Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 158: Phong chi ý cảnh, thiên tài yêu nghiệt



“Chém vào không trung?”

Vậy mà Lâm Phi lại né được Tàn Ảnh Kiếm.

Một chiêu rơi vào khoảng không khiến vẻ mặt Độc Nhãn Long vô cùng khó coi, rõ ràng nhìn thấy Lâm Phi bị thương nặng, nói không chừng có thể phế bỏ thực lực của hắn nhưng một chiêu ban nãy lại chém vào không trung. 

Thật khó tin có người lại tránh được chiêu thức giết người đó, có phải mình đã quá khinh suất rồi không?

Độc Nhãn Long vẫn luôn tự tin với tốc độ và sức tấn công của bản thân hơn bất cứ ai. Một chiêu ban nãy, mặc dù đối phương chiếm được ưu thế về tốc độ nhưng dù gì gã cũng tạo được sức uy hiếp.

Nhưng bây giờ, Độc Nhãn Long thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra. 

Một đòn vừa rồi gần trong gang tấc, gã nhìn thấy Lâm Phi sắp bị đả thương đột nhiên né thoát được, tựa như bị ai đó kéo mạnh ra ngoài.

Chuyện này khiến Độc Nhãn Long bực bội.

“Tàn Ảnh Kiếm!” 

Độc Nhãn Long há có thể để yên, ngươi có thể thoát được đòn công kích của ta lần đầu, đó chỉ là ăn may, ta không tin lần sau ngươi lại tránh được.

Thoáng một cái, hai tay gã lại đâm kiếm về phía Lâm Phi, tốc độ còn nhanh hơn trước, đạt tới cực độ, không khí bị chia thành hai, uốn lượn như dòng nước.

“Mẹ kiếp, chẳng lẽ mình lại mở phải cái nhiệm vụ gì đó của hệ thống ra?” 

Hệ thống thăng cấp phân thành nhiều nhiệm vụ, trong lòng Lâm Phi vốn không để ý nhưng sau khi nghe thấy phần thưởng là 1000 điểm, liền nhận ra chỗ điểm thưởng này ắt sẽ có lợi.

Trước mắt phải giải quyết tên này đã rồi hẵng nói sau.

“Nếu thân pháp của mình chỉ dừng lại ở cảnh giới thứ nhất thì thật may cho hắn. Nhưng giờ thân pháp đã tiến vào cảnh giới thứ hai, tốc độ nhanh hơn một cách rõ rệt, tựa như hòa mình vào trong gió, còn có cảm giác khác lạ, chẳng lẽ đây chính là ý cảnh trong truyền thuyết sao?” 

Mới vừa rồi đứng trước ranh giới sinh tử, Lâm Phi cảm thấy mình thật may mắn.

Đối phương rất lợi hại, nếu không phải Lâm Phi ép bản thân đột phá, đoán chừng vừa rồi đã nếm mùi đau khổ, không chết cũng bị trọng thương.

“Khiến ta bận rộn như vậy nên định giữ lại cho hắn một mạng. Đáng tiếc người này có thực lực nhưng tâm tư độc ác, chi bằng phế đi toàn bộ thực lực của hắn.” Lâm Phi nghĩ bụng: “Thân pháp Tùy Phong đã vào cảnh giới thứ hai, không biết tốc độ đã đạt đến trình độ nào?” 

Nhìn thấy Độc Nhãn Long đang tấn công, kiếm nhanh đến nỗi không thể nào bắt kịp nhưng trong mắt Lâm Phi lại trở nên chậm chạp, tựa như bị không khí ngăn lại.

“Cút!”

Lần này Lâm Phi chẳng mượn sức gió, toàn thân phóng lên như một tên lửa. Trước mắt mọi người vụt qua một tia sáng, chợt một tiếng “Rầm” vang lên, Độc Nhãn Long Võ đạo cửu trọng thiên như diều dứt dây bay thẳng ra ngoài, kéo theo một vệt máu dài. 

Vừa rồi ai cũng thấy Lâm Phi liên tiếp đối mặt với nguy hiểm, thiếu chút nữa là bị thương nặng.

Nhưng chẳng bao lâu hắn đã lật ngược tình thế, đánh bại Độc Nhãn Long?

“Tốc độ nhanh quá đi!” 

“Nhanh quá, nhanh đến nỗi không nhìn thấy bóng người.”

“Rốt cuộc đây là thân pháp gì. Chẳng lẽ vừa đột phá được?”

Những người ở phía dưới đều há mồm trợn mắt, tốc độ đã đạt đến trình độ này khiến bọn họ không khỏi hít lạnh một hơi. Tốc độ nhanh như vậy vốn không thể nhìn thấy được động tác. 

Gặp phải người có tốc độ nhanh như vậy, vốn dĩ chẳng cần đánh, bởi có đánh thế nào đi chăng nữa cũng sẽ thua.

Ngay cả hành động người ta, mình cũng không nhìn thấy được, vậy chẳng khác nào mất đi thế chủ động, mất đi tất cả.

Một màn vừa rồi không ít cao thủ bát trọng thiên, cửu trọng thiên đều không nhìn thấy được đường đi nước bước, mắt thường không thể nào bắt kịp được hình ảnh, trong lòng trở nên chấn động. 

Độc Nhãn Long toàn thân chật vật bò ra khỏi đống đổ nát, tưởng chừng như sắp chịu không nổi.

“Sao ngươi có thể tránh được đòn công kích của ta!” Phụt, gã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt chỉ trong chốc lát đã trở nên tái nhợt.

“Với tốc độ thảm hại của ngươi cũng đòi đả thương ta sao.” Lâm Phi cười lớn: “Không phải ban nãy muốn tổn thương ta sao, giờ ta cũng cho ngươi nếm thử một chiêu!” 

“Ta muốn giết chết ngươi!”

Vừa dứt lời, trước mặt Độc Nhãn Long đột nhiên xuất hiện một bóng người, một tiếng “Đùng!” vang lên, cả người bay ra ngoài, đâm nát cả một mảng kiến trúc, tạo nên một đống đổ nát, đau đớn vô cùng.

“Mùi vị không tồi chứ!” 

Lâm Phi đá thêm một cước, Độc Nhãn Long tựa như trái bóng bay thẳng ra ngoài, sắc mặt mọi người đều trở nên hoảng sợ. 

“Ngươi đã lĩnh ngộ được ý cảnh….”

Độc Nhãn Long chỉ thẳng Lâm Phi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, có đánh chết cũng không muốn nhìn thấy cảnh này, gã hồi tưởng lại mọi thứ vừa xảy ra, liền bừng tỉnh thông suốt: “Ngươi che giấu kỹ lắm, dùng nguy hiểm để ép mình đột phá cảnh giới, lĩnh ngộ được ý cảnh, khiến ta thật thảm!” 

Vừa nói xong, xung quanh ồn ào bàn tán.

Mười bảy tuổi đã lĩnh ngộ được ý cảnh, còn là Phong Chi ý cảnh, quả là thiên tài.

“Lần này Lâm gia thực sự có một thiên tài rồi, Phong Chi ý cảnh, mười bảy tuổi mà đã lĩnh ngộ được!” 

“Trừ khi lĩnh ngộ được ý cảnh tương tự như vậy, bằng không chẳng ai có thể là đối thủ của Lâm Phi, Phong Chi ý cảnh di chuyển như gió, đã bao nhiêu năm rồi thành Quy Nguyên chúng ta mới có một thiên tài mang ý cảnh!”

“Cho dù là huyền giả cũng khó mà đánh chết được kẻ nắm giữ Phong Chi ý cảnh, trừ khi dùng một chiêu giết chết, bằng không chẳng ai bắt được!”

Hôm nay có quá nhiều lần đầu tiên, may mà trái tim mạnh mẽ của bọn họ thích ứng được. 

Đạt ý cảnh khi chỉ mới mười bảy tuổi, khắp quận Sơn Hà cũng không tìm ra được mấy người.

Ý cảnh là một thứ khó mà lĩnh ngộ được nhưng hễ là thiên tài có được ý cảnh, bất kể thế nào cũng sẽ trở thành một nhân vật lớn.

Dù cho là thiên tài nhưng nắm giữ được ý cảnh cũng phải ngoài hai mươi tuổi. Chỉ có gia tộc lớn hoặc người trong môn phái mới xuất hiện một người như vậy. 

Nắm giữ được ý cảnh chẳng khác nào có được một chiêu giết người cường đại. Phong Chi ý cảnh chiếm được ưu thế tuyệt đối về tốc độ, được lợi ích rất lớn, hơn nữa có thể lợi dụng tất cả thuộc tính của gió.

Mặc dù tốc độ của Độc Nhãn Long rất nhanh, có thể đả thương Lâm Phi nhưng một khi Lâm Phi đã lĩnh ngộ được ý cảnh, chút tốc độ đó lại trở nên chậm chạp.

Gã không thể nào tránh được đòn tấn công của Lâm Phi, bởi vì tốc độ của đối phương quá nhanh. 

Võ công trên thiên hạ nếu quá nhanh sẽ không thể đánh được.

Tốc độ của Lâm Phi không ai có thể đánh bại được, kẻ địch chắc chắn sẽ bị chịu đòn, Độc Nhãn Long cũng thật xui xẻo. Đáng đời!

Kể ra, Lâm Phi có thể lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh cũng thật may mắn, được hệ thống đưa thân pháp Tùy Phong vào trong đầu, dùng mà chẳng tốn công sức nào. 

“Ngươi để ta lĩnh ngộ Phong Chi ý cảnh, ta sẽ không giết ngươi.”

Chẳng thấy Lâm Phi có chút động tĩnh gì, Độc Nhãn Long đột nhiên đau đớn hét lên “A” một tiếng, vẻ mặt uể oải ngã xuống đất, hai mắt vô thần: “Đan điền của ta, ngươi đã phá đan điền của ta….”

Thủ đoạn này lại một lần nữa khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. 

Người chết là hết nhưng đan điền mà bị phá bỏ chẳng khác nào mất hết thực lực. Bọn họ đạt đến trình độ này, khó ai có thể địch nổi. Cho nên chuyện này so với giết chết còn thảm hại hơn.

Lâm Phi vốn xem thường Độc Nhãn Long, không giết coi như để lại chút mặt mũi cho gã. Còn đối với việc bang Thiên Hạ thẹn quá mà hóa giận, Lâm Phi cũng chẳng sợ vì đã có người dựa vào.

Vừa phản công đã kết liễu gã, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. 

Bình thường tâm trạng Lâm Phi cũng không tốt như vậy nhưng sau khi lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh, mỗi lần cử động, toàn thân như một cơn gió, không còn bị giới hạn.

Lâm Phi có được Phong Chi ý cảnh, đương nhiên Ngô Thế Hùng là người khó chịu nhất. Hai mắt gã như sắp rớt ra ngoài, trong lòng căm hận. Nếu như ánh mắt có thể giết người, không biết Lâm Phi đã bị giết bao nhiêu lần.

Vốn tưởng Độc Nhãn Long ra tay sẽ nắm chắc phần thắng nhưng kết quả lại thành ra thế này, thật khó có thể tưởng tượng nổi. 

Thằng nhãi này không những không chết, ngược lại còn rất nguy hiểm, lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh.

Ngô Thế Hùng hận không thể ra tay đập chết hắn, một tên nhóc cửu trọng thiên, coi như thiên phú cũng không tồi, sau này cùng lắm cũng chỉ là một vị huyền giả.

Nhưng sau khi lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác. 

Ngô Thế Hùng giờ rất khó có thể giết được hắn, trừ khi giết chết trong một chiêu. Mặc dù tốc độ của Huyền giả rất nhanh nhưng với tên nhóc kỳ quái này vẫn chênh lệch quá xa.

“Lại mang đến phiền toái cho sư tôn, thật ngại quá!” Lâm Phi làm ra vẻ như gây  phiền phức cho Mục Trưởng Không.

Lúc trước Mục Trưởng Không cũng nhìn ra tên nhóc này sắp đột phá nhưng không ngờ hắn lại lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh khi mới mười bảy tuổi, lão cười đến sắp rớt cả hàm ra rồi. 

Thật may bản thân sớm thu nhận hắn làm đệ tử, lỡ như bị mấy lão già kia cướp mất, mình đã chịu thiệt lớn rồi.

Phế bỏ đan điền của võ giả, chuyện này Mục Trưởng Không phản đối. Một tên nhóc lĩnh ngộ được ý cảnh, đánh chết đối phương là chuyện thường tình.

Trước mắt Lâm Phi làm như vậy là rất đúng nhưng bản thân lão vốn là người nhã nhặn, chém chém giết giết, thật chẳng có gì hay. 

“Tiểu Ngô, bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ?”

Mục Trưởng Không nói một câu nhẹ bẫng, chẳng khác nào vả một cái tát vào mặt Ngô Thế Hùng.

Lúc này, Ngô Thế Hùng còn có thể nói được gì, Độc Nhãn Long đã trở thành phế vật, bản thân lại mất đi hai thuộc hạ không dễ gì tìm thấy, thiệt hại quả là lớn.  

Những thứ này không phải điểm chính, quan trọng chính là tên Lâm Phi này.

Thiên tài lĩnh ngộ được Phong Chi ý cảnh chỉ mới mười bảy tuổi, quả thật là yêu nghiệt. Người này một khi đã trở thành cao thủ, nhất định sẽ ghi hận trong lòng, gây bất lợi cho bang phái trên giang hồ.

Chuyện này nhất định phải trở về bẩm báo. 

Ngô Thế Hùng ý đã quyết, liền dẫn đám người trở về quận Sơn Hà bẩm báo tin tức, tuyệt đối không để cho Lâm Phi có cơ hội phách lối.

“Chúc mừng hội trưởng Mục, đã thu nhận được một vị đệ tử thiên tài như vậy, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội đọ sức.” Ngô Thế Hùng gắng gượng nặn ra nụ cười, xoay người nói: “Đỡ lấy Độc Nhãn Long, chúng ta đi thôi!”

Ba tên thuộc hạ còn lại trong lòng hoảng hốt, ngay cả Độc Nhãn Long cũng không ngăn nổi một chiêu, huống chi là bọn họ, toàn thân bỗng trở nên vô lực, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này. 

Đám người của bang phái muốn đi, ai cũng không dám ngăn cản bọn họ, sau khi mấy người đó chật vật rời khỏi thành Quy Nguyên, tiếng khóc thút thít văng vẳng vang lên.

Đống đổ nát trước cửa Lâm gia, gạch vụn, thi thể, thú cưỡi, máu chảy tanh nồng…. tất cả tạo nên một cảnh tượng không ai có thể quên được.

Lâm gia thật sự sắp vùng dậy rồi. 

Cao thủ mang Phong Chi ý cảnh, thật không ngờ thành Quy Nguyên bọn họ lại có một vị thiên tài như vậy, ngay cả cửu trọng thiên cũng không địch nổi, trừ khi người đó cũng có được ý cảnh, mới có thể gắng gượng chống lại được một chút.

Cho nên những kẻ muốn đụng tới Lâm gia đều gạt ngay ý định đó. Lâm gia nổi danh chỉ là chuyện sớm muộn, hơn nữa còn có một Hội trưởng của Công hội Phù Văn ở đây, quả là ngọn núi lớn này chẳng ai dám đắc tội.

Nhiều người đang âm thầm suy tính, sau khi trở về phải lập tức giành thời gian đến Lâm gia một chuyến, phải mau chóng thân thiết, nói không chừng có thể có được một chỗ dựa lớn. 

Cái gì mà diệt sạch Lý gia, Trương gia hay gia tộc nào khác, giờ cũng chẳng quan trọng nữa.