Võ Đạo Đan Tôn

Chương 865: Chém giết từng người



- Cút về đi!

Lâm Tiêu tránh né công kích, đao mang chém thẳng tới, nhưng lại bị một tầng chân nguyên phòng ngự vô hình ngăn cản.

Có bốn người tương trợ, Tề Khoát Hải lấy được cơ hội thở gấp, áp chế máu tươi sôi trào trong cơ thể, ngay lập tức truyền âm Vô Tà đao:

- Vô Tà đao, trước bỏ qua Cừu Thành, tiểu tử này đâm tay, mau tới hỗ trợ!

- Chết!

Thấy Lâm Tiêu không thể phá vỡ phòng ngự của mình, trong lòng bốn người đại thịnh, liên tục phát động tiến công mãnh liệt.

- Hừ, thật cho rằng ta không biện pháp làm gì các ngươi?

Lâm Tiêu cười lạnh, tinh thần lực phóng thích, bao phủ cả thiên địa, xuất ra từng đạo sóng gợn nhộn nhạo vô hình, nhất thời hư không biến thành sềnh sệch, như lâm vào trong vũng bùn.

- Tinh thần lực thật cường đại!

- Đây là tinh thần lực thất phẩm? Chẳng lẽ người này còn là một luyện dược sư?

- Cái gì mà thất phẩm, tinh thần lực của người này cơ hồ thực chất hóa, đây là bát phẩm!

- Cái gì? Tinh thần lực bát phẩm?

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, võ giả tu luyện võ học tăng cấp bậc dễ dàng, nhưng gia tăng tinh thần lực vô cùng gian nan, bởi vì đây là hai cấp độ, thậm chí có một ít cường giả sinh tử cảnh có thể đem thân thể tu luyện tới cực hạn, nhưng phương diện tinh thần lực chưa chắc đạt được độ cao như Lâm Tiêu.

Bị tinh thần lực quét ngang, liên hệ giữa bốn người lập tức hiện lên rõ ràng, Lâm Tiêu cảm giác được chân nguyên dao động vô hình giữa bốn người, đem bốn người liên hệ với nhau.

Mặc dù hắn không hiểu nhiều về trận pháp, nhưng đạo lý cơ bản nhất vẫn rõ ràng, hắn lập tức tìm ra chỗ yếu nhất, chém ra một đao.

Dát băng…

Như chặt trúng đồ vật gì đó, bốn cao thủ Huyền Chỉ môn sắc mặt trắng nhợt, khóe môi tràn tia máu tươi.

- Lại tới!

Lâm Tiêu không chút kiêng nể, tinh quang lóe ra, liên tiếp bổ ra hơn mười đao, mỗi đao đều chém lên chỗ yếu nhất, đem đại trận nháy mắt phá vỡ.

- Chết!

Chân nguyên mênh mông cuồn cuộn cắt qua chân trời, lực phòng ngự bốn người suy giảm, trong tiếng nổ vang thân thể liền bạo vỡ, một đám hóa thành huyết vụ chết ngay tại chỗ.

- Hiện tại chỉ còn lại hai người các ngươi!

Xoay người, ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua Tề Khoát Hải cùng Đường Uyên.

- Người này chẳng lẽ muốn giết luôn Tề Khoát Hải cùng Đường Uyên sao?

Các võ giả trợn mắt.

- Hỗn đản!

Tề Khoát Hải tức giận đến run rẩy toàn thân.

Mà Vô Tà đao vẫn xem thường tình huống bên này, phát động tấn công mãnh liệt nhất với Cừu Thành, ánh đao tung hoành, Cừu Thành liên tục lui về phía sau, miệng phun máu tươi.

- Vô Tà Thăng Thiên, chết!

Oanh long!

Vô Tà đao tập trung tinh thần, đao ý tung hoành, ánh đao như núi, ma sát khí cuồng bạo, hư không chấn động muốn đem Cừu Thành chém thành hai nửa.

- Đáng giận, ngăn cho ta!

Cừu Thành phẫn nộ rống to, hoành phủ trước người, trong lòng dâng lên tuyệt vọng, nếu ở trạng thái toàn thịnh muốn ngăn một đao của Đường Uyên không khó khăn, nhưng thực lực của hắn không còn ba thành, đã tiêu hao hết tâm huyết, giờ phút này không còn nửa phần lực chống cự.

- Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở chỗ này?

Cừu Thành phẫn uất, gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ đậm.

Ngay nháy mắt đao mang lướt tới, một đạo đao mang khác ngang trời mà đến, nháy mắt đánh nát một kích cường thế của Đường Uyên.

Một thân ảnh hiện ra, chính là Lâm Tiêu.

- Tiểu tử, ngươi dám ngăn trở ta?

Vô Tà đao lạnh lùng mở miệng, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.

- Có gì không dám!

Lâm Tiêu tay cầm chiến đao, ánh mắt lạnh lùng:

- Vô Tà đao, lúc trước ngươi truy sát ta trong Ma Khí Hải, hôm nay ta phải lấy đầu ngươi!

- Vô Tà đao, thực lực tiểu tử này rất mạnh, chúng ta phải liên thủ mới có thể giết hắn!

Tề Khoát Hải bay tới, nhìn chằm chằm Lâm Tiêu với vẻ kiêng kỵ.

- Giết!

Song phương lập tức giao phong, chiến thành một đoàn.

- Đáng chết, mấy tháng trước tiểu tử này không phải là đối thủ của ta, vì sao nhập Âm Sát Giản đi ra thực lực tăng nhiều như thế, chẳng lẽ hắn đạt được kỳ ngộ gì?

Ban đầu Đường Uyên còn chưa quá để ý, nhưng vừa giao phong sắc mặt hắn dần ngưng trọng, cuối cùng vô cùng âm trầm.

- Vạn Trượng Lăng Không Chỉ!

Tề Khoát Hải phẫn nộ, lần này hắn dẫn dắt cường giả trong tông đi Chiến trường Ma Uyên lịch lãm, không nghĩ tới chết nhiều người như vậy, thậm chí thiếu tông chủ Tề Thừa cũng vẫn lạc nơi này, nếu không giết chết được Lâm Tiêu, một khi trở lại tông môn sẽ phải đối mặt với cơn lôi đình của tông chủ Tề Chấn.

Chỉ ảnh dài hơn trăm trượng, như ngọn núi cao từ trên trời giáng xuống, gió thổi cỏ rạp không cách nào ngăn cản.

- Ngũ Ngục Pháp Vương đao - Địa Ngục đao!

Một đao chém vỡ chỉ mang cuồn cuộn, Lâm Tiêu lại điểm ra một chỉ.

- Đoạt Nguyên Linh Chỉ!

Phốc xuy…

Chỉ ảnh vô hình lướt qua thân thể Tề Khoát Hải, mang đi một mảng lớn chân nguyên trong người hắn.

Trong minh minh Lâm Tiêu có thể cảm nhận được, trong lượng chân nguyên bị mang đi của đối phương có một bộ phận bổn nguyên lực lượng tinh khiết nhất dọc theo dấu vết Đoạt Nguyên Linh Chỉ đi qua dung nhập trong cơ thể hắn, bổ sung tinh thần chân nguyên tiêu hao của hắn.

- Võ học viễn cổ quả nhiên kinh người, trên bí tịch ghi chép luyện tới tầng thứ ba Đoạt Nguyên Linh Chỉ, chẳng những có thể suy yếu chân nguyên người khác, còn có thể cướp đoạt cho mình dùng, chính là như thế!

Lâm Tiêu thầm kinh hãi.

- Đáng giận, đây là chỉ pháp gì?

Tề Khoát Hải kinh hồn táng đảm, thực lực đối phương cao hơn mình thì không nói, nhưng chỉ pháp cũng cao minh hơn, nhất thời làm cho hắn vừa sợ hãi vừa tức giận.

Đường Uyên cũng kinh sợ không thôi, mỗi đao của hắn đối phương đều dễ dàng tìm kiếm được quy luật, ngăn cản nhanh như chớp, nhìn khí tức của đối phương rõ ràng chỉ là Quy nguyên cảnh trung kỳ đỉnh, nhưng đao ý không hề kém hơn hắn, thậm chí hắn có cảm giác gặp đao ý của đối phương hoàn toàn rơi xuống hạ phong.

- Đáng chết, tiểu tử này rốt cục là yêu nghiệt từ đâu tới!

Đường Uyên cảm thấy phẫn uất, đôi mắt xoay động, nảy ra ý hay.

- Giết!

Hắn đột nhiên rống to một tiếng, phá tan công kích của Lâm Tiêu đi tới trước mặt, đao phong thổi quét bừa bãi, áo bào bị xé rách nát, trong tiếng chân nguyên nổ vang hộ giáp xuất hiện vết rạn rậm rạp.

- Ân?

Trong mắt Lâm Tiêu lộ tinh mang, chém ngược một đao.

- Vô Tà Chuyển Thân!

Đao mang lướt qua, thân hình Đường Uyên biến mất giống như thuấn di, ngay sau đó trống rỗng xuất hiện trước người Lâm Tiêu.

Hoa lửa văng khắp nơi.

Một đao của Đường Uyên chém lên ngực Lâm Tiêu, đao ý đáng sợ phóng lên cao, hung hăng xâm nhập vào trong cơ thể hắn, chân nguyên khuấy động trường bào dập nát, lộ ra vùng ngực trắng nõn, nhưng làm cho Đường Uyên khó thể tin chính là nơi ngực Lâm Tiêu ngoại trừ lộ ra chút dấu vết nhợt nhạt thậm chí không hề có chút vết máu.

- Không có khả năng!

Đường Uyên trừng lớn hai mắt, hoàn toàn không dám tin vào mắt của mình, cảm thấy vô cùng kinh hãi.

- Đã đợi ngươi từ lâu!

Lâm Tiêu nhếch miệng cười, nụ cười thật sáng lạn nhưng rơi vào trong mắt Đường Uyên chẳng khác gì ma quỷ.