Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 79: Thật vô vị



Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

- --------------------------------------

Nhìn cái tên bị máu tươi nhuộm đỏ đang nằm trên mặt đất, Bạch Thạch nhẹ nhàng thở phào trong lòng.

Hắn chưa bao giờ gặp qua người như vậy, cánh tay bị chém đứt mặt cũng không hề đổi sắc, sức chiến đấu lại càng anh dũng vô địch, không hề có ý định tránh né nào.

Thật sự quá khủng bố.

Nhưng mà thật may, cuối cùng hắn cũng chết, chỉ là bên mùnh cũng bị tổn thất nặng nề đến khó chấp nhận.

Hai kẻ vừa phục hồi tinh thần kia, nhìn Bạch Thạch giận tím mặt:

- Bạch Thạch, vì sao ngươi không chịu ra tay từ sớm. Chẳng nhẽ ngươi thực sự muốn nhìn chúng ta chết hết thì mới ra tay à?

Ánh mắt Bạch Thạch lúc này ngưng trọng lại, hai kẻ đang chìm trong tuyệt vọng mới đột nhiên phản ứng lại. Bọn chúng chỉ là lâu la tiểu tốt, mà Bạch Thạch lại là lão đại, dám dùng ngữ khí này nói chuyện với lão đại khác nào chán sống. Sau đó chúng liền cúi đầu thở dốc.

- Thằng nhóc này rốt cục là ai, sao lại mạnh tới vậy chứ? - Một trong số những tên tà tu hồn vía chưa ổn định, sớm bị thủ đoạn máu me của Lâm Phàm doạ cho hết hồn. Nếu không phải Bạch Thạch đã giết được người này, chỉ sợ bọn chúng sẽ chết không toàn thây giống những tên kia, tất cả biến thành một đống thịt nát.

Bạch Thạch gõ cây gậy trong tay lên mặt đất:

- Chết nhiều như vậy, phải nói với bên trên như thế nào?

- Chúng ta có thể nói là, hành tung của ta bị bại lộ, bị bọn người Viêm Hoa tông bao vây, chúng ta phải liều chết phá vòng vây.

- Đúng, không sai. Viêm Hoa tông phái ra cường giả, chúng ta vất vả tiêu diệt chúng, mới có thể thoát ra.

- Cứ vậy đi. - Bạch Thạch trầm mặc, lần tổn thất nặng nề này hẳn là không thể lấp liếm được. Còn cái bộ da này, hắn rất thích nhưng cũng đành phải từ bỏ thôi.

- Nếu không phải tại thằng này, chúng ta cũng không chết nhiều người như vậy.

Ba người quay lưng lại với Lâm Phàm, vì bọn chúng không đành lòng nhìn thẳng vào toàn bộ hiện trường này.

Quá mức máu me, ai mà chịu đựng nổi.

Mười giây qua đi!

Sống lại!

Một đôi mắt bừng bừng sức sống mở ra, đập vào đôi mắt mày nâu là một khoảng trời xanh mây trắng, thế giới tươi đẹp biết bao nhiêu.

Tinh thần đạt đến đỉnh cao.

- Đáng giận, Viêm Hoa tông có một tên gia hoả như vậy căn bản là nằm ngoài tính toán của chúng ta. Chúng ta còn giữ được mạng trở về đã là may mắn rồi.

- Ối, Bạch Thạch, ngươi bị thương sao?

Một tên tà tu nhìn thấy gan bàn tay Bạch Thạch nứt toác, từng giọt máu tươi chảy ra, tức thời giật mình. Bạch Thạch là cường giả Địa Cương cảnh tầng 2, thế mà còn bị thương, tên gia hoả kia phải là loại trâu bò cỡ nào chứ.

Bạch Thạch nâng tay lên nhìn miệng vết thương, hắn không ngờ đến đối phương lại bộc phát ra sức mạnh cường đại đến như vậy, thế mà đánh nát được cả bàn tay của hắn, sức lực này thật bá đạo.

Xoạt!

Xoạt!

Đột nhiên, một loạt tiếng xương cốt ma sát kỳ dị vang lên bên tai bọn chúng.

Ba người sửng sốt, sắc mặt khẽ biến, như kiểu nghĩ đến cái gì đó kinh khủng lắm vậy.

Chúng chậm rãi xoay cổ, di chuyển ánh mắt, tích tắc ấy nhìn thấy một cảnh khiến bọn chúng không thể tin nổi.

Lâm Phàm nằm trên mặt đất, mượn lực hai chân bật dậy, vặn vẹo cái cổ, cử động hai tay, tiếng xương kêu răng rắc vang lên.

- Tốt lắm, kết thúc làm nóng thân thể, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? - Lâm Phàm dùng sức nhấc Lang Nha Bổng lên, bá đạo gác lên vai, nhếch mép cười khinh bỉ - Nói cho ta biết, các ngươi đã sẵn sàng cho trận chiến nghiêm túc tiếp theo chưa?

- Không thể nào!

Ngoài Bạch Thạch ra, hai tên còn lại sợ trắng mắt, giống như là gặp phải quỷ vậy. Chúng kinh hô một tiếng, đây rõ ràng là việc không thể nào.

Tên nhãi ranh này rõ ràng đã chết, sao lại sống lại được chứ.

Là ảo giác, nhất định là ảo giác.

Bạch Thạch ngây người không dám tin vào mắt mình:

- Ngươi…

Việc lạ gì hắn cũng từng gặp qua, duy chỉ có việc này, hắn không thể nào tin được. Ánh mắt hắn dán chặt vào tay trái đối phương, lúc nãy rõ ràng đã bị chém đứt, làm sao mà có khả năng khôi phục lại được chứ.

- Ngại quá, vừa rồi ta bực bội quá, hành xử hơi bị bộp chộp. Nhưng các ngươi yên tâm, tâm tình ta bình tĩnh lại rồi, có thể chiêu đãi các ngươi tử tế. Tuyệt đối sẽ không để xảy ra tình trạng nổ tan xác nữa. - Lâm Phàm lẩm bẩm, mọt chút cũng không thèm để ý đến tâm trạng ba người nọ.

Sụp đổ!

Bạch Thạch còn có thể ổn định, nhưng hai tên tà tu kia đã không trụ nổi nữa, tâm trạng đã triệt để sụp đổ.

Đối mặt với gia hoả khủng bố đến tận cùng này, chúng không còn chút ý nghĩ phản kháng nào. Bọn chúng chỉ còn mỗi Bạch Thạch là Địa Cương cảnh, còn những kẻ khác đã bị chém sạch rồi.

Cái thứ khủng bố trước mặt này, còn có cách để phản kháng sao?

Phù phù!

Hai người không biết vì sao lại quỳ rạp xuống đất, lại rơi vào trong tuyệt vọng. Bọn chúng liều chết bao nhiêu mạng như vậy vẫn không thể giết được đối phương, mà đối phương bây giờ có bộ dáng giống hệt lúc ban đầu, thật sự hết cách rồi.

Bọn chúng biết lấy gì để liều mạng cùng đối phương chứ.

- Không, nhất định là ta bị ảo giác rồi, thật tuyệt vọng! Không, ta không muốn. - Biểu tình gã tà tu này trở nên vô cùng kì quái, như là đang bị khủng bố vậy, hắn cầm lấy vũ khí, sắc mặt điên cuồng. - Đúng, đây là mộng, nhất định là như vậy, chỉ cần tự kết liễu là sẽ tự hồi phục lại hết.

- Viên Mãn, Chính Quả, Giáo Vương, ta đến đây…

Phập!

Hai gã tà tu cứ thế tự sát không hề do dự.

- Ồ! - Lâm Phàm kinh ngạc một phen, sau đó nhìn về phía Bạch Thạch - Hai tên đồng bọn của ngươi sụp đổ tinh thần rồi, thật hết cách, hiện tại chỉ còn có mình ngươi đến đối mặt.

- Bạo huyết!

Huyết sắc quấn quanh, huyết văn xuất hiện, giống lúc trước y đúc, một luồng khí tức cường hãn bạo phát ra.

- Bạch Thạch, ngươi xem ta đối xử với ngươi tốt biết bao, trạng thái tốt nhất thế nhưng là giữ lại cho ngươi đấy.

- Ngươi đừng có mà một phát chết luôn đấy nhé, không có là ta thấy vô vị lắm.

Ầm!

Nháy mắt hắn biến mất tại chỗ.

Sắc mặt Bạch Thạch thay đổi lớn, tốc độ đối phương quá nhanh. Hắn đã nhìn ra Cương khí của đối phương không thể khỏi thân thể, tức chỉ là Địa Cương tầng 1. Nhưng sức lực mà tên này bùng phát ra lại mạnh đến mức làm người ta sợ hãi.

Hắn đảo mắt tìm kiếm mục tiêu.

- Bạch Thạch, ta ở đây.

Một giọng nói cất lên sau lưng Bạch Thạch, mà trong nháy mắt hắn đã kịp phản ứng lại, khí tức tăng vọt, Cương khí trên cây thiết quải trong tay hắn bùng nổ, đánh về phía mục tiêu.

Ầm!

- Lực mạnh thật. - Hai tay Bạch Thạch chấn động, cảm giác được một cỗ lực truyền đến, lùi mạnh về phía sau.

- Quá yếu, thật sự quá yếu, ngươi có thể mạnh hơn một chút được không hả. - Lâm Phàm mang theo sát khí đánh tới, cường giả Địa Cương cảnh tầng 2 đây sao, hắn có chút thất vọng, vậy mà không hề giống như hắn tưởng tượng.

Mấy chiêu đã đánh ra.

Hai người vẫn giằng co.

Bạch Thạch nhìn lớp vỏ da của mình bị nứt toác, trong lòng vô cùng giận dữ:

- Đáng giận, ngươi đã chọc giận ta thành công rồi đó, ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình.

Hắn lột lớp da của ông lão trưởng thôn xuống, lộ ra chân thân.

Đầu trọc, khí chất tục tằng, thân cao hai thước, đôi mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Phàm:

- Ngươi chọc giận ta thật rồi đó, nếu đã như vậy, thì đi chết đi!

Lâm Phàm nhìn bộ dạng hiện tại của Bạch Thạch không khỏi mỉm cười:

- Đây là bộ dạng thực sự của ngươi sao, đúng là không thể ngờ được, khác hẳn lão già kia.

Cơ bắp hắn cuồn cuộn dữ tợn vô cùng, bộ dạng tràn ngập sự bạo lực điên cuồng:

- Tên đệ tử Viêm Hoa Tông kia, vốn là ta không muốn để ngươi trông thấy bộ dạng thực sự của ta. Nhưng giờ thì tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy. - Bạch Thạch nắm chặt hai tay, nở nụ cười tàn nhẫn - Một khi đã như vậy, ta sẽ cho ngươi nếm thử thực lực chân chính của ta.

- Nhớ cho kĩ, ngươi chết ở trong tay Bạch Thạch ta.

- Cuồng thân.

Ầm!

Thân hình Bạch Thạch đã cao to, hai tay lại càng nở to ra, Cương khí trong cơ thể hắn tràn ra, cả người đều điên cuồng vô cùng, tràn ngập sức huỷ diệt mọi thứ.

- Thế này mới được chứ. - Lâm Phàm cười nói - Cũng tốt, ta cũng nghiêm túc với ngươi đây.

Đối mặt với tên nhãi kiêu ngạo như vậy, Bạch Thạch không thể nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi, hai quyền nắm chặt, mang theo lực lượng cuồng bạo, khí thế ngút trời xông đến:

- Chết đi…

- Hám Sơn Kình

Ầm!

Trận nổ lớn vang lên.

Mặt đất dưới chân hai người mãnh liệt sụp đổ, bụi đất cuồn cuộn mù mịt, không thấy rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Dần dần.

Tro bụi bay hết.

Một bóng người đứng ở đó.

Dưới chân hắn, một đống máu thịt vừa bị đánh nát đang tản ra dòng máu nóng hầm hập.

- Thật vô vị, còn tưởng ngươi mạnh đến đâu…

- Hoá ra cũng chỉ cần một chuỳ.