Vô Địch Chiến Thần

Chương 78: Điều kiện



Nhìn chiếc xe ô tô ở phía trước lao đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng Mã Hoành có chút nhịn không được, tức giận mắng lên một tiếng chửi tục.

“Chết tiệt, bọn họ là muốn đi tìm chết hay sao? Làm sao lại chạy nhanh như vậy?”

Cho dù là tài xế lái xe đang ngồi ở phía trước, lúc này trên đầu cũng đã đổ đầy mồ hôi.

“Mã gia, chúng ta có cần phải tiếp tục đuổi theo nữa hay không?”

“Đuổi, làm sao lại không thể đuổi? Nhất định phải bám sát bọn họ cho tôi. Một khi mất dấu, sau này cậu cũng không cần phải trở về làm cho thiếu gia nữa, rõ chưa?!”

“Vâng, vâng! Tôi đã biết rồi! Tôi nhất định sẽ không để mất dấu bọn họ!”

Mặc dù có chút khổ sở, nhưng gã tài xế lúc này chỉ có thể liên tục gật đầu đáp lại.

“Đội trưởng, đám người kia thật sự là rất có tính cách, vậy mà có thể theo đuổi được tốc độ của tôi. Bất quá, bọn họ vẫn còn quá non!”

Nói xong lời này, Võ Hoàng Yến đột nhiên đánh tay lái, hướng về phía một chỗ khúc cua ngoặc qua, tốc độ vẫn không hề thay đổi một chút nào.

Lúc này, ngồi ở trong ô tô, sắc mặt của Lưu sư phụ đã bị dọa đến tái xanh. Thấy một màn như vậy, trái tim của ông ta càng thêm đập mạnh, cảm giác toàn bộ thế giới lúc này đều bị xoay tròn.

Mà đang đuổi theo ở phía sau, gã tài xế lái xe ô tô màu đen có chút không kịp phản ứng. Hắn vừa mới dự định bẻ theo tay lái, một chiếc xe tải chở hàng bỗng dưng lao nhanh tới.

Cả hai chiếc xe lúc này đều đâm thẳng vào nhau, tạo thành một tiếng nổ mạnh. Mà toàn bộ chiếc xe ô tô màu đen, lúc này đã bị hất tung lên không trung, rơi xuống mặt đất, vỡ ra thành từng mảnh vụn.

Tất nhiên, gã tài xế đã trực tiếp bị nổ chết. Mà Mã Hoành, nhờ có tốc độ phản ứng cực nhanh, hắn cũng kịp thời từ trong ô tô lao ra bên ngoài, còn không có bị ngọn lửa thiêu chết.

Bất quá, lúc này bộ dáng của hắn lại rất chất vật, quần áo cùng với tóc tai trên người, đã có không ít vị trí bị đốt cháy.

Nhìn thấy chiếc xe ô tô chở theo Trần Lâm đã hoàn toàn biến mất ở trên đại lộ, lúc này thần sắc của Mã Hoành trở nên cực kỳ khó coi.

Ngay vào lúc này, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của ông ta đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, nhìn thấy Tô Thiên Hải gọi điện đến cho mình, khóe miệng của Mã Hoành không khỏi co giật một trận.

Nhưng mà, ông ta cũng không dám tắt máy, chỉ có thể gạt qua màn hình điện thoại, bắt đầu đáp lại.

“Thiếu gia, nhiệm vụ đã thật bại, chúng tôi đã để mất dấu bọn họ. Hơn nữa, người của chúng ta còn chết một mạng, là bị tai nạn ô tô nên tử vong.”

Vừa gạt qua màn hình, Mã Hoành liền trực tiếp đem toàn bộ sự việc nói ra. Nghe xong, cũng không phát hiện Tô Thiên Hải có phản ứng gì. Qua khoảng chừng một lúc, lúc này mới nghe âm thanh ở trong điện thoại đáp lại.

“Ừm!”

Chỉ một câu ngắn gọn như vậy, Tô Thiên Hải đã tắt máy.

Mặc dù vừa rồi nghe được âm thanh của Tô Thiên Hải rất bình tĩnh, nhưng Mã Hoành biết rõ, vị thiếu gia này đã thật sự nổi giận. Cũng không biết, hành động tiếp theo có thể tiến hành được hay không?

Mà lúc này, nghe được một tiếng nổ mạnh từ phía sau truyền đến, Lưu sư phụ hơi có chút giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại. Thấy được hai chiếc xe ô tô ở phía sau lưng bốc cháy, trong lòng của ông ta thật sự là rất hoảng sợ.

Nhưng mà, nhìn thấy hai người Trần Lâm cùng với Võ Hoàng Yến đều vẫn bình tĩnh như vậy, ông ta chỉ có thể cố gắng đem lời nói sắp nói ra khỏi miệng, nuốt lại vào trong cổ họng.

Đồng thời, trong lòng của Lưu Hoằng hơi có điều suy nghĩ, không biết việc mình để cho hai vị “đại nhân vật” này đến nhà khám chữa bênh cho con gái của ông ta có phải là một sự lựa chon khôn ngoan hay không?

Tất nhiên, lúc này ông ta cũng biết rõ, bản thân đã không có biện pháp nào khác. Đừng nói là với tình trạng sức khỏe của con gái ông ta hiện nay, không có cách nào sống tiếp được thời gian bao lâu. Chỉ bằng vào năng lực của hai người Trần Lâm, ông ta là tuyệt đối không thể nào đắc tội nổi.

“Lưu sư phụ, nhà ông địa chỉ ở đâu? Để tôi bây giờ chạy tới?”

Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Lưu Hoằng không ngừng biến hóa, Trần Lâm lúc này nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó anh mới thấp giọng hỏi ra.

Nghe xong, Lưu Hoằng chỉ hơi thoáng do dự một chút, sau đó liền đọc lên địa chỉ cụ thể, để cho Võ Hoàng Yến chuyển hướng, lái xe chạy tới.

Không có người theo đuổi, lúc này Võ Hoàng Yến cũng không chạy quá nhanh, chỉ duy trì theo tốc độ bình thường, qua chừng hơn nửa giờ đồng hồ, bọn họ rốt cuộc cũng đến được nơi mà mình cần đến.

Lưu Hoằng mặc dù là một nhà điêu khắc cấp bậc đại sư, lại rất có danh tiếng trong giới kinh doanh ở Đông Thành. Nhưng mấy năm gần đây, vì chữa trị cho con gái, phần lớn tài sản đều bị ông ta đưa đi cầm cố. Ngay cả căn nhà của dòng họ để lại, lúc này cũng bị thế chấp cho ngân hàng.

Thế nên, lúc này mặc dù vẫn không có nghèo đến mức đi ở nhà thuê, nhưng căn nhà của hai cha con bọn họ chỉ là một căn nhà cấp bốn vô cùng phổ thông, với một cái gác lửng nho nhỏ nằm ở phía trên.

Hơn nữa, con hẻm bên ngoài rất nhỏ, chiếc xe ô tô của Trần Lâm cũng không có cách nào chui lọt. Vì vậy, ba người bọn họ chỉ có thể tự mình đi bộ, từ bên đầu ngõ đi vào bên trong.

Dẫn theo Trần Lâm đi ở phía sau, vẻ mặt của Lưu Hoằng hơi có chút lúng túng, vừa đem chìa khóa cổng ngoài mở ra, vừa lên tiếng giải thích.

“Thành thật xin lỗi, tạm thời con bé chỉ có thể chuyển dời đến đây, nơi này mặc dù vẫn còn ở trong thành phố, nhưng không khí vẫn không tính là quá mức ô nhiễm, rất thích hợp để cho con bé ở lại.”

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng của Lưu Hoằng lại có một chút đắng chát. Trước đây, tuy rằng gia đình của ông ta cũng không tính là số một số hai của thành phố, nhưng cũng thuộc dạng giàu có nhất ở Đông Thành.

Kể từ ngày người vợ của ông đổ bệnh chết đi, đến ngay cả con gái của ông cũng mắc phải chứng ung thư giai đoạn cuối, công việc của ông cũng hầu như đều bị bỏ bê. Cuối cùng, gia đạo nhanh chóng sa sút, ngay cả ô tô dùng để đi lại ông đã bán đi. Hiện tại, ngồi căn nhà nhỏ này, ông cũng chỉ còn lại một chiếc xe máy dùng để đi lại.

May mắn, bằng vào danh tiếng của mình, thỉnh thoảng Lưu Hoằng cũng kiếm được không ít tiền. Nhưng phần lớn những số tiền này, chỉ vừa đủ đều ông duy trì tiền thuốc thang cho con gái, cũng như sinh hoạt hàng ngày.

Hơn nữa, mấy năm gần đây, Lưu Hoằng cũng bị chèn ép không nhỏ. Dù sao, cái nghề này của ông ta, không phải lúc này cũng có thể kiếm ra được nhiều tiền. Huống hồ, gần đây còn bị cạnh tranh không nhỏ. Nhất là, đối thủ cạnh tranh của ông còn là một vị đại sư, có thực lực cũng không kém.

Tất nhiên, những thứ này chỉ là suy nghĩ ở trong lòng của Lưu Hoằng, ông ta cũng không có nói ra khỏi miệng.

Ngay khi đem cửa ngõ đẩy ra, lúc này hai người Trần Lâm cũng theo phía sau lưng Lưu Hoằng, bước vào bên trong.

Mặc dù căn nhà này thật sự có chút nhỏ, nhưng đồ đặc trong nhà đều được sắp xếp hết sức gọn gàng.

“Bố ơi, bố trở vê rồi đấy à?”

Nghe được tiếng bước chân của mấy người bọn họ, lúc này ở trong phòng ngủ, truyên ra một trận âm thanh hơi có mấy phần yếu ớt.

Ngay sau đó, một cô bé khoảng chừng mười bốn, mười lắm tuổi, khí sắc vô cùng suy nhược, từ trong buồng ngủ bước ra ngoài.

Nhìn thấy ở bên ngoài phòng khách lúc này còn có người khác, trên khuôn mặt không có một chút máu nào của cô bé, vậy mà lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó, giống như phát hiện ra thứ gì, cô bé hơi có chút lắc đầu, nhìn về phía cha của mình, nói ra.

“Bố ơi, bệnh tình của con con hiểu rất rõ, bố cũng không cần vì con mà tốn thêm tiền nữa đâu. Hơn nữa, tất cả bọn họ đều chỉ là kẻ lừa gạt. Bố đừng tin bọn họ, chẳng ai có thể chữa khỏi được bệnh của con đâu. Khụ khụ…”

Nói xong lời này, cô bé lại nhịn không được ho khan lên một trận. Thấy vậy, Lưu Hoằng hơi có chút hốt hoảng, vội vàng chạy về phía con gái của mình.

“Tử Y à, con làm sao lại chạy ra ngoài này? Ngoài này gió độc, sẽ không tốt cho sức khỏe của con đâu. Con mau mau đi vào phòng ngủ của mình đi, bố tự có phân tấc, sẽ không có việc gì đâu.”

Vừa nói, Lưu Hoằng vừa rất lo lắng, đưa tay vỗ nhẹ lên trên lưng của con gái của mình.

Mà lúc này, trong lúc hai cha con bọn họ đang nói chuyện với nhau, một cái bóng người đột nhiên chậm rãi đi tới. Ngay sau đó, một bàn tay gắt gao nắm chặt lấy cổ tay của cô bé Tử Y.

“Cậu muốn làm gì?”

Mặc dù đối với Trần Lâm cũng không đến mức đề phòng, nhưng thấy được động tác này của anh, Lưu Hoằng thật sự là rất hoảng sợ, muốn đem anh đẩy ra ngoài.

Thế nhưng, Trần Lâm không hề đáp lại một chút nào. Anh chỉ nắm chặt lấy cổ tay của con gái Lưu Hoằng, sau đó đem hai mắt nhắm chặt lại. Một loại cảm giác vô cùng huyền diệu truyền đến, để cho cô bé Tử Y có chút kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn về phía anh.

Đến lúc này, Lưu Hoằng cũng phát hiện ra sự khác thường. Lập tức, ông ta đem tay thu hồi lại, đồng thời có chút chờ mong, nhìn về phía Trần Lâm.

Thời gian chậm chậm trôi qua, đối với hai cha con Lưu Hoằng mà thôi, thời gian này thật sự là rất chậm. Thế nhưng, cũng không để cho bọn họ chờ đợi bao lâu. Lúc này, hai mắt của Trần Lâm đã mở ra. Đồng thời, ánh mắt của anh khi nhìn về phía Lưu Tử Y, mang theo mấy phần quái dị.

Nhưng mà, tinh thần của anh rất nhanh liền khôi phục lại, quay đầu nhìn về phía Lưu Hoằng.

“Bệnh tình của con gái ông tôi có thể hoàn toàn chữa trị được. Nhưng mà, ông nhất định phải đáp ứng với tôi một điều kiện."