Vô Địch Ác Ma

Chương 61: Trốn chạy (4)



Tiểu bạch nhanh chóng rời đi, Diệp Bạch lúc này, mới xoay đầu lại, nhìn về phía, Viêm Long và Viêm Dạ.

"Các ngươi, về nói lại với tên Viêm đế, Viêm gia không sớm thì muộn, cũng bị ta san bằng."

Viêm Long nghe xong, cắn răng, muốn lao lên đánh, nhưng bị Viêm Dạ đưa tay chặn lại, ông ta nói nhỏ.

"Tên tiểu tử này không mạnh, nhưng kẻ cạnh hắn không tầm thường, chúng ta tốt nhất nên rời đi."

Viêm Long xoay người lại.

"Tiểu tử, ngươi nhớ mặt ta, chuyện này, ta nhất định không quên."

Diệp Bạch nhìn hai tên đó rời đi, xong lại bắt đầu suy nghĩ.

Bây giờ, chỉ còn lại tên dương bản nguyên, nếu thành công thu phục hắn, khả năng chiến thắng của ta, lại càng cao hơn.

Diệp Bạch xoay sang âm bản nguyên, lên tiếng hỏi.

"Ngươi và tên dương bản nguyên đó, đều chưa quen với cơ thể này, nhưng sao hắn ta lại có thể dùng được đòn lúc nãy, còn ngươi thì không a?"

Âm bản nguyên nghe xong câu hỏi, thở dài một hơi.

"Ai bảo ta không làm được?"

Diệp Bạch lại hỏi tiếp.

"Thế sao lúc nãy, ngươi không dùng chiêu đó a?"

Âm bản nguyên tiến đến, đặt tay lên vai Diệp Bạch, rồi cất tiếng đáp.

"Phản vật chất, ngươi cũng biết, nó kinh khủng đến mức nào rồi đúng không?"

Diệp Bạch gật đầu, thấy vậy, âm bản nguyên lại nói tiếp.

"Dương bản nguyên, hắn ta bao bọc phản vật chất, bằng linh lực, bên trong tồn tại môi trường chân không, đến đây, chắc ngươi cũng hiểu rồi nhỉ?"

Diệp Bạch lắc đầu, xua tay.

"Không."

Âm bản nguyên nghe xong, muốn đấm thẳng, vào mặt Diệp Bạch, nhưng rồi lại thôi.

"Tên dương bản nguyên làm như vậy, nên hắn ta mới có thể, giảm đi sức công phá, tránh gây ảnh hưởng đến bản thân, còn có thể canh lúc phát nổ."

Diệp Bạch lại hỏi tiếp.

"Thế cô không làm được à?"

Âm bản nguyên gượng cười, lắc đầu mấy cái.

"Ta quả thật, không làm được."

Diệp Bạch xoay người.

"Không nói nữa, đi giúp tiểu bạch trước."

Âm bản nguyên nghe xong, liền nhanh chóng bay theo.

* * *

Tiểu bạch nhìn vào tên trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười, hỏi.

"Ngươi cũng đuối sức rồi đúng không?"

Dương bản nguyên thở mạnh mấy hơi, nhưng cười đáp lại.

"Nhiêu đó, ngươi nghĩ chừng ấy, có thể khiến ta mệt a?"

Vừa nói xong, dương bản nguyên vào tư thế chiến đấu.

"Đừng nhiều lời nữa."

Nói xong, liền lao lên.

"Hư vô pháp tướng."

Vừa dứt lời, phía sau dương bản nguyên, một thực thể khổng lồ xuất hiện, cao đến mấy chục vạn trượng, cả cơ thể đều là màu đen, bên trong còn có nhưng đốm sáng, như là những ngôi sao.

Tiểu bạch thấy cảnh này, cười một tiếng.

Xem ra, càng ngày, càng thú vị rồi.

Nghĩ xong, tiểu bạch đưa tay ra phía trước.

"Đại sát la cầu."

Trước lòng bàn tay tiểu bạch, một quả cầu màu đen, pha lẫn vàng, dần xuất hiện.

Tiểu bạch đưa quả cầu đó ra, hướng về phía dương bản nguyên, nhắm hai mắt lại, quả cầu đó lại càng to hơn, không có dấu hiệu dừng lại, thoáng chốc, đã lớn bằng một cái đầu.

Dương bản nguyên cũng lao lên, pháp tướng phía sau, bắt đầu di chuyển, vừa lúc, cánh tay của pháp tướng đó, sắp chạm đến, thì tiểu bạch liền mở mắt ra, quả cầu lúc này, cũng đã to hơn cơ thể cô, gấp mấy lần.

Nhưng so với pháp tướng to lớn đó, thì không khác vì một con kiến, tiểu bạch phóng quả cầu ra.

Nó va chạm với pháp tướng, tạo thành một vụ nổ lớn, tiểu bạch phóng lên cánh tay của pháp tướng, chạy dọc theo cánh tay của nó, lên đến đỉnh đầu.

Xong tiểu bạch nhảy lên, lộn người, đưa tay xuống dưới, trên lòng bàn tay, một cái miệng khác xuất hiện.

"Phá."

Vô số oán linh xuất hiện, bao quanh bàn tay tiểu bạch, cô dần rơi xuống, cái miệng trên tay tiểu bạch mở ra, cánh tay dần biến dạng, nó bị bao bọc bởi những con oán linh.

Lòng bàn tay của tiểu bạch, chạm vào đầu của pháp tướng, cái miệng ở tay cô bắt đầu cắn xé.

Lực rất mạnh, đến mức chỉ sau một đòn, con pháp tướng dần tan vỡ.

Tiểu bạch rơi xuống, lộn người lại, nhìn dương bản nguyên.

Dương bản nguyên sau đòn đó, gần như đã hết sức, không đứng vững, mà lảo đảo.

Tiểu bạch cười một tiếng, rồi nói.

"Tiểu tử, để ta giúp ngươi, ra đi thanh thản."

Nói xong, bắt đầu bước về phía dương bản nguyên, mỗi bước đi đều rất nhẹ nhàng, chậm rãi.

Đứng trước dương bản nguyên, tiểu bạch đưa tay ra, cái miệng trên tay cô mở ra, vừa lúc chuẩn bị cắn xé, cơ thể dương bản nguyên, thì Diệp Bạch xuất hiện, cất tiếng nói.

"Tiểu bạch, dừng lại."

Tiểu bạch nghe tiếng này, liền dừng lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Diệp Bạch đi đến, đặt tay lên vai cô, nói.

"Tên này, vẫn còn dùng được, ngươi đừng giết."

Tiểu bạch nghe xong, gật đầu một cái.

"Ta biết rồi."

Nói xong, liền đi đến bên dương bản nguyên.

"Nếu không phải chủ nhân ngăn cản, ta đã sớm giết ngươi rồi."

Diệp Bạch đi lại chỗ dương bản nguyên, cúi người xuống, nhìn dương bản nguyên, rồi lên tiếng hỏi.

"Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là theo ta, hai là chết."

Nếu không theo ta, ta đành giết ngươi, nếu không để ngươi sống tiếp, sau này sẽ là mối nguy hại lớn, đối với ta.

Diệp Bạch thầm nghĩ.

Đến nước này, dương bản nguyên chỉ còn một lựa chọn, hắn lên tiếng đáp.

"Đành vậy, ta chọn cái đầu tiên."

Diệp Bạch nhận được câu trả lời, cười tỏ vẻ hài lòng, đưa tay lên, viết một bản khế ước giữa không trung.

Sau khi viết xong, Diệp Bạch lên tiếng nói.

"Ký vào đi."

Dương bản nguyên đưa ngón tay lên, cắn một cái mạnh, rồi ấn vào.