Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 90: Cho mọi người, sau này nhất định phải đuổi kịp ta



Nhóm dịch: Ẩn Môn

- ---------------------------------------

Quân Vô Thiên không rời đi, không ai dám động đậy gì, càng không ai dám lên tiếng.

Phong Thiếu Vân với Liễu Nguyệt đứng ở sau càng không dám làm càn

Tên tiểu tử làm nhục Quân sư huynh trước mặt nhiều người, nếu không tận mắt nhìn thấy thì đánh chết bọn họ cũng không tin.

Không khí lạnh lẽo thấu xương cứ thế bao trùm lên, chân tay mọi người rét run, uy thế của Quân sư huynh bọn họ có thể nhận thức được.

- Láo xược. - Quân Vô Thiên nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu, nổi điên. Nhục nhã hôm nay hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, nỗi căm giận trong lòng này nếu không giết người này sẽ khó mà nuốt trôi. Sau đó hắn bay vào hư không, biến mất tại chỗ

Khí thế cũng dần biến mất.

Mọi người đồng loạt thở ra một hơi, sau đó ghé tai nhau thì thầm thảo luận.

Phong Thiếu Vân lạnh lùng nói:

- Tên kia không nể mặt mũi Quân sư huynh trước mặt người khác, sau này sẽ phải trả giá.

Liễu Nguyệt hừ nói:

- Tiểu nhân đắc chí, đến Quân sư huynh mà cũng dám gây sự, thật muốn xem hắn sau này sẽ thảm hại đến thế nào, có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ hay không. Thiên Tu trưởng lão che hắn một thời gian cũng không che hắn được cả đời đâu.

- Cuối cùng cũng là Quân sư huynh kế thừa vị trí tông chủ, đến lúc đó, xem hắn sẽ ra sao.

...

Lúc này, Lâm Phàm đã trở lại nơi ở của mình. Hắn đi trên đường mà con tim cứ đập bình bịch.

Là lấy mạng ra cược để được lên mặt đó, đã đâm lao thì phải theo lao, không thể quay đầu được nữa.

Nhưng cảm giác này thật là sảng khoái, sướng đến như muốn bay cả lên, trym nhỏ cũng muốn ngẩng đầu gào thét.

Nhưng hắn biết Quân Vô Thiên không dám làm gì mình là vì Thiên Tu trưởng lão, lão sư phụ có thể che cho mình một thời gian nhưng không thể che cho mình một đời. Dù sao như vậy là đủ rồi, chỉ cần cho mình một thời gian nhất định, thuần thục đến khi hắn không cần bất cứ sự giúp đỡ nào, đến lúc ấy hắn muốn làm gì thì làm. Ngày đó cũng không còn quá xa nữa.

- Quân Vô Vô, Quân Vô Thiên? - Lâm Phàm thầm nói trong lòng, hắn cảm giác mình chắc nhớ lầm rồi. Lúc ông lão mất cổ họng như thắt lại, không nói ra được chữ cuối cùng mà chỉ lặp lại chữ thứ hai.

Đúng rồi, nhất định là vậy. Phỏng theo hiện trường khi đó, bình thường lúc ai đó sắp chết muốn nói ra hung thủ, không phải là đều nói một nửa tên hung thủ nửa còn lại hồi hộp không nói nên lời sao?

- Quân... Quân... Vô... Thiên. - Lâm Phàm duỗi thẳng tay, giả vờ ngủm củ tỏi, hơi thở ngắc ngứ - Quả nhiên là như vậy, không có chút vấn đề gì..

- Lão già kia là ai, Quân Vô Thiên vì sao muốn giết bọn họ. Trong này nhất định có vấn đề, mình tạm thời không thể lấy Tam Hoàng kiếm ra, hơi đáng tiếc.

- Đù, phòng mình sao giống như bị ai động vào vậy, dọn dẹp sạch sẽ có phải là phong cách của mình đâu. - Lúc này Lâm Phàm nhìn quanh một vòng, phòng ốc được người ta dọn dẹp hết thảy, trong lòng hơi nghi hoặc, là ai tới giúp mình dọn mới được chứ?

- Lâm sư đệ…

Là giọng nói của các sư huynh cắt đứt suy nghĩ của hắn, sau đó hắn đẩy cửa:

- Sư huynh, tin tức của các ngươi nhanh thật, ta vừa trở về thì các ngươi đã biết rồi.

Lã Khải Minh nói:

- Sư đệ, ngươi lần này xuất tông đi nhiều ngày thật, không gặp chuyện gì chứ.

Bọn Trương Long ở bên kia cũng hồi hộp, Lâm sư đệ ra ngoài nhiều ngày như vậy không chút tin tức, trong lòng bọn họ cứ cảm giác sư đệ đã xảy ra chuyện gì rồi. Sau khi biết sư đệ đã trở về tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống.

Biểu cảm Lâm Phàm khoa trương nói:

- Việc thì nhiều lắm. Vừa mới ở của tông môn ta đã tát vài cái bôm bốp vào mặt Quân Vô Thiên gì đó, nếu không thì đã sớm trở về rồi. Đều là do việc này làm chậm trễ hết.

Mấy người Lã Khải Minh tạm thời không kịp phản ứng lại, đương lúc chuẩn bị mở miệng lại đột nhiên ngây ngẩn cả người:

- Sư đệ, ngươi vừa nói cái gì? Quân Vô Thiên, là cái tên dã giết Thiên Phong, Quân Vô Thiên ư?

- Không sai, ta đã trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Tu trưởng lão. Tên Quân Vô Thiên kia muốn giết ta lại bị ta làm cho nhục nhã trước mặt mọi người. Cũng đều do hắn tự tìm đến cả. Không nói chuyện này nữa, ta mang về vài thứ đồ tốt cho các huynh đây. - Lâm Phàm cười, sau đó nhanh chóng lấy từ trong túi đồ một đống đồ đạc bỏ ra ngoài.

Một đống nhỏ đan dược bày ra trên mặt bán. Những thứ này đều là đan dược Nhân giai, đối với hắn cũng không có nhiều tác dụng. Nhưng với vài vị sư huynh, tác dụng của chúng rất lớn.

Mà thứ trân quý nhất trong đó chính là sáu viên “Kim Tủy đan”.

Sắc mặt Trương Long nhất thời đông cứng:

- Sư đệ, ngươi làm như này là có ý gì?

Lâm Phàm đáp lời:

- Không có ý gì, quà tặng cho các sư huynh đấy thôi.

Lã Khải Minh bốc lên một viên đan dược, nhìn kỹ liền kinh hô một tiếng:

- Đan dược thượng phẩm Nhân giai, Thú Huyết đan có thể tăng cường khí huyết, là đan dược từ khí huyết ẩn chứa bên trong yêu thú. Đan dược này là cực phẩm Nhân giai, sư đệ, quá quý giá! Đệ cầm lấy mà dùng, hoặc mang đi bán cũng tốt. Cứ đem cho chúng ta như vậy thì lãng phí quá rồi.

Ân Tiểu Thiên tuy rằng cũng trông thấy mà thèm, nhưng cũng biết chỗ đan dược này Lâm sư đệ có được cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Lâm Phàm vờ như không mấy vui vẻ:

- Các huynh có ý gì, khinh thường ta có phải không? Nếu thật sự coi ta là người nhà vậy thì chia đều chỗ đan dược này ra đi.

- Còn nữa, ba ngày sau là diễn ra nghi thức Thiên Tu trưởng lão thu ta làm đồ đệ. Các ngươi nghĩ thử đi, đến lúc đó mấy thứ đan dược này ta muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, đối với ta không quá quan trọng.

Tuy rằng mọi người đều là người một nhà, nhưng lời nói này lại đả kích người khác theo kiểu chả phân biệt ai với ai.

Người này thật làm cho người ta tức chết.

Lã Khải Minh nhìn dáng vẻ này của Lâm sư đệ liền cảm thấy nội tâm rất khó chịu. Chúng ta thật tâm vì ngươi mà cảm thấy tự hào, nhưng cũng không thể nhân cớ đó mà thương hại chúng ta được.

- Đươc, nếu đây là ý tốt của Lâm sư đệ, vậy thì cứ nghe theo đi.

Lâm Phàm mỉm cười gật đầu:

- Như vậy mới đúng, tu vi của sư đệ đây đã đạt đến Địa Cương cảnh tầng một, các vị sư huynh cũng phải cố gắng thêm một chút. Tránh cho thực lực chênh lệch quá lớn, sau này mang các ngươi ra ngoài cũng khó mà hành động.

- Dừng. - Âm Tiểu Thiên vội vàng ngắt lời - Sư đệ về tán gẫu vài ba câu với chúng ta đã là tốt lắm rồi, chúng ta không cần đệ thương hại.

- Được rồi, chuyện quan trọng bây giờ là lọ đan dược này. - Lâm Phàm mở nắp bình đổ đan dược ra, phân cho mỗi người một viên.

Chỉ là, Lâm Phàm còn chưa kịp mở miệng, thần sắc Trương Long đã thay đổi mãnh liệt. Hắn đứng phắt dậy:

- Đây là Kim Tủy đan dược phụ trợ cấp thượng phẩm Huyền giai. Có thể tẩy tủy phạt cốt, loại trừ hết tạp chất trong cơ thể, đẩy tốc độ tu luyện lên cực nhanh. Tuy rằng chỉ là đan dược thượng phẩm Huyền giai, nhưng so với một số đan dược Địa giai còn trân quý hơn - Nói xong hắn lập tức xua tay - Không được, thứ này quả thực quá quý trọng, sư đệ vẫn nên giữ cho mình thì tốt hơn.

Bọn Lã Khải Minh tất nhiên cũng bị loại đan dược này làm cho kinh sợ. Kim Tủy đan là dược mà loại đệ tử trình độ như bọn họ không có khả năng đụng đến, dù có là đệ tử nội môn cũng khó mà có được.

Thực sự quá quý giá.

Thể chất một người từ khi sinh ra đã cố định, nếu muốn sửa đổi chỉ có thể dựa vào đan dược hoặc là công pháp.

Nhưng mặc kệ là loại nào, tất cả đều vô cùng trân quý. Chỉ dựa vào một viên đan dược này cũng có thể biến một nam tử gầy trơ xương trong nháy mắt trở thành một đại hán tử thân thể cường tráng.

Đó chính là sự thay đổi khiến tư chất tăng vọt.

Lâm Phàm mở lời:

- Được rồi, các sư huynh đừng từ chối chuyện này nữa, Kim Tủy Đan ta đã dùng rồi. Còn thừa sáu viên, ta đưa các huynh năm viên, mau chóng dùng đi.

- Còn nữa, ngàn vạn lần không thể đồn thổi ra ngoài, dù sao ta giữ nó trên người cũng là giữ tai họa.

Lã Khải Minh nghe nói vậy, trong lòng đánh động một tiếng. Hắn cũng mơ hồ phỏng đoán được vài chuyện. Lai lịch của đan dược kia e rằng không hề quang minh chính đại. Lâm sư đệ ra ngoài chuyến này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Đến cả Hoàng Phú Qúy cũng cảm động muốn khóc, hắn thật sự không nghĩ đến bên trong tông môn mà vẫn còn có chân tình như vậy.

Lâm sư đệ thế nhưng lại lấy đan dược trân quý như vậy đem cho bọn họ, thế này con tim hắn chịu sao thấu.

Cuối cùng các vị sư huynh đều cầm đan dược trong tay, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm cũng thay đổi, không còn giống với trước đây.

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy Lâm Phàm có chút không được tự nhiên.

- Các sư huynh, mau chóng dùng đi. - Lâm Phàm nói.

Lã Khải Minh lúc cùng mọi người rời đi có vỗ bả vai Lâm Phàm một cái. Tuy rằng hắn không nói thêm gì, nhưng hết thảy những lời cần nói đều đã nằm trong sự im lặng.