Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 65: Sư muội có đứng lên được không?



Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

- -------------------------------------

Con đường tu hành này, đã dấn thân vào rồi là phải luôn luôn tiến về phía trước, vĩnh viễn không bao giờ chùn bước.

Hiện tại mặc dù có thể đi đường tắt, nhưng bắt buộc phải nỗ lực tu luyện, mới có thể trở thành cường giả chân chính.

Đến lúc đó, trời đất bao la có nơi nào mà mình không thể tung hoành chứ.

Mặt trời đã nhô lên cao, lực Địa Cương xâm nhập vào từng đường gân thớ thịt hắn. Sức mạnh ấy lớn dần, nội hạch Địa Cương trôi nổi trong đan điền. Một tia lực Địa Cương khuếch tán khắp các bộ phận, dần dần ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể.

Điểm khổ tu 108000 điểm.

Tự sát, mười giây, và đi ra ngoài.

Vốn dĩ hắn từ bên ngoài trở lại tông môn với mục đích chủ yếu là đột phá đến Địa Cương cảnh. Hiện tại mục đích đã đạt được rồi, xem ra phải tiếp tục ra ngoài lang thang khám phá mới được.

Tất cả việc hắn làm đều vì mục đích nâng cao thực lực bản thân.

Được cái đột phá sang Địa Cương cảnh xong thì có thể tự do đi học miễn phí một loại công pháp Hạ phẩm Huyền Giai của tông môn, đây có thể coi như là phúc lợi của tông môn.

Tông môn phải chăm lo, bồi dưỡng một số lượng đệ tử rất lớn, vì thế những thứ được coi là tài sản của tông môn thì không thể miễn phí công khai cho tất cả các đệ tử, nếu không tông môn sớm đã bị diệt vong rồi.

Những tài nguyên cần để tu luyện từ Địa Cương cảnh trở xuống còn có thể dễ có được. Nhưng khi đã sang đến Địa Cương cảnh trở lên, lượng tài nguyên cần thiết phải nói là rất đáng sợ.

Coi như là có thể hỗ trợ tu luyện cho hàng trăm hàng nghìn đệ tử Địa Cương cảnh, nhưng sẽ chẳng thể hỗ trợ được bao lâu. Hơn nữa số lượng các đệ tử Địa Cương cảnh nhiều vô số kể, vượt quá xa so với con số nói trên.

Công Pháp đường.

Một nữ đệ tử xuất hiện ở đây, các đệ tử xung quanh khi nhìn thấy nàng ai ai cũng thổn thức, sau đó bắt đầu nhỏ giọng trao đổi.

- Ngươi nhìn kìa, bóng dáng ấy rất yểu điệu có đúng không? - Một vài đệ tử tụm lại nhỏ giọng bàn luận.

Một nam đệ tử không rõ danh tính nhìn thấy bóng lưng kia cứ nuốt nước miếng liên tục, ánh mắt rạng ngời lên:

- Dáng người nàng đẹp quá đi, cái mông kìa, căng tròn săn chắc.

- Ha ha, chỉ là dáng lưng xinh đẹp mà thôi, coi chừng đó. - Một đệ tử trong đó cảm thán, đột nhiên nổi hứng vui đùa, hô to với nàng ấy - Mộ Linh, xoay người lại đi!

Ngay lúc nữ đệ tử kia xoay người, nam tử lúc trước còn khen dáng người nàng đẹp lập tức trợn tròn mắt, thấy mình như mù luôn.

- Trông dọa người quá đi.

Rồi có lẽ hắn cũng nhận ra mình vừa nói hơi quá đáng, lập tức bịt miệng lại, núp ở đằng sau đám người.

Mộ Linh quay người, nàng biết rõ rằng tên đệ tử gọi tên mình kia là muốn trêu chọc mình, nàng cũng quen rồi. Vào tông đã mười năm nhưng chẳng hiểu vì sao cho dù mình luôn cố gắng tu luyện thế nào đi nữa, tu vi vẫn ở Tôi Thể tầng bảy. Trong khi các đồng môn vào sau họ đều đuổi kịp và vượt qua nàng luôn rồi.

Nhưng nàng không hề quan tâm, bởi vì nàng biết rằng mình đã cố gắng. Ngay cả khi người khác nghỉ ngơi, nàng cũng không ngừng cố gắng, chỉ cần cố gắng hết sức thì nàng sẽ không hối hận gì cả.

Mà thứ bọn họ chế giễu lại chính là khuôn mặt của mình. Khi sinh ra bên má trái nàng đã có một vết bớt, vết bớt này như kiểu má trái từng bị thiêu đốt vậy, chiếm cả nửa khuôn mặt. Lúc bé chỉ là một điểm nhỏ nhưng càng lớn lên, vết bớt màu đỏ này cũng lớn theo, thậm chí còn dần dần lan rộng ra.

Không thèm để ý đến ánh mắt xung quanh, nàng đi đến Công Pháp đường. Tích cóp một thời gian dài cuối cùng nàng cũng có thể mua một quyển công pháp Trung phẩm Nhân Giai.

Trong lòng nàng rất vui vẻ.

Lúc này, một đám người từ phía cửa đi vào.

Trong đám người này, có một nữ tử mang nét mặt cao ngạo, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, dung mạo diễm lệ, được một đám nam đệ tử vây quanh tung hô, ủng hộ, thu hút mọi ánh nhìn.

Đám đệ tử lúc nãy cười nhạo Mộ Linh, khi nhìn thấy nữ tử này thì ngây người.

- Đó là Liễu Nguyệt, muội muội của Liễu Nhược Trần sư tỉ.

- Xinh đẹp quá đi, cũng kiều diễm như Nhược Trần sư tỉ vậy…

Mộ Linh nhìn nữ tử phía trước, trong lòng có chút ngưỡng mộ, nàng hâm mộ nữ tử này không có bất cứ tỳ vết nào trên khuôn mặt. Nhưng rất nhanh, sự ngưỡng mộ ấy hoàn toàn biến mất.

Liễu Nguyệt rất hưởng thụ loại cảm giác được mọi người tung hô, nhất là đám nam nhân xung quanh, đuổi cũng không thèm đi. Tên nào cũng nịnh bợ nàng, nàng muốn có cái gì lập tức có cái đó.

Tuy rằng trong đó có hào quang của tỷ tỷ bao phủ, nhưng nàng vẫn thản nhiên tiếp nhận.

Lúc nàng thấy được Mộ Linh xấu xí đằng trước thì cố ý đi tới, rồi như cố ý không làm chủ bản thân, đứng không vững, để đẩy Mộ Linh ngã xuống đất. Mà chính nàng thì giả bộ như vô tình té xuống theo, hàng mi hơi nhíu, thần thái động lòng người, cất giọng nói mềm mại:

- Đau quá đi, hình như ta bị trật chân rồi.

Đám nam đệ tử xung quanh thấy cảnh đó lập tức chen lên trước muốn đỡ Liễu Nguyệt dậy, cả đám quan tâm hỏi:

- Liễu sư muội có sao không?

- Có bị thương ở đâu không?

- Có đau hay không?

Bọn nam tử đau lòng vô cùng, giống như bảo bối của mình đụng phải chuyện gì vậy.

Bên kia, Mộ Linh bị xô ngã ngồi xuống đất, nhíu chặt mày, vai trái có chút đau đớn.

Liễu Nguyệt giả vờ té ngã nhưng thật ra lòng bàn tay ả có giấu một lực đạo.

Lúc này, một tên đệ tử quan tâm Liễu Nguyệt căm tức nhìn Mộ Linh:

- Ơ cái con này, mắt mù không nhìn thấy đường à?

- Lỡ như làm Liễu sư muội bị thương, mày có chịu trách nhiệm nổi không?

Vai trái Mộ Linh đau đến tê liệt, trong lòng nàng có chút uất ức, nàng đâu có làm gì đâu mà.

Liễu Nguyệt được bọn nam tử xung quanh nâng dậy, nàng ta khiêu khích nhìn Mộ Linh như cố ý nói rằng: Có thấy sự khác biệt giữa gà hoang và Phượng Hoàng không?

- Các sư huynh à, ta không sao. - Liễu Nguyệt nũng nịu nói, giọng nói ấy khiến đám nam nhân xung quanh rùng mình một cái. Dễ nghe, dễ nghe quá đi mất.

- Sư muội không có việc gì là tốt rồi, nếu có làm sao thì sư huynh đau lòng chết mất.

- Nếu sư muội có chuyện gì, sư huynh nhất định không để yên cho cô ta.

Và rồi bọn họ nhìn Mộ Linh đầy chán ghét. Tuy nói đây là thế giới huyền ảo nhưng cũng vẫn là thời đại dựa vào mặt để sống cả thôi.

Sự đối lập giữa Liễu Nguyệt và Mộ Linh nháy mắt hình thành một cách rõ ràng.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào Liễu Nguyệt mà bỏ qua Mộ Linh bên kia.

Theo bọn họ, Liễu Nguyệt bị thương chút ít thôi thì đã đủ để lòng họ đau như dao cắt. Còn Mộ Linh thì chính là tự rước họa vào thân, không ai thèm quan tâm.

- Chúng ta đi thôi. - Liễu Nguyệt cất tiếng, khinh miệt liếc Mộ Linh bằng một con mắt.

...

Khóe mắt Mộ Linh ngân ngấn nước, nhưng vẫn cố nhịn xuống, nàng không thể rơi nước mắt được. Tình xuống này xảy ra cũng không phải lần một lần hai, nàng cũng đã quen rồi.

Không có bạn bè, không có người thân, càng không có người quan tâm mình.

Nàng ao ước có được bạn bè, nhưng sau nhiều lần gặp phải những cảnh ngộ chả hay ho cho lắm, nàng đã dần dần khép kín nội tâm của chính mình.

Đúng lúc này, một giọng nói cất lên phía sau lưng nàng:

- Sư muội này không sao chứ.

Một giọng nói tràn đầy từ tính.

Mộ Linh sửng sốt quay đầu lại, tự đáy lòng nàng xúc động. Đôi mắt nàng sáng long lanh như hai hòn ngọc, vẽ lên một nét cười hiền hòa.

Thanh mát như gió xuân.

Người này đang quan tâm mình sao?

Khi Lâm Phàm nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng hơi sửng sốt, không thể không nói nàng ấy có chút dọa người. Nhưng kiếp trước chẳng phải đến Như Hoa mà mình còn thưởng thức được hết sạch sáu mươi phút, xong vẫn còn thẩm du được.

(Như Hoa: nhân vật ngoáy mũi kinh điển trong phim của Châu Tinh Trì, do Lý Kiện Nhân thủ vai)

Nữ tử trước mặt này có đáng là gì.

Đôi môi khẽ mở, nhe hàm răng tuyết trắng, hắn khom người, vươn tay, rồi mở rộng bàn tay:

- Sư muội có thể đứng lên được không?

Một làn dó xuân thổi qua, làm bay bay mái tóc dài của Lâm Phàm.

Trong mắt Mộ Linh bây giờ, dường như cả thế giới này hoàn toàn yên tĩnh. Một cảm giác được người ta quan tâm chăm sóc đã dần dần nảy sinh từ sâu trong lòng nàng.

Đây là cảm giác chưa bao giờ nàng có được.

Nàng ngơ ngẩn.

Nàng ngây người.

Trong mắt nàng toàn bộ trời đất giờ đây đều biến mất, chỉ còn sót lại vị sư huynh đang vươn tay ra nâng mình dậy.