Vô Địch Ác Ma

Chương 29: Điều kiện



Nhược Tuyết, vẻ mặt lúng túng, nhưng rồi cũng nhanh chóng giới thiệu.

"Mẫu hậu, người này là Diệp Bạch, vừa cứu con một mạng."

Sau đó, lại quay sang Diệp Bạch mà giới thiệu.

"Tiên sinh, vị này là Hồ Khả Hân, cũng là mẫu hậu của ta."

Khả Hân vẫn ngồi im, không lên tiếng, Nhược Tuyết tiếp theo, đem câu chuyện ban nãy kể ra với cô, nói luôn cả ý định, lấy đi hư không thạch vũ của Diệp Bạch.

Khả Hân nhìn một lượt Diệp Bạch, không khỏi thầm cảm thán.

Tiểu tử này, ấy vậy mà lại có vũ trụ chi thể, nếu lôi kéo nó về phe ta, sau này chẳng phải là, không sợ bị tấn công nữa rồi a.

Nghĩ xong, Khả Hân liền lên tiếng.

"Muốn lấy hư không thạch vũ? Được, nhưng ngươi phải đáp ứng hai điều kiện ta đưa ra."

Diệp Bạch nghe vậy, nhanh chóng hỏi lại.

"Điều kiện gì?"

Khả Hân thở dài một tiếng, tỏ vẻ bất mãn nói.

"Lúc Tuyết nhi đưa ngươi vào thành, có lẽ ngươi cũng thấy rồi, chỗ của ta, không phải là không có kẻ mạnh, nhưng rất ít, đối đầu với các thế lực khác, chỉ có thể hàng, nếu được, ta muốn ngươi giúp ta một tay."

Diệp Bạch suy nghĩ lúc lâu rồi hỏi tiếp.

"Vậy còn điều kiện hai?"

"Hư không thạch vũ, không phải nói muốn có là có được, cứ một trăm năm, mới xuất hiện một lần, lần này, nhưng lại bị đám người linh hải, ở trung cấp vũ trụ chiếm mất, nếu được, ta muốn ngươi lấy lại nơi đó, chỉ cần đuổi bọn chúng đi là được."

Nghe xong lời này, Diệp Bạch không khỏi suy nghĩ.

Với thực lực hiện tại của ta, cho dù có cưỡng ép đột phá nguyên anh, vẫn không phải đối thủ của bọn linh hải, thôi, đành liều vậy.

Diệp Bạch nghĩ xong, liền lên tiếng.

"Được, ta đồng ý, mau dẫn ta đến đó."

Khả Hân sau khi nhận được lời đồng ý của Diệp Bạch, không khỏi vui mừng, nhìn sang Nhược Tuyết, Nhược Tuyết cũng hiểu ý, nhanh chóng nói với Diệp Bạch.

"Tiên sinh, để ta dẫn đường."

Xong Nhược Tuyết nhanh chóng xoay người, rời đi, Diệp Bạch cũng đi ngay theo sau.

Vài canh giờ sau.

Bọn họ đã đến được, nơi xuất hiện hư không thạch vũ, đó là một hang động, cao khoảng hai đến ba trượng, Diệp Bạch và Nhược Tuyết, trốn ở đám cỏ, ở cách đó không xa, bên ngoài có hai tên canh gác, còn tình hình bên trong thì không rõ.

Diệp Bạch không dám manh động, phải chờ thời cơ thích hợp, để tấn công, Diệp Bạch suy nghĩ một lúc, xong liền xoay qua, nói thầm với Nhược Tuyết.

"Được t.."

Nhược Tuyết vừa định nói, thì đã bị Diệp Bạch chặn lại, ra hiệu im lặng, sau khi đã bàn xong kế hoạch, Nhược Tuyết vớ lấy một cục đá, ném về phía hai tên canh gác, xong nhanh chóng nhảy ra.

Kế hoạch cũng rất đơn giản, Nhược Tuyết phải cố gắng, gây ra động tỉnh lớn, để cho tất cả bọn chúng đuổi theo, nhân lúc đó, Diệp Bạch sẽ lẻn vào trong, lấy đi hư không thạch vũ, rồi nhanh chóng trở về, còn về việc đuổi bọn chúng đi, gần như bất khả thi với thực lực của họ.

Nhược Tuyết nhanh chóng hạ được hai tên gác cổng, tiếp theo, lại đánh một đòn, với ý định làm sập hang, quả thật, ngay lập tức, những tên trong hang động đã xuất hiện ngăn cản, Nhược Tuyết không dừng lại, chỉ có điều là, đổi mục tiêu sang bọn chúng.

Diệp bạch nhân lúc này, nhanh chóng phóng như bay, vào trong hang động, đưa mắt nhìn xung quanh, cố tìm ra hư không thạch vũ, để lấy đi, nhưng trước mắt, chỉ là một màn đêm u tối, và hai con mắt đỏ như máu.

Diệp Bạch vội nhảy về sau, tên đó cũng từ từ tiến ra, tên này hai mắt đỏ tươi, rất cao, có lẽ lên đến một trượng, hắn ta thấy Diệp bạch, liền không khỏi cười to.

"Tiểu tử, ngươi nghĩ bọn ta toàn là kẻ ngốc ư?"

Diệp Bạch cố bình tĩnh, không quan tâm đến tên này, mà vẫn đưa mắt nhìn xung quanh, cố xác định vị trí, của hư không thạch vũ, cuối cùng cũng thấy, nó nằm ở một góc trong hang động, ngay sau tên trước mặt, sau khi xác định được vị trị.

Diệp Bạch bật nhảy, lao đến tên đó, hắn ta cũng không ngại, chuẩn bị nghênh chiến Diệp Bạch, nhưng điều hắn không ngờ là, Diệp Bạch lại trực tiếp đạp lên vai hắn, phóng về sau, lấy đi hư không thạch vũ, rồi lại nhanh như cắt, phóng ra khỏi hang động, loạt động tác quá nhanh, khiến tên này, cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đầu vẫn hiện một dấu chấm hỏi to.

Diệp Bạch vừa phóng ra ngoài, vừa cười to.

"Đúng, đúng, các ngươi toàn là kẻ ngốc."

Nhược Tuyết khi thấy Diệp Bạch đã ra, cũng nhanh chóng, chuyển về nguyên dạng, là một con hồ ly, rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, chạy theo Diệp Bạch.

Khi cả hai đã rời đi, lúc này, tên trong hang động mới nhận ra, tình huống nhưng đã quá trễ, Diệp Bạch và Nhược Tuyết, đã sớm cao chạy xa bay.

Hắn ta, vô cùng tức giận mà hét lên.

"Nhất định ta sẽ không bỏ qua chuyện này."

Tiếng hét to đến mức, Diệp Bạch và Nhược Tuyết, dù ở xa nhưng vẫn nghe thấy, Diệp Bạch nghe tên đó hét vậy, chỉ nở một nụ cười, mất dần đi nhân tính, chưa bao giờ, Diệp Bạch gặp một tên như vậy.