Vô Địch Chiến Thần

Chương 74: Quy định mới



Đấu giá lại một lần nữa tiếp tục diễn ra, nhưng bầu không khí ở trong hội trường lúc này hơi có mấy phần quỷ dị. Phần lớn các vật phẩm đều được đấu giá thành công. Chỉ có điều, giá cả cuối cùng cũng không quá cao, chỉ có thể nói là trung quy trung cũ, so với một màn cạnh tranh kịch liệt vừa rồi hoàn toàn không có một chút đặc sắc nào.

Tất nhiên, bọn họ đến đây là để làm từ thiện, thế nên cũng không có mấy người chú ý đến điểm này.

Chỉ có điều, đứng ở trên sân khấu chủ trì buổi đấu giá ngày hôm nay, sắc mặt của Diệp Lâm Anh lại trở nên cực kỳ khó coi.

Cô vốn cho rằng hôm nay mình sẽ là tâm điểm của sự chú ý, giá trị bản thân sẽ một lần nữa được nâng cao. Thế nhưng, dựa vào tình huống hiện tại, đừng nói là gây ra sự chú ý với giới truyền thống, sợ rằng danh tiếng của cô hôm nay cũng sẽ rất thôi. Thậm chí, giá trị bản thân cũng bị kéo xuống một mảng lớn.

Thế nhưng, cô lại không có biện pháp nào khác. Ở trước mặt Trần Lâm và Trương Mỹ Lan, cô chỉ có thể xem như là vật làm nền, cố gắng duy trì cho đến khi buổi đấu giá kết thúc đã xem như là một sự thành công đối với cô.

Thế nên, tâm tình của Diệp Lâm Anh lúc này thật sự không quá tốt, ánh mắt của cô khẽ đảo về phía vị trí chỗ ngồi của Trần Lâm.

Kể từ khi bức tranh được đấu giá thành công, cho đến lúc này anh chưa từng một lần tham gia đấu giá. Thậm chí, vẻ mặt của anh tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn không thèm để ý đến buổi đấu giá hôm nay.

Điều này thật sự để cho Diệp Lâm Anh cảm thấy rất thất vọng, nếu như Trần Lâm có thể một lần nữa tham gia náo nhiệt, có lẽ bầu không khí ở trong hội trường lúc này sẽ không trở nên kém đến như vậy.

Nhưng mà, ngồi ở bên cạnh của Trần Lâm, Cửu Vĩ lại tỏ ra vô cùng hưng phấn. Vừa rồi cậu ta cũng có mấy lần tham giá kêu giá, mặc dù không có hô lên thành công, nhưng cảm giác kích thích thật sự đẻ cho cậu ta cảm giác cực kỳ vui vẻ.

“Thưa quý vị, sau đây là vật phẩm đấu giá số hai mươi bốn. Đồng thời, cũng là vật phẩm áp chót cho buổi đấu giá ngày hôm nay. Vì không để cho quý vị chờ đợi lâu, tôi xin được phép giới thiệu đôi chút về sản phẩm sắp phải đấu giá.”

Nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt, lúc này Diệp Lâm Anh bắt đầu hướng về phía toàn bộ hội trường, tiếp tục giới thiệu về sản phẩm đấu giá.

Mặc dù bầu không khí cũng không quá sôi động, nhưng khi nghe được đây là vật phẩm áp chót, tâm trạng của mọi người cũng dần trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.

“Thưa quý vị, đây là một chiếc vòng tay được làm hoàn toàn từ đá cẩm thạch, có độ tinh khiết cực kỳ cao. Hơn nữa, theo một số chuyên gia đánh giá và nhận xét, thì đây là một chiếc vòng tay được chế tác bằng thủ công vô cùng tinh xảo, có thể đạt đến cấp bậc đại tông sư. Đối với người bình thường mà nói, thì tác dụng của chiếc vòng cẩm thạch này không chỉ dùng để làm vật trang sức trên người, còn có tác dụng an thần, dưỡng nhan. Đây tuyệt đối là một món bảo vật vô giá. Sở dĩ, nhà đấu giá của chúng tôi quyết định đem chiếc vòng tay này để đưa ra đấu giá, là muốn bày tỏ sự biết ơn của chúng tôi đối với các vị quý khách ở đây, có thể vì quỹ từ thiện Nhân Ái mà bỏ hết công sức, tự mình đến đây để tham dự buổi đấu giá. Chính vì thế, nhà đấu giá của chúng tôi rất vinh dự, muốn đem trao tặng chiếc vòng tay này cho người hữu duyên!”

Lời nói vừa dứt, một thiếu nữ xinh đẹp trong trang phục áo dài từ phía sau sân khấu bước ra ngoài. Trên tay của thiếu nữ cầm lấy một cái khay gỗ, phía trên trải lên một tấm vải đỏ, ở chính giữa đặt lấy một chiếc hộp được làm bằng gỗ, bên ngoài điêu khắc hoa văn vô cùng tinh xảo.

Cho dù là Trần Lâm, vừa rồi cũng bị lời giới thiệu của Diệp Lâm Anh làm cho chú ý, ánh mắt bắt đầu chuyển hướng, nhìn về phía thiếu nữ đang đứng ở trên sân khấu. Tất nhiên, sự tập trung của anh cũng không có dừng lại ở trên người của thiếu nữ này, mà tất cả sự chú ý đều đặt trên chiếc hộp gỗ đang đặt ở trên tấm vải đỏ.

Cũng không để cho mọi người ở đây chờ đợi quá lâu, vừa nhìn thấy thiếu nữ áo dài đem khay gỗ đưa tới, Diệp Lâm Anh đã vươn ra tay ngọc, hướng về phía chiếc hộp gỗ ở trên khay gỗ cầm lấy.

Ngay sau đó, ánh mắt của cô hướng về phía toàn bộ những người có mặt ở dưới hội trường, quét ngang một vòng. Nhìn thấy biểu hiện chờ mong của mọi người lúc này, trong lòng của cô nhất thời cảm thấy vui vẻ không thôi.

Vừa rồi, đột nhiên nhận được lời đề nghị của Trương Mỹ Lan, thay đổi vật phẩm số 24, Diệp Lâm Anh còn có chút lo lắng, không biết việc này có thể ảnh hưởng đến buổi đấu giá hay không. Nhưng xem ra, vật phẩm lần này đã gây ra không ít sự chú ý.

Chính vì thế, ánh mắt của Diệp Lâm Anh lần nữa quét qua, nhìn về phía Trần Lâm. Chỉ thấy, lúc này anh đã đem tầm mắt của mình thu hồi lại, vẫn là một bộ thờ ơ, ngồi trầm tĩnh ở trên vị trí của mình.

Thấy được biểu hiện lúc này của anh, trong lòng của Diệp Lâm Anh không khỏi âm thầm thất vọng.

Thế nhưng, lúc này cô cũng không có tiếp tục dừng lại, mà đưa tay đem hộp gỗ mở ra.

Ngay lập tức, một vòng ánh sáng nhàn nhạt từ trong hộp gỗ tản mát ra ngoài. Mặc dù trong hội trường lúc này vẫn còn bật đèn, nhưng ánh sáng của chiếc vòng tay cẩm thạch này, vậy mà có thể khiến cho toàn bộ tinh quang đều bị lấn át. Đồng thời, tầm mắt của mọi người đều hướng về phía chiếc vòng tay cẩm thạch nhìn lại. Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở trong hội trường liền trở nên sôi động hơn rất nhiều lần.

“Ông nội, chính là chiếc vòng tay này! Hôm nay, chúng ta nhất định phải đem nó mua xuống, đưa về làm quà sinh nhật cho bà nội!”

Ngồi ở phía dưới, cô cháu gái của ông cụ Nguyễn hơi có mấy phần kích động, liên tục nắm lấy khuỷu tay của ông cụ lắc lư liên tục.

Mà ánh mắt của ông cụ lúc này, đã bị chiếc vòng tay ở bên trong chiếc hộp thu hút sự chú ý, hoàn toàn không hề để ý gì đến cô cháu gái vẫn còn đang ngồi ở bên cạnh.

Không chỉ là hai ông cháu bọn họ, ở đây phần lớn những người có địa vị đều đem ánh mắt khóa chặt về phía chiếc vòng tay.

So với bức tranh mà lần trước Trần Lâm đấu giá được, quả thật chiếc vòng tay này càng để cho bọn họ cảm thấy thú vị hơn rất nhiều. Nhất là đối với phụ nữ, đây giống như một món bảo vật chí mạng, để ai cũng nhịn không được, trái tim đều không ngừng đập lên rộn ràng.

“Anh Văn, em muốn chiếc vòng tay này. Chỉ cần hôm nay anh có thể đem nó mua xuống, thì tối nay cho dù anh muốn em làm cái gì, thì em sẽ làm cái đó cho anh!”

Vừa nói, Lý Giai Giai vừa nũng nịu ôm lấy cánh tay của Hứa Vĩ Văn, lắc lư không ngừng. Mà nghe được âm thanh này của cô ta, cả người của Hứu Vĩ Văn đều như muốn nhũn ra, phía dưới vùng bụng như có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

Nếu như nơi này không phải đang có rất nhiều người, thật sự Hứa Vĩ Văn đã nhịn không được, trực tiếp đem ả tình nhân đè xuống dưới đất, xử lý ngay tại trận.

Chỉ là, lúc này hắn rất kiềm chế, cố gắng bảo trì lại lý trí, tức giận trừng mắt nhìn về phía Lý Giai Giai, trong miệng thầm mắng.

“Yêu tinh!”

Bất quá, nhìn thấy được ánh mắt tội nghiệp của Lý Giai Giai nhìn đến, cuối cùng Hứa Vĩ Văn cũng nhịn không được, cố nuốt xuống một ngụm nước bọt, thấp giọng nói ra.

“Em yên tâm đi, tối nay anh nhất định sẽ đem chiếc vòng này làm quà tặng cho em!”

Nghe được lời khẳng định của Hứa Vĩ Văn, lúc này Lý Giai Giai mới chịu buông tay ra. Đồng thời, ánh mắt của cô ta chuyển sang, tập trung nhìn về phía chiếc vòng tay bằng cầm thạch, vẫn còn đang được cầm ở trên tay của Diệp Lâm Anh.

“Khụ khụ, các vị, có thể tạm thời giữ lại im lặng, để nghe tôi nói một câu có được không?”

Nghe được âm thanh huyên náo ở trong hội trường, lúc này Diệp Lâm Anh không khỏi khan giọng, hô lên một tiếng. Ngay lập tức, hội trường trở nên im ắng đến lạ thường.

Lúc này, Diệp Lâm Anh mới lần nữa đem chiếc vòng cẩm thạch giơ lên, đưa tới trước mặt của tất cả mọi người, đồng thời chậm rãi nói ra.

“Các vị, chiếc vòng cẩm thạch này là món quà đặc biệt mà nhà đấu giá của chúng tôi hôm nay muốn gửi tặng đến cho các vị. Chính vì thế, thay vì đấu giá như cách bình thường. Chúng tôi đã đưa ra quyết định, người nào đưa ra con số thấp nhất, đồng thời cũng là duy nhất, thì chiếc vòng tay này chính là của người đó! Tất nhiên, vì để cho công bằng, chúng tôi sẽ chuẩn bị một cái thùng phiếu đặc biệt. Tất cả các vị khách mời ở đây, đều có cơ hội viết ra con số yêu thích của mình, sau đó đem bỏ vào bên trong thùng phiếu. Ai là người có con số thấp nhất, đồng thời cũng là duy nhất, thì người đó chính là người thắng cuộc!”

Lời này của Diệp Lâm Anh vừa nói ra, từ phía bên dưới hội trường liên tiếng vang lên những tiếng kinh ngạc.

Ngay cả Trần Lâm, lúc này cũng rất bất ngờ. Anh thật sự không có nghĩ đến, Trương Mỹ Lan lại dám lấy ra đồ vật có giá trị như vậy, đem đấu giá bằng loại phương thức này.

Phải biết, theo tình huống hiện tại, thì chiếc vòng tay cẩm thạch này rất có thể sẽ được tăng lên một con số cực kỳ khổng lồ. Cho dù là Trần Lâm, anh cũng dự định đem nó mua về, tặng làm quà cho Châu Ngọc Ánh. Dù sao, chất lượng của chiếc vòng cẩm thạch này cực kỳ tốt. Bản thân anh lại là một người tu luyện, anh có thể cảm nhận được, một ít linh khí lưu động ở trên chiếc vòng tay này. So với giá trị của ngọc thạch bình thường, thì chiếc vòng tay này tuyệt đối phải trị giá gấp cả trăm, đến một ngàn lần.

Hiện tại, nghe được phương thức đấu giá như vậy, rất nhiều vị khách quý ở đây cảm thấy có chút không vui. Dù sao, dựa vào tài lực của bọn họ, nếu như đấu giá theo phương thức thông thường, bọn họ tất nhiên vẫn có cơ hội mua được chiếc vòng tay này.

Nhưng dựa vào quy định của nhà đấu giá lúc này, ai cũng không dám chắc, mình có thể là người chiến thắng cuối cùng hay không.

Ngay lúc mọi người còn đang suy nghĩ, mình nên lựa chọn con số như thế nào cho phù hợp, để có thể đấu giá được chiếc vòng tay này. Thì lúc này, đứng ở phía trên sân khấu, ánh mắt của Diệp Lâm Anh, đột nhiên chuyển hướng nhìn về phía Trần Lâm, sau đó có chút quái dị, nói ra.

“Bởi vì, chiếc vòng tay này là đồ vật dành để tri ân cho các vị quý khách đã lặn lội đường xa đến đây. Thế nên, ngoại trừ những người có mang theo thiệp mời ở trên tay, thì tất cả những người còn lại, đều không được phép tham gia lần đấu giá này. Chính vì thế, trước khi tiến hành đấu giá, tôi xin đề nghị mọi người đem ra thiệp mời của mình. Chúng tôi chỉ tiếp nhận con số của những ai có được thiệp mời trên bàn. Thế nên, kính mong các vị ở phía dưới phối hợp một chút, nhân viên của chúng tôi sẽ chuẩn bị bút viết cho mỗi người ở đây!”