Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 86: Sư huynh chống lưng



Phong Thiêu Vân thấy Lâm Phàm thờ ơ, sắc mặt lạnh lùng:

- Quân sư huynh nói, chẳng lẽ tai ngươi không nghe thấy à?

Hiền tại có Quân sư huynh ra mặt, bọn họ chẳng sợ gì nữa, cứ cho đối phương có quan hệ với Thiên Tu trưởng lão thì đã sao chứ.

Quân sư huynh là người đứng đầu Thập Phong, địa vị cao ngất, giáo huấn một tên đệ tử ngoại môn có gì mà không được, cứ cho là Thiên Tu trưởng lão biết đi nữa cũng chẳng nói câu nào đâu.

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, dựa thế mà kiêu ngạo, cũng bá đạo gớm. Nếu muốn lấy cái này để áp chế mình, vậy thì chọn đúng biện pháp rồi, khiến người khác bất đắc dĩ, khiến mình không còn cách nào.

Dựa theo phong cách làm việc của mình, khẳng định là cầm chuỳ đánh đám người này thành bánh thịt, nhưng bây giờ Quân Vô Thiên đang ở đây, khẳng định là không ổn.

Cứ cho là nói quá lên đi chăng nữa thì cũng là khó chiếm được chút ưu thế nào, cho dù chỉ có 1% khả năng nghiền nát đám người này, mình cũng phải thẳng lưng mà nói một câu.

Ta xxx mẹ các ngươi.

Lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía Quân Vô Thiên:

- Quân sư huynh, với vấn đề này ta có chút thắc mắc, không biết hỏi một câu có được không?

Quân Vô Thiên hừ lạnh một tiếng, vô cùng oai nghiêm từ trên trời đáp xuống, áp thẳng về phía Lâm Phàm, hắn không ngờ tên tiểu đệ tử ngoại môn này vậy mà dám ngỗ nghịch nói chuyện với hắn, đúng là tìm chết, không cho chút giáo huấn thì hẳn là sẽ không biết trời cao đất rộng là gì.

Đám người Phong Thiếu Vân toát mồ hô hột, tay chân lạnh cóng, Quân sư huynh không hề áp về phía bọn hắn, nhưng tinh thần bọn họ căng thẳng, áp lực thật lớn, như là sắp không chịu nỏi vậy.

Lâm Phàm mở to mắt lấy làm lạ, mấy tên này làm gì vậy, làm sao mà tự nhiên kẻ nào cũng như bị dọa sợ vậy, vị sư huynh này không phỉ chỉ hừ một tiếng thôi sao, có gì đâu mà vậy chứ?

Phong Thiếu Vân nhìn thấy Lâm Phàm bình tĩnh vô cùng thì ngạc nhiên trong lòng, không biết xảy ra chuyện gì, tên nhãi này ở dưới uy thế của Quân sư huynh mà sao lại không xảy ra việc gì hết vậy.

Quân Vô Thiên nhăn mày, tình hình trước mắt hắn có chút ngoài ý muốn.

- Hừ!

Lại một tiếng hừ lạnh, giống như sấm chớp giáng xuống, ầm vang rung động.

Chỉ có cường giả mới có khả năng chuyển động yết hầu một chút là có thể bộc phát ra uy thế như vậy.

Lâm Phàm ngẩng đầu, trong lòng có chút kì quái, sư huynh này đang làm gì vậy, chẳng nhẽ cổ họng không khỏe sao?

Quân Vô Thiên mặt không thay đổi, nhưng trong lòng kinh ngạc, cảm giác khó có thể tin tưởng.

Phong Thiếu Vân lặng người, chân bắt đầu mềm ra, bọn họ không chịu nổi khí thế của sư huynh nữa rồi, khí thế này như vô số núi cao đè nặng trên vai họ, linh hồn như rơi vào hầm băng, sự tuyệt vọng ùa đến.

- Hừ!

Ngay sau đó lại là một tiếng hừ lạnh.

- Quân sư huynh, cổ họng ngươi không thoải mái sao? - Lâm Phàm nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn nổi lên tiếng - Ở quê ta, nếu cổ họng không khỏe, uống nhiều nước một chút sẽ khỏe thôi.

Quân Vô Thiên kinh ngạc, hắn không thể hiểu nổi tên nhãi này sao có thể chịu đựng được khí thế của mình, chẳng lẽ trên người hắn có bảo bối hay bí mật gì đó mà mình không biết?

Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, mắt lóe ra tia sáng.

Lâm Phàm phát hiện ra ánh mắt hắn lộ ra vẻ tham lam, có dự cảm không hay lắm.

- Đưa đồ cho Liễu sư muội mau! - Quân Vô Thiên không có chỉ rõ ra nhưng cũng thể hiện rằng chỉ cần Lâm Phàm lắm lời thêm một câu là hắn sẽ động thủ ngay.

"Thân bất tử của mình không lẽ còn có tác dụng miễn dịch?" Lâm Phàm biết rõ tên đó dùng khí thế trấn áp mình, nếu không sao bọn Phong Thiếu Vân lại như vừa tắm rửa xong như vậy.

Suy nghĩ một chút, thực sự là có khả năng này, mình tự sát nhiều lần như vậy, nếu không phải có tinh thần miễn dịch, thì sớm đã phát điên rồi.

- Giao ra hay không? - Hiện tại chỉ có hai lựa chọn.

Hiểu rõ thời thế mới là kẻ tài giỏi, giữ lại núi xanh không lo thiếu củi đốt.

Không rét thì lập tức nhào lên, chết rồi thì lại sống lại, còn nếu rét thì mất hết mặt mũi.

Khó lựa chọn vãi đái, đều tại thực lực của mình còn yếu, nếu mạnh hơn một chút, chỉ hơn kém Quân sư huynh có vài bậc cảnh giới, thì đánh một trận cũng được.

Đến lúc đó, mình tuyệt đối không nói hai lời, xoay Lang Nha Bổng rã đối phương thành thịt xay luôn.

Chỉ là bây giờ lại thật đau đầu.

Uỳnh!

Đột nhiên có hai bóng đen từ trên trời giáng xuống, ầm vang một tiếng xung quanh đều chấn động.

Cảnh tượng xảy ra bất thình lình khiến ai cũng trợn mắt há mồm, còn chưa kịp phản ứng, tro bụi bao phủ khiến không ai thấy rõ chuyện gì đã phát sinh.

Sắc mặt Quân Vô Thiên có chút trầm xuống.

Đợi khi tro bụi bay hết, lộ ra hai bóng dáng khổng lồ một cao một thấp, sừng sững đứng đó.

Rống!

Tiếng gầm chấn động trời đất, dọa một đàn chim bay lên, trong phạm vi mười dặm hẳn là một bóng dáng yêu thú cũng không còn.

Lâm Phàm ngẩng mặt nhìn cảnh tượng trước mắt, nuốt nước bọt.

Hắn cảm thấy mình gặp được người quen, thân hình cao ngất kia, hai cánh tay vĩ đại kia, đôi mắt khiến người khác say mê kia, nhất là đám lông như kim châm kia, tất cả kết hợp lại càng làm nổi bật lên sự quý tộc.

- Ma vượn mắt đỏ!

Đây chính là cái con lần trước mình gặp được, mà cái con bên cạnh kia thì có thân hình còn cao gấp đôi cái con mình gặp.

Phong Thiếu Vân nhìn thấy hai con yêu thú cấp cao này, tim bắt đầu đập dồn dập:

- Ma vượn mắt đỏ.

Lúc này Lâm Phàm phát hiện ánh mắt của Ma vượn mắt đỏ đang nhìn mình, hai tròng mắt tỏa ra hyết sắc vô cùng tức giận.

"Không xong rồi, bi cmn kịch rồi." Lâm Phàm nói thầm trong lòng, Ma vượn mắt đỏ này thuộc loại yêu thú cao cấp, đã có trí tuệ. Thời gian trước mình từng tạo ra tiếng nổ không ngừng, ảnh hưởng đến vị đại lão này ngủ đông, cuối cùng bức nó phải dời nhà đi nơi khác.

Hiện tại thế nhưng vô duyên vô cớ gặp phải, hơn nữa đối phương nhìn chằm chằm vào chính mình, hiển nhiên là muốn xử lý mình.

Quân Vô Thiên cau mày nhìn con Ma vượn mắt đỏ nguy hiểm kia, như là muốn cùng đối phương trao đổi một chút, ý bảo mình chỉ đi ngang qua đây thôi, không có ý đối đầu đâu nha.

Lâm Phàm thầm suy xét trong lòng, cảm giác mình có thể biểu diễn, bèn đứng bật ra, chỉ vào con Ma vượn mắt đỏ gặp được lần trước mà quát:

- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ta móc mắt ngươi bây giờ, ngươi biết vị này là ai không? Đây là Quân sư huynh của ta, các ngươi còn không mau cút, có tin người ta luộc bọn bây luôn không.

Ma vượn mắt đỏ lúc trước hắn gặp vốn đã rất lợi hại, bây giờ nghe được lời này lại dường như rất tủi thân, hướng về phía con Ma vượn mắt đỏ bên cạnh gầm rú, kể lể khổ sở lúc trước mình nhận phải.

Đột nhiên Quân Vô Thiên cảm thấy ánh mắt con Ma vượn mắt đỏ trưởng thành đó hung tàn nhìn về phía mình, trong lòng kinh hãi căm tức nhìn Lâm Phàm:

- Ngươi…

Lời còn chưa nói xong, Ma vượn mắt đỏ trưởng thành đã giơ nắm tay lên trời, hình thành sức mạnh cực đại, lao đến tấn công.

Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này không thèm do dự liền vắt chân lên cổ mà chạy:

- Quân sư huynh, sư đệ đi tìm cứu binh giúp ngươi nha. Tự nhiên lại gặp phải hai con yêu thú cấp cao, thật đáng giận…