Vô Địch Thiên Hạ

Chương 204: Ta không phải họ quách



“Còn một biện pháp?”

Hoàng Tiểu Long khẽ giật mình, mừng rỡ hỏi:

“Biện pháp gì?” 

“Tu Di thần sơn!”

Triệu Thư nghiêm túc đáp.

“Tu Di thần sơn!” 

Hoàng Tiểu Long ngẩn ngơ, hai mắt lóe hào quang:

“Ngươi nói tới Tu Di thần sơn xếp hàng đầu trong bảng dị bảo?”

Triệu Thư gật đầu: 

“Đúng vậy. Đúng là Tu Di thần sơn đứng đầu bảng dị bảo. Tu Di thần sợ có một sức mạnh thần kỳ, còn có thể sinh ra Địa tâm phật nhũ. Nuốt địa tâm phật nhũ tu luyện, tu vi có thể tiến triển cực nhanh. Nếu nói rằng trong thiên địa này có thứ gì có thể giúp Môn chủ đột phá lên Tiên Thiên thập giai trong vòng bảy năm, có lẽ chỉ có Tu Di thần sơn này thôi!

“Tu Di thần sơn!”

Hoàng Tiểu Long hít sâu một hơi. 

“Tu Di thần sơn này cần người có Vũ hồn song sinh siêu cấp cùng loại, trong đó có một Vũ hồn ngoài cấp mười ba mới có thể thu phục. Mà Môn chủ ngài vừa vặn có Vũ hồn song sinh siêu cấp cùng loại, hơn nữa, Vũ hồn lam long cũng là ngoài cấp mười ba.”

Hai mắt Hoàng Tiểu Long sáng lấp lánh, gật đầu, trầm ngâm nói:

“Nhưng nghe nói Tu Di thần sơn chỉ xuất hiện có một lần từ mấy vạn năm trước, sau đó không thấy xuất hiện nữa!” 

Đây mới là vấn đề quan trọng nhất.

Cho dù Hoàng Tiểu Long có được Vũ hồn song sinh siêu cấp, còn có một Vũ hồn ngoài cấp mười ba, có thể thu phục Tu Di thần sơn, nhưng hiện giờ còn không biết Tu Di thần sơn ở đâu, làm sao thu phục?

“Thực ra thuộc hạ có biết vị trí đại khái của Tu Di thần sơn!” 

“Cái gì?”

Hoàng Tiểu Long trợn to hai mắt, đầy kinh hỉ.

Triệu Thư gật đầu đáp: 

“Mấy năm trước, thuộc hạ có xem một Phật điển thượng cổ, tình cờ biết được có lẽ Tu Di thần sơn này ở trong Phật quật của Đế quốc Thiên Phật!”

“Đế quốc Thiên Phật!”

Hai mắt Hoàng Tiểu Long sáng lòe lòe.  

Đại lục Phong Tuyết có mười bảy đế quốc.

Trong số rất nhiều Đế quốc ở Đại lục Phong Tuyết, thực lực của Đế quốc Thiên Phật tuyệt đối có thể nằm trong số ba Đế quốc mạnh nhất. Nhưng Đế quốc Thiên Phật ở tận đầu phía nam đại lục Phong Tuyết, cực kỳ xa Đế quốc Đoạn Nhận.

“Đúng vậy, là Phật quật của Đế quốc Thiên Phật!” 

Triệu Thư nhắc lại, rồi chần chừ nói tiếp:

“Có điều, Môn chủ, Phật quật này là thánh quật ở Đế quốc Thiên Phật, muốn vào rất khó!”

Tuy mấy năm trướcTriệu Thư có biết được tin Tu Di Thần sơn ở trong Phật quật của Đế quốc Thiên Phật trong một cuốn kinh Phật từ thượng cổ, nhưng Phật quật lại là thánh quật của Đế Quốc Thiên Phật, có rất nhiều cao thủ thủ hộ, cho nên Triệu Thư chưa từng tới đó. 

Đương nhiên,  nguyên nhân chủ yếu mà Triệu Thư không tới Phật quật là vì hắn ta không có Vũ hồn song sinh siêu cấp cùng loại, không thể thu phục Tu Di thần sơn.

Đã không có cách nào thu phục Tu Di thần sơn, có đi cũng vô dụng.

“Phật quật của  Đế quốc Thiên Phật!” 

Hoàng Tiểu Long nhắc lại, mày nhăn tít lại.

Giờ đã biết vị trí của Tu Di sơn, nhưng lại không ngờ nó ở trong Phật quật, thánh quật của Đế quốc Thiên Phật.

“Môn chủ.” 

Thấy hắn trầm tư một lúc, Triệu Thư mới gọi thử.

Hoàng Tiểu Long bừng tỉnh.

“Môn chủ định sẽ tới Phật quật của Đế quốc Thiên Phật hay là…?” 

Hoàng Tiểu Long lắc đầu:

“Sau này rồi nói!”

Với tốc độ hiện tại của Hoàng Tiểu Long, muốn từ Đế quốc Đoạn Nhận chạy tới Phật quật của Đế quốc Thiên Phật, dù không  cần tới một năm cũng phải mất chín tháng, hơn nữa, tới được Đế quốc Thiên Phật rồi, muốn vào Phật quật cũng rất khó. Bây giờ cứ thu phục Đoạn Hồn Châu của Đế quốc Đoạn Nhận rồi nói sau. 

Tuy Đoạn Hồn Châu không thể so với Tu Di thần sơn, nhưng dù sao cũng là bảo vật xếp hàng thứ tư trong bảng dị bảo, có Đoạn Hồn Châu, tốc độ tu luyện của Hoàng Tiểu Long có thể tăng lên không ít.

Sau đó, hắn lại hỏi Triệu Thư  về chuyện liên quan đến Tu Di thần sơn và Phật quật của Đế quốc Thiên Phật.

Triệu Thư thành thật trả lời hết những gì mình biết. 

Có điều, hắn ta cũng chỉ đọc kinh Phật thượng cổ mà biết có thể Tu Di thần sơn có trong Phật quật của Đế Quốc Thiên Phật, chứ không biết vị trí cụ thể trong Phật quật.

Phật quật của Đế quốc Thiên Phật rất lớn, thậm chí còn lớn gấp vài lần Hoàng thành của Đế quốc Đoạn Nhận.

Cho dù sau này Hoàng Tiểu Long có vào được Phật quật của Đế quốc Thiên Phật, muốn tìm Tu Di thần sơn cũng không dễ. 

Sau đó, Triệu Thư lui xuống.

Chỉ còn một mình, Hoàng Tiểu Long lại trầm tư. Xem ra, hắn phải nhanh chóng tìm được Đoạn Hồn Châu, rồi thu phục nó, sau đó sẽ tới Đế quốc Thiên Phật.

Dù thế nào thì Đoạn Hồn Châu Hoàng Tiểu Long cũng muốn thu phục, Tu Di thần sơn hắn cũng muốn thu phục! 

Sau đó, hắn mở Tù Thần quyển, tiến vào chiến trường Viễn Cổ tu luyện.

Một đêm trôi qua.

Hoàng Tiểu Long từ chiến trường viễn cổ đi ra, rời phủ Nam Sơn, tới học viện Đoạn Nhận, tiếp lấy kim lệnh, vào trong nội viện học viện, tiếp tục cảm ứng vị trí Đoạn Hồn Châu. 

Có điều, khi hắn xuất hiện ở học viện Đoạn Nhận, ánh mắt các thầy trò học viện nhìn hắn đều khác đi vài phần.

Kính sợ, có vẻ có chút hả hê, ghen ghét, thậm chí còn có bội phục.

Chuyện hôm qua hai huynh đệ Quách chí, Quách Phi bị đánh thành đầu heo trên đường đã truyền khắp học viện Đoạn Nhận. Tin chắc rằng, không lâu nữa, sẽ truyền khắp các ngõ ngách hẻo lánh trong Đoạn Nhận hoàng thành. 

Tuy danh tiếng của hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi ở học viện không thể so với uy danh của mấy đại công tử như Đoạn Vô Ngân, Diêu Phi, nhưng cũng đã gần với các đại công tử rồi. Vậy mà hiện giờ đã bị Hoàng Tiểu Long đánh thành đầu heo!

Chẳng thèm để ý đến ánh mắt quái dị của các thầy trò, hắn đi vào trong học viện, “đi dạo” một ngày, nhưng Linh Lung bảo tháp, Tù thần quyển trong cơ thể vẫn không có gì khác thường.

Thấy trời dần tối, Hoàng Tiểu Long chỉ có thể rời nội viện, định về phủ Nam Sơn, ngày mai lại tìm tiếp.  

Nhìn sắc trời một chút, Hoàng Tiểu Long chỉ có thể ra nội viện, ý định hồi Nam Sơn phủ, ngày mai lại tiếp tục tìm.

Nhưng khi hắn vừa rời khỏi nội viện, đột nhiên, một đám người từ đằng xa vọt tới, dẫn đầu chính là hai huynh đệ Quách Chí, Quách Phi mới hôm qua bị hắn đánh thành đầu heo.

Đám người Quách Chí, Quách Phi đi tới đâu, thầy trò nhao nhao kinh sợ tránh né tới đó. 

Thấy đám người kia xông tới mình, Hoàng Tiểu Long chỉ cười cười lạnh, không tránh đi, cứ đứng đó, bình tĩnh chờ.

Đám người Quách Chí, Quách Phi chạy một lát đã tới trước mặt Hoàng Tiểu Long, nhao nhao tản ra, bao vây hắn.

Sau một ngày, hai người Quách Chí, Quách Phi không biết đã dùng linh dược gì mà khuôn mặt đã khôi phục gần như nguyên dạng. 

“Hoàng Tiểu cẩu, lần này lão cẩu Triệu Thư kia không có bên cạnh, ta xem ai cứu được ngươi nữa!”

Quách Chí hắc hắc cười lạnh, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt lóe ra đầy oán độc hung mãnh.

“Vậy sao?” 

Hai mắt Hoàng Tiểu Long lạnh đi.

Thấy Hoàng Tiểu Long như vậy, Quách Phi càng nổi giận, chỉ một ngón tay vào hắn, gào lên:

“Hoàng Tiểu Long, cẩu tạp chủng nhà ngươi, hôm nay nếu ta không đánh ngươi thành tàn phế đến mức mẫu thân ngươi cũng không nhận ra, ta sẽ không mang họ Quách!” 

“Lên cho ta! Đánh cẩu tạp chủng này thật đau cho ta! Chỉ cần không đánh chết là được!”

Quách Chí gào thét vung tay lên với chúng tùy tùng.

Khi đám tùy tùng muốn xông lên, đột nhiên, một giọng nói đạm mạc mà đầy uy hiếp vang lên: 

“Chậm đã!”

Đám tùy tùng đều ngừng lại.

“Con mẹ nó ai dám quản chuyện của lão tử!” 

Quách Chí nghe có người dám lên tiếng ngăn cản, phẫn nộ rống lên quay phắt lại.