Vô Địch Chiến Thần

Chương 85: Bố ơi, cứu con!



"Chết tiệt! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Làm sao toàn bộ thành phố đều bị phong tỏa, ngay cả lối ra cũng bị đám cảnh vệ chặn lại rồi?"

Trong một chiếc xe ô tô màu đen, một gã đàn ông mặc lấy một chiếc áo khoác màu đỏ, đầu đội mũ lưỡi trai, trên tay cầm lấy một khẩu súng ngắn, sắc mặt hơi có một chút tái nhợt, tức giận quát ầm lên.

Ở trong xe lúc này còn có một nam một nữ, bọn họ đều đeo khăn che mặt, tay cầm lấy vũ khí, thế nên không thấy rõ được diện mạo thật sự là như thế nào.

Chỉ có điều, trên cơ thể của ba người này đều phát tán ra một cỗ mùi máu tanh, kèm theo một phần sát khí tương đối nồng đậm.

Rất hiển nhiên, cả ba người này đều vừa trải qua một trận kịch chiến, phía trước còn nằm lấy ba, bốn bộ thi thể, tất cả đều là quân nhân, mặc đồng phục của vệ binh.

"Đi, tiếp tục lên đường, đừng để bọn họ đuổi theo!"

Người phụ nữ duy nhất đang ngồi trên xe lên tiếng. Ngay sau đó, chiếc xe của ba người bọn họ lại liên tục phóng đi, hướng về phía con đường tỉnh lộ số 13, liên thông theo hướng Đông Thành.

Ầm!

Thế nhưng, chiếc xe ô tô của ba người bọn họ còn chưa chạy đi được bao xa, đột nhiên phía trước có một chiếc xe tải cỡ nhỏ lao nhanh tới, đem đường đi của bọn họ ngăn lại.

Bị xe tải ngăn cản, đỉnh đầu còn đập mạnh vào thành cửa xe ô tô, lúc này gã đàn ông mặc áo khoác đỏ có chút tức giận quát ầm lên.

"Mẹ kiếp!"

Ngay sau đó, hắn liền lập tức nhảy người xuống, hướng về người ở bên trong xe tải nổ súng.

Đoành đoành!

Đoành đoành!

Cửa kính xe tải bị đầu đạn xé nát. Mà lúc này, người ở bên trong xe tải cũng nhào ra, là một người thanh niên nhuộm tóc đỏ, trên tay còn cầm lấy một con dao găm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía gã đàn ông đang cầm súng, đứng ở phía trước mặt.

"Đem chị dâu với cháu gái của tao thả ra, tao có thể tha cho mày một mạng!"

Giọng nói của Cửu Vĩ mang theo mấy phần nghiêm nghị, thần sắc của cậu ta lúc này cũng tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng mà, gã đàn ông mặc áo khoác đỏ lại có chút khịt mũi khinh thường, nhếch môi lên cười khẩy.

"Chỉ bằng mày?"

"Một mình tao là đủ rồi!"

Nói xong lời này, Cửu Vĩ cũng không thèm cùng với đối phương nói nhảm nhiều nữa, thân hình của cậu ta bỗng dưng lóe lên, hướng về phía gã đàn ông mặc áo khoác đỏ lao nhanh tới.

Đồng thời, dao găm ở trong tay của cậu ta cũng nhanh chóng phóng ra, hương về phía đỉnh đầu của đối phương lao nhanh.

Đối với động tác này của Cửu Vĩ, gã đàn ông mặc áo khoác đỏ không một chút hoảng sợ, ngược lại ý cười trên mặt của hắn càng đậm.

Ngay sau đó, hắn ta chĩa thẳng nòng súng hướng thẳng về phía trước người của Cửu Vĩ bắn tới.

Đoành đoành!

Tốc độ xạ kích của gã sát thủ áo đỏ cực nhanh, cho dù phản ứng của Cửu Vĩ cũng không chậm, nhưng cậu ta phải chật vật lắm mới né tranh đi những chỗ yếu hại.

Mà lúc này, lưỡi dao cũng chỉ cách đỉnh đầu của tên sát thủ không đến nửa thước, tưởng chừng như nó có thể xuyên thẳng qua mi tâm của hắn ta.

Nhưng mà, ngay khi mũi dao chỉ còn cách tên sát thủ này khoảng chừng vài li, thân hình của hắn bắt đầu chuyển động, đầu hơi lệch qua bên trái một chút.

Lập tức, mũi dao xoẹt qua, đem một phần tóc mai của hắn chém đứng.

Thấy một màn này, sắc mặt của Cửu Vĩ không khỏi trầm xuống. Mà tên sát thủ áo đỏ lại có chút khinh miệt lắc đầu.

"Chỉ chút bản lĩnh này, cứu nghĩ cứu người khỏi tay của tao? Xem chừng, mày so với thằng nhãi ranh vừa mới bị tao giết chết cũng không khá khẩm hơn một chút nào!"

Bị đối phương khinh thường, lại nghĩ đến cái chết của A Báo, thần sắc của Cửu Vĩ lúc này liền trở nên vô cùng dữ tợn.

Đột nhiên, cậu ta quát lớn một tiếng, thân hình lập tức bạo phát. Ở trong bóng đêm, Cửu Vĩ giống như một vệt sao băng, cấp tốc lao về phía đối phương.

Cho dù đã đạt đến vận tốc cực hạn, nhưng ở trong mắt của đối phương, tốc độ này của cậu ta vẫn còn rất chậm.

Chỉ thấy, tên sát thủ áo đỏ không một chút tiếng động nào, vung chân lên đạp mạnh.

Ầm!

Thân thể của Cửu Vĩ vừa mới tiếp xúc đến, còn chưa kịp phát ra công kích, cậu ta liền bị một cước này của đối phương đạp bay ra ngoài.

Đồng thời, co thể của cậu ta nện lên trên xe tải, tạo thành một vết lõm hình người, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

"Khục..."

Ho khan lên một tiếng, ánh mắt của Cửu Vĩ lúc này hiện lên mấy phần phẫn hận. Cậu ta hoàn toàn không có nghĩ đến, đối phương lại so với mình mạnh đến như vậy.

Thế nhưng, nghĩ đến vợ con của Trần Lâm bị bắt cóc, mà đồng đội trong lúc làm nhiệm vụ cũng bị giết chết. Trong lòng dâng lên một cỗ nộ khí, cậu ta lại một lần nữa muốn xông lên phía trước.

Nhưng mà, lúc này một cái bóng hình bỗng dưng vụt tới. Ngay sau đó, cổ họng của cậu ta bị đối phương siết chặt.

"Ha ha ha, hãy cảm nhận lấy mùi vị của tử vong đi! Cái chết sẽ đến rất nhanh thôi. Nhưng mà, lần này tao cho mày một cái cơ hội, hãy quỳ xuống cầu xin lấy sự tha thứ của tao, tao sẽ để cho mày sống sót rời khỏi nơi này!"

Cảm nhận được khí tức của tử vong đang đến rất gần, nhưng Cửu Vĩ không một chút sợ hãi nào. Ngược lại, trong mắt của cậu ta lúc này xuất hiện một tua oán độc, cất tiếng cười to một trận.

"Ha... Khặc... Người chết không phải là tao, mà chính là... mày!"

Nói xong lời này, Cửu Vĩ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, phun thẳng lên trên mặt của đối phương.

Đột nhiên bị tập kích để cho sắc mặt của gã sát thủ có phần bực tức.

"Nếu mày đã muốn chết, vậy thì tao sẽ cho mày toại nguyện!"

Dứt lời, năm đầu ngón tay của hắn bắt đầu dùng lực, dự định đêm cổ họng của Cửu Vĩ bóp nát.

Nhưng lúc này, ngồi ở trên xe ô tô, hai tên đồng bọn của hắn bống dưng thất kinh, lớn tiếng hô lên.

"Cẩn thận!"

Nghe được tiếng hô này của bọn họ, động tác của gã sát thủ áo đỏ hơi dừng lại một chút.

Đồng thời, một cỗ cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt truyền đến, để cho đồng tử của hắn không khỏi co rụt lại.

Răng rắc...

Ầm!

Năm đầu ngón tay của hắn trực tiếp bị bóp nát. Đồng thời, cơ thể của hắn giống như là bị một chiếc ô tô va đập mạnh, trực tiếp bị ném bay ra ngoài.

Rầm!

Vốn dĩ phần đầu của chiếc xe ô tô trước đó đã bị đụng nát. Lúc này, lần nữa bị cơ thể của gã sát thủ áo đỏ nện đến, toàn bộ đầu máy đều bị chấn đến méo mó, không rõ hình dáng.

"Khục khục..."

Từ dưới đất bò dậy, ánh mắt của gã sát thủ áo đỏ có chút dữ tợn, nhìn về phía thân ảnh đang đứng ở phía trước mặt của mình.

"Mày là ai?"

Võ Hoàng Yến mặc dù là trợ lý của Trần Lâm, nhưng bình thường cô chỉ đảm nhiệm vai trò hỗ trợ thu thập tình báo, cũng rất ít khi xuất thủ.

Thế nên, gã sát thủ cũng không nhận ra được thân phận của cô. Huống hồ, thực lực của cô cũng rất mạnh, để cho đám sát thủ có chút kiêng kỵ.

Thế nhưng, Võ Hoàng Yến lại không muốn cùng với đối phương nói nhảm một chút nào. Ánh mắt của cô khẽ liếc nhìn về phía Cửu Vĩ, cảm giác cậu ta cũng không gặp phải thương thế gì quá nghiêm trọng.

Chính vì thế, thần hình của cô lúc này cấp tốc lóe lên, hướng về phía gã sát thủ ảo đỏ lao nhanh tới.

Tốc độ của Võ Hoàng Yến lúc này so với tốc độ mà tên sát thủ kia vừa mới hiện ra, quả thật là muốn nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ mới nhìn thấy thân hình của cô vừa mới nhấp nháy, thoáng một chút đã xuất hiện ở trước mặt của đối phương.

"Chết!"

Trong miệng phát ra một tiếng lạnh lùng, bàn tay của Võ Hoàng Yến bắt đầu tụ lực, hướng về phía lồng ngực của đối phương vỗ mạnh xuống.

Răng rắc!

Ầm!

Hoàn toàn không có một chút phòng bị nào, gã sát thủ cứ như vậy bị một chưởng này của cô chưởng bay ra ngoài.

Hơn nữa, toàn bộ phần ngực của hắn đều bị đánh cho lõm xuống, phân nửa xương cốt ở phía trước người đều bị đánh gãy.

Đến lúc này, hai tên đồng bọn ở trong xe mới kịp phản ứng lại. Một người lớn tiếng hô lên.

"Muốn chết!"

Thế nhưng, động tác của Võ Hoàng Yến lại không hề dừng lại chút nào, cô một lần nữa xông lên, dự định một chưởng đem đối phương chụp chết.

Ầm!

Ầm!

Một trong hai tên sát thủ cấp tốc ra tay, đem một chưởng này của Võ Hoàng Yến chặn lại. Nhưng mà lực lượng một chưởng này quá mức khổng lồ, để cho tên sát thủ áo xanh có chút chịu không được, vội vàng lui về lại phía sau năm sáu bước.

Thấy thể, cả tên sát thủ áo đỏ cũng nữ sát thủ duy nhất đang ngồi ở trên xe đều cảm thấy hết sức giật mình.

Phải biết, tên sát thủ vừa mới ra tay, là một vị đỉnh cấp tông sư, thực lực vô cùng cường đại, không phải ai cũng dám ngăn cản đối phương một kích.

Thế nhưng, người ở trước mặt bonn họ không chỉ ngăn cản lại được, còn đem hắn đánh lui. Chuyện này thật sự để cho bọn họ khó có thể tin tưởng được.

"Dừng tay!"

Ngay lúc Võ Hoàng Yến dự định một lần nữa xông lên, lúc này nữ sát thủ ngồi ở trên xe đột nhiên hô lên một tiếng.

Ngay sau đó, một tay của ả tay vừa mở ra cửa xe, một tay siết chặt lấy cổ họng của cô bé Khánh Ngọc, nhấc lên.

Thấy được một màn này, lông mày của Võ Hoàng Yến không khỏi siết chặt. Mà trong lòng của Cửu Vĩ cũng nổi lên lửa giận.

Thế nhưng, trước thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương, cả hai người bọn họ đều không dám di động, chỉ có thể trợn trừng hai mắt, nhìn về phía đối phương.

"Để cho chúng tôi rời khỏi nơi này, một khi các người có bất kỳ dị động gì, tôi sẽ trực tiếp đem con nhóc này giết chết!"

Vừa nói, năm đầu ngón tay của ả ta vừa dùng lực. Vốn vừa mới từ trong hôn mê tỉnh dậy, cảm giác được cổ họng truyền đến một cơn đau nhức, để cho cô bé Khánh Ngọc có chút nhịn không được, vô cùng sợ hãi kêu to.

"Bố ơi, cứu con!"