảnh kiếm sáng lóng lánh như lôi đình chớp động, chẳng khác gì ngân xà cuồng loạn nhảy múa, trên lôi đài đỏ thắm đầy thanh minh, bùng lên kiếm quang tung hoành phi vũ, trong chốc lát liền tất cả kiếm vân bổ về phía Lý Dật Phong đều bị hủy dịêt, không còn thừa lại chút gì cả, giống như bầu trời đang chuẩn bị giông bão đã trong sáng trở lại.