Võ Giả Báo Thù

Chương 11: Quan tài của ông



Lời vừa dứt thì một cái tát vang dội đã giáng vào mặt thiếu niên, thiếu niên bị tát bay ra xa mấy mét, miệng phun ra máu tươi, nặng nề ngã xuống đất, không còn nhúc nhích.

“Đây chính là cách tiếp đãi khách của nhà họ Cố, gia tộc hạng nhất ở Kinh Hải đó sao?”, Dạ Minh vừa lau máu trên tay vừa nói.

Khóe mắt Cố Bảo Tùng giật giật, hắn cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng. Khách quan đã đến nhiều như vậy, nếu lúc này hắn manh động thì khó tránh khỏi chuyện tiếng xấu đồn xa.

“Nếu đã đến đây thì chính là khách, mời!”, Cố Bảo Tùng nghiêng người đón chào, nhưng trong lòng cười lạnh: Dạ Minh, mày đã dám bước vào cửa nhà họ Cố thì hôm nay đừng hòng đi ra ngoài nữa!

Cố Bảo Tùng đã để anh đi qua cho nên không ai trong nhà họ Cố ngăn cản anh nữa.

Dạ Minh thong thả đi về phía trước, mỗi bước đi đều vững vàng uy lực. Đã bảy năm trôi qua, hôm nay Tru Thần Chiến Vương trở về đây chỉ để trả thù.

Mối huyết hải thâm thù của bố mẹ!

“Dạ Minh nhà họ Dạ đến chúc mừng!”, Cố Bảo Tùng khi đi đến lối vào đại sảnh còn cố ý hô to một tiếng.

Một là để nhắc nhở bên trong, hai là để cho khách quan thấy nhà họ Cố của hắn, với tư cách là gia tộc hạng nhất ở Kinh Hải, có thể có thái độ khoan dung đến mức nào.

Dù đêm nay Dạ Minh nhất định phải chết thì ít nhất bề ngoài hắn cũng phải thể hiện được một chút ý tốt.

Đại sảnh náo nhiệt lúc đầu bây giờ lại chìm vào im lặng.

Bên trong đại sảnh đều là con cháu dòng chính nhà họ Cố cũng những vị khách quan trọng, thông thường khách đến thăm đều sẽ trực tiếp vào phòng tiệc chờ đợi.

Thân hình cao bảy thước của Dạ Minh bước vào.

Mọi người trợn mắt, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Không ai có thể tin rằng năm đó Dạ Minh bị truy lùng như chó rách, trải qua bảy năm bặt vô âm tín, cuối cùng hôm nay lại chủ động dâng tới cửa, đây không phải là muốn chết sao?

“Dạ Minh! Sao mày dám chủ động đến đây!”, một gã con cháu dòng chính nhà họ Cố lên tiếng trước.

Dạ Minh chắp tay sau lưng, không hề để ý tới gã, ngạo nghễ đứng thẳng, ánh mắt khóa chặt Cố Trường Phong đang ngồi trên ghế cao.

Đã bảy năm trôi qua, Dạ Minh sẽ không bao giờ quên cái đêm đó, khi bố mẹ anh liều mạng cầm chân Cố Trường Phong đến chết.

Sau khi Dạ Minh bỏ chạy, quay đầu lại đã nhìn thấy cảnh Cố Trường Phong dùng song chưởng đánh bố mẹ của mình.

Khóe miệng của bố mẹ đều chảy ra máu tươi, họ không còn đủ sức để kêu lên nữa những vẫn dùng bốn tay ôm chặt hai chân ông ta, dùng chút hơi thở cuối cùng nói với Dạ Minh: “Đi mau!”

“Tiệc mừng thọ của gia chủ nhà họ Cố, nhà họ Dạ tôi không có lý do gì không tới”, Dạ Minh thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh mỉm cười, hành xử khách sáo nói.

Chỉ có người nhà họ Cố mới biết đằng sau nụ cười này ẩn chứa bao nhiêu hận thù.

“Tôi chỉ không biết gia chủ nhà họ Cố có thích món quà tôi tặng hay không?”

Dạ Minh nói xong, một quản gia nghiêng người giải thích vào tai Cố Trường Phong, bởi vì người trong đại sảnh vẫn không biết Dạ Minh tặng quà gì.

“Dạ Minh, mày đã tặng xe tới thì tại sao còn đi đào hố ném vào?”, đám con cháu nhà họ Cố nghe quản gia nói như vậy thì cũng không biết Dạ Minh rốt cuộc muốn làm gì.

Dạ Minh nhướng mày, bình tĩnh nói: “Hoa Hạ mấy ngàn năm văn hóa, đều chú trọng đến chuyện nhập thổ vi an. Nếu không đào hố thì sao có thể nhập thổ vi an được?”

“Tôi không có thời gian đi chọn quan tài, cho nên cứ để chiếc xe đó làm quan tài cho gia chủ Cố đi”.

Đại sảnh nhất thời trở nên náo loạn.

“Dạ Minh, mày đúng là một con chó can đảm, người đâu, mau bắt nó lại cho tôi!”, một gã con cháu dòng chính vung tay nói.

Các bảo vệ xung quanh ngay lập tức xông lên, nhưng khi bọn họ chỉ còn cách Dạ Minh năm bước chân thì bọn họ không thể tiến gần hơn nữa, cứ như thể bị chặn lại bởi một tầng không khí.

Ngay sau đó, một số bảo vệ chỉ cảm thấy một cỗ phản lực bùng nổ trong nháy mắt.

“Phụt…”

Từng người một đều hộc máu rồi bay ra ngoài.

Người nhà họ Cố đều tái mặt vì sốc, họ không bao giờ tưởng tượng được rằng Dạ Minh, kẻ bỏ chạy như một con chó rách năm xưa bây giờ lại mạnh mẽ như vậy.

Cố Trường Phong âm trầm nhìn chằm chằm Dạ Minh, ông ta nghe cháu trai nói Dạ Minh là võ giả, ban đầu còn không tin, nhưng xem ra lời đó lại chính là sự thật.

Nhưng cho dù Dạ Minh có là võ giả thì Cố Trường Phong cũng không quan tâm.

Bản thân ông ta cũng là hề, và trong các gia tộc lớn khác ở Kinh Hải cũng có võ giả. Hơn nữa ông ta đã đạt tới trình độ võ giả cấp chín, võ giả bình thường hoàn toàn không phải đối thủ, đây là thứ trấn thủ thế lực nhà họ Cố từ xưa đến nay.

“Nếu như cậu đã chủ động tìm chết, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn!”

Cố Trường Phong ngưng tụ năng lượng trong lòng bàn tay, song chưởng ngay lập tức đánh ra.

Một chưởng này ông ta đã xuất hết 10 phần công lực, rõ ràng là muốn một chiêu đánh chết Dạ Minh, bữa tiệc sắp bắt đầu, ông ta không muốn lãng phí thời gian.

Chưởng khí như mũi tên rời khỏi dây cung, trong chớp mắt đã đánh đến nơi.

Dạ Minh đứng yên bất động.

Chung quanh đã có người cười lạnh, bọn họ biết tộc trưởng của mình lợi hại đến mức nào, trong mắt bọn họ, Dạ Minh chắc chắ không thể đỡ nổi một chưởng này, anh nhất định phải chết.

Nhưng ngay khi chưởng khí sắp đánh tới Dạ Minh thì nó đã dễ dàng bị một người khác chặn lại.

“Ông Cố mời Ngụy Sâm tôi đến đây chỉ để xem cái này thôi sao?”, Ngụy Sâm râu ria lởm chởm đang trưng ra vẻ mặt tức giận nói.

Thân là uỷ viên Sở Thanh tra Kinh Hải, chức quyền của Ngụy Sâm chính là xử lý các vụ án lớn và khó khăn trên toàn bộ Kinh Hải và quản lý tất cả võ giả ở Kinh Hải.

Võ giả ra tay, người bình thường không chết thì cũng bị thương, Sở Thanh tra có mệnh lệnh rõ ràng, nếu bất kỳ võ giả nào làm tổn thương người bình thường thì các thành viên của Sở Thanh tra có quyền trừng phạt ngay tại chỗ.

“Ngụy… Ngụy ủy viên”, Cố Trường Phong sợ hãi, vội vàng xoay người chắp tay.

Trong Sở Thanh tra đều là võ giả, sức mạnh của họ lớn đến mức không gia tộc nào có thể so sánh được.

“Ông Cố không biết lệnh của Sở Thanh tra sao?”, Ngụy Sâm đã rất tức giận.

Ông ta mới được chuyển đến Kinh Hải chưa đầy nửa năm thì Cố Trường Phong đã vi phạm mệnh lệnh, ra tay đả thương người, rõ ràng là không để Sở Thanh tra vào mắt.

“Tôi biết, chẳng qua là người này năm xưa làm nhục con cháu nhà họ Cố, bây giờ lại đến đây ăn nói lỗ mãng, tôi không nhịn được liền ra tay dạy cho hắn ta một bài học”, Cố Trường Phong toát mồ hôi lạnh nói. Đắc tội Sở Thanh tra, thì đừng nói là một gia tộc hạng nhất, cho dù là mười gia tộc cũng không giữ vững được.

“Hơn nữa hắn ta cũng không phải người bình thường, hắn ta cũng là một võ giả”, Cố Trường Phong bổ sung thêm.

Để nâng cao võ thuật, các võ giả cũng thường xuyên luận bàn, tuy trái pháp luật nhưng cũng không gây ra bất kỳ hậu quả nào, Sở Thanh tra có đôi lúc sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

“Ồ?”

Nghe vậy, Ngụy Sâm lộ ra vẻ kinh ngạc.

Muốn trở thành một võ giả không phải dễ dàng, cần phải có gen bẩm sinh, cộng thêm việc không ngừng tu tập hậu kỳ công pháp, không đến ba mươi, năm mươi tuổi thì khó đạt được thành công.

Thanh niên trước mặt tuổi còn trẻ mà đã là võ giả rồi sao?

Lão già nhà họ Cố này dù sao cũng là một gia chủ, sao có thể nói dối mà không sợ bị chê cười như thế?